Y Phẩm Phong Hoa

Chương 150: Cây thần đều đã khô héo




Editor: Nguyetmai

Có điều, trên khuôn mặt Thanh Long lại lộ vẻ do dự, cau mày nói: "Vương Phi, còn một chuyện nữa, khi nãy thuộc hạ quên nói điều này. Thế nhưng ngay bây giờ phải chuẩn bị những dược liệu này, có thể sẽ gặp một chút khó khăn đấy ạ."

"Sao?" Hột Khê nhướng mày, không khỏi ngạc nhiên. Những loại thuốc mà cô đã ghi ra, tất cả đều chỉ là loại cây thần thông thường, ngay cả thảo dược tứ phẩm cũng chỉ có mỗi một loại Âm Ngưng Thảo, tuy cũng xem là vật quý, nhưng dựa vào phủ Minh Vương cao sang quyền quý này, làm sao mà lại có thể không tìm ra được kia chứ?

Ánh mắt phức tạp của Thanh Long nhìn về phía cô, muốn nói lại thôi, "Chính là do hôm qua, trong vòng một đêm, toàn bộ cây thần trong thành dường như đều đã bị hút cạn linh khí, khô héo cả rồi. Ngay cả cây thần đựng trong hộp ngọc cũng không thể may mắn thoát khỏi kết cục ấy. Đặc biệt chính là cây Âm Ngưng Thảo, tuy chỉ là cây thần tứ cấp, nhưng cũng thuộc một trong các vật phẩm quý hiếm, trong khoảng thời gian ngắn thực sự không biết có thể tìm thấy nó ở đâu."

Hột Khê sững người, đột nhiên nhớ ra trên đường mình đến đây, những nơi đi qua quả thực chẳng còn chút màu xanh tươi, không ngờ… cây thần đều khô héo cả rồi.

Thấy Hột Khê cau mày, Chu Tước lập tức bật cười ha hả, "Hoá ra ngươi đã sớm biết cây thần chết hết rồi nên mới đến đây cá cược với ta. Rõ ràng ngươi biết rõ biện pháp của mình không thể thực hiện được, nên mới cố ý diễn qua loa cho có chứ gì. Tiện nhân, ngươi có biết nhục hay không hả? Đừng cho là cây thần chết rồi là ngươi không phải thực hiện theo quy ước cá cược, một lát nữa ta nhất định phải rạch nát cái bản mặt kia của ngươi!"

Thanh Long nghe nói cô ta nói mà phải nhíu chặt mày, hắn cảm thấy Chu Tước giờ đây gần như đã đánh mất sạch lương tri và trở nên điên loạn mất rồi. Chỉ vì chuyện tranh đua hơn thua với Hột Khê mà tới an nguy của chủ nhân cô ta cũng chẳng màng tới nữa.

Bạch Hổ bỗng nhiên lên tiếng: "Chu Tước, sư phụ ngươi chẳng phải là sở hữu một vườn thuốc bên người hay sao? Đấy là bảo vật thông linh trời đất mà, dược liệu bên trong chắc chắn không thể nào bị hút đi được. Bây giờ ngươi hãy mau mau hỏi bà ấy về mấy loại dược liệu này đi, nếu không thì sẽ trễ mất!"

"Dựa vào cái gì chứ!!" Chu Tước gào lên một tiếng như lên cơn điên, "Tại sao ta lại phải đi giúp đỡ ả tiện nhân này kia chứ? Nếu muốn chữa hết bệnh cho chủ nhân, chỉ cần mời sư phụ ta đến đây là được chứ gì. Dù có chết ta cũng không giúp con tiện nhân này đâu!"

Những lời kia của Chu Tước vừa thốt ra, ánh mắt bọn người Thanh Long và Vô Tâm nhìn cô ta đều toát lên sự lạnh lùng và giết chóc. Bất luận kết quả đánh cược của cô ta và Hột Khê có ra sao, ả Chu Tước này cũng tuyệt đối không thể nào ở lại phủ Minh Vương được nữa, đến lúc đó hãy xem chủ nhân xử lý ả thế nào.

Hột Khê nói với Thanh Long, "Đưa ta đến vườn thuốc xem thế nào đi."

Thanh Long ngơ ngẩn, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái, "Vương Phi, cây thần trong vườn thuốc giờ đã khô héo cả rồi còn gì, đến một cây cũng chẳng còn nữa."

Hột Khê cười nhạt: "Thứ ta muốn xem chính là những cây đã khô héo đấy."

Ở thế giới này, cây thần chết khô không hề có bất cứ giá trị gì, đây chính là nguyên do vì sao những người buôn bán cây thần đều phải sử dụng hộp ngọc để bảo quản. Bởi vì một khi cây thần chết đi, linh khí bên trong cũng sẽ biến mất, khi luyện đan sẽ không thể dung hòa với những nguyên liệu khác được nữa, cũng không thể chịu được sức tôi luyện của đan hỏa, đương nhiên là không có chút tác dụng gì cả.

Nhưng với Hột Khê thì khác, cô muốn sử dụng nhưng cây thần đó như thuốc Bắc vậy. Mà thứ đã gọi là thuốc Bắc ấy à, vì đã trải qua quãng thời gian bảo quản rất dài nên đều phải thông qua quá trình xử lý bào chế phơi khô, làm héo như vậy không hề ảnh hưởng gì đến công hiệu của thuốc.

Chu Tước muốn thấy cô mất mặt ư, he he, tỉnh lại giùm đi nhé!

***

Diện tích vườn cây thần của Minh Vương cực kì rộng lớn, hơn nữa còn được thiết lập Tụ Linh trận, linh khí ở đây vốn là vô cùng nồng đậm. Nhưng lúc này, từng mẫu đất trồng thuốc giờ đã trở nên thật hoang tàn, cây cỏ khô héo rũ rượi, mà những tinh thạch ở xung quanh được dùng để tác động trận pháp cũng đã mất hết linh khí, trở thành cát bụi vương vãi đầy đất.

Hột Khê nhìn cảnh này không khỏi cảm thán: "Sao lại ra nông nỗi này kia chứ?"

Nhưng cô lại chỉ đón lấy một ánh mắt lạnh nhạt của Thanh Long, "Sao Vương Phi lại không nhớ gì thế ạ? Chuyện mới xảy ra tối hôm qua mà?"