Y Phẩm Phong Hoa

Chương 130: Khế ước máu




Sau đó hơi nóng kia từ từ ngấm sâu vào da thịt cô, thiêu mãi, đốt mãi, tựa như có thể biến cô tan thành tro bụi bất cứ lúc nào.

Trong miệng Hột Khê phát ra những tiếng rên rỉ, chân mày cau chặt, từng cơn đau khổ kịch liệt giày vò khiến cả cơ thể cô bắt đầu co quắp, vùng vẫy.

Ngay lúc cô không thể chịu đựng nổi nữa thì đột nhiên có một dòng suối trong trẻo lạnh lẽo chảy vào miệng cô, từ cổ họng chảy vào lục phủ ngũ tạng, trong nháy mắt lan khắp cơ thể.

Thoải mái quá, mát rười rượi, cô muốn nhiều hơn nhiều hơn nữa!

Hột Khê không nhịn được thở ra một tiếng đầy thoải mái, hai cánh tay vươn ra ôm lấy gì đó theo bản năng, cổ họng khẽ rên rỉ, cô cố dùng lực để uống thêm thật nhiều từ dòng suối trong trẻo ấy.

Một lát sau, Hột Khê cảm thấy cái ôm đang bao bọc lấy mình đột nhiên siết chặt, như thể muốn hòa làm một với cô. Đôi môi vốn chạm nhẹ dịu dàng như đang mớm lại biến thành điên cuồng như công thành đoạt đất.

Giữa dòng suối trong veo mát lạnh dần dần len lỏi ngọn lửa nóng bỏng khiến người ta điên cuồng. Nhưng ngọn lửa nóng này không hề khiến ta cảm thấy đau khổ mà càng ngày càng đắm mình, càng lúc càng không thể thoát ra.

Nhưng Hột Khê và Nam Cung Dục đang đắm mình vào ngọn lửa nóng bỏng đều không hề phát hiện rằng hòa cùng ngọn lửa linh lực mãnh liệt được dòng máu chí âm trung hòa, tinh hoa của Nguyên Dương Quả đã bắt đầu được đan điền của Hột Khê chậm rãi hấp thụ.

Trong đan điền khô cạn vốn bị một phong ấn kỳ quái khóa chặt đã bắt đầu có một vòng xoáy linh lực khổng lồ đang chuyển động. Theo tốc độ ngày một lớn của vòng xoáy, có một luồng ánh sáng trắng lóa mắt phát ra từ sâu trong cơ thể của Hột Khê, sau đó khuếch tán ra khắp trời đất mênh mông.



Mùi máu tanh thoang thoảng len qua khe cửa ra ngoài khiến sắc mặt của Thanh Long, Chu Tước và Bạch Hổ vốn đang giằng co ngoài cửa phòng ngủ đột nhiên biến sắc, ôm lấy lồng ngực của mình.

Linh lực trong cơ thể của cả ba đều đang cuồn cuộn, huyết tinh trong lồng ngực cũng đang lao nhanh tựa như muốn vọt ra khỏi cơ thể, xông vào căn phòng kia vậy.

Mặt mày của Chu Tước nhăn nhó, khàn giọng nói: "Là chủ nhân, chủ nhân đang dùng huyết tinh của bản thân để chữa trị cho con tiện nhân đó!!"

Bọn họ đã cùng Minh Vương ký kết khế ước phụ thuộc. Cho dù số mệnh chủ nhân mạnh hay yếu, bọn họ có đang cách xa nghìn dặm cũng có thể cảm nhận được.

Huyết tinh của võ giả còn được gọi là máu của trái tim, đại diện cho tuổi thọ của một người. Chủ nhân lấy huyết tinh của mình đưa cho Hột Khê nghĩa là lấy số mệnh và tuổi thọ của mình chia cho cô.

Sắc mặt của cả ba người đều trở nên cực kì khó coi, nhìn về cánh cửa đang đóng chặt, trong mắt tràn ngập nỗi lo lắng và tức giận.

Chu Tước hét lên với Thanh Long: "Thanh Long, ngươi biết thời gian này chủ nhân bị hao hại huyết tinh nghĩa là gì không? Thời điểm phát bệnh chẳng mấy chốc sẽ đến, nếu như chủ nhân cứ bị hao tổn như vậy, căn bản sẽ khó mà qua khỏi. Đến bây giờ ngươi vẫn muốn ngăn cả bọn ta sao? Còn không để ta vào đó giết chết ả tiện nhân kia!"

Khuôn mặt Thanh Long lộ vẻ đấu tranh dữ dội, vẻ mặt hết sức đau khổ. Cánh tay cầm kiếm nổi đầy gân xanh, các khớp xương kêu răng rắc.

Chu Tước còn định nói tiếp thì đột nhiên có mấy bóng người từ trong không trung đáp xuống.

Người đến còn chưa kịp đứng vững đã tiến về phía ba người, lớn tiếng nói: "Ta cảm nhận được sinh mệnh của chủ nhân đang yếu dần, khế ước máu sôi sùng sục. Rốt cuộc chủ nhân xảy ra chuyện gì?"

Người đến chính là một số thuộc hạ ký khế ước với Nam Cung Dục ở gần thành Yên Kinh nhất, bao gồm: Huyền Vũ, Vô Tâm và Vô Dục.

Chu Tước vừa nhìn thấy Vô Tâm và Vô Dục ngay lập tức bật khóc nức nở nói: "Vô Tâm đại ca, Vô Dục đại ca, chủ nhân đang ở bên trong dùng huyết tinh của bản thân cứu một cô gái người phàm. Thời điểm chủ nhân phát bệnh sắp đến, nếu như không can ngăn và chữa trị cho chủ nhân, muội sợ chủ nhân… sợ chủ nhân… hu hu hu…"