Y Phẩm Phong Hoa

Chương 215: Bồ đề vàng




Editor: Nguyetmai

Vừa dứt lời, hai mắt Đản Đản đột nhiên sáng ngời, chạy về phía rừng cây với tốc độ cực nhanh, ngay cả Hột Khê phải dùng toàn lực mới đuổi kịp nó.

Đản Đản chạy khoảng mười lăm phút mới dừng lại, Hột Khê nhẹ nhàng thở hắt ra, định bụng bảo nó đừng chạy lung tung. Đúng lúc này, khi cô nhìn về phía trước thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Cách chỗ cô và Đản Đản đứng không tới năm mét xuất hiện một con trăn khổng lồ vàng óng nằm bất động ở chỗ đó.

Trăn khổng lồ vàng! Trong đám ma thú thì trăn khổng lồ vàng cấp sáu là kẻ thống trị tối cao, thực lực tương đương với võ giả Nguyên Anh kỳ. Ma thú có cấp bậc cao như vậy sao lại xuất hiện ở nơi này?

Hột Khê hít một hơi thật sâu, xoay người định rút lui về phía sau.

Nói đùa gì vậy, trình độ hiện giờ của cô so với Kim Đan kỳ còn đánh không lại, đấu với trăn khổng lồ vàng có tu vi Nguyên Anh kỳ chỉ có nước một giây đã ngoẻo.

Có điều Hột Khê vừa định bỏ chạy, bỗng thấy Đản Đản nhà mình không biết từ khi nào đã khôi phục nguyên hình, đôi chân ngắn tũn bì bạch chạy về phía trăn khổng lồ.

Hột Khê khiếp sợ trợn trừng hai mắt, trơ mắt nhìn con thú cưng ngốc ngếch đáng yêu nhà mình vịn lên người con trăn khổng lồ, hì hà hì hục, lật qua lật lại từ trên người nó, rồi lại lật qua lật lại nữa.

Cái quái gì thế! Vậy mà cũng được sao?!

Hột Khê nhìn thấy Đản Đản trèo qua người con trăn khổng lồ đang nằm cuộn tròn, lại chạy về phía trước ôm một thân cây thô to lanh lẹ bò lên trên người nó.

Hột Khê nhìn lên trên theo động tác của Đản Đản, cô lập tức khiếp sợ.

Vậy mà lại là bồ đề vàng?! Đó là quả thần còn cao cấp hơn cả Nguyên Dương Quả, hoàn toàn không tìm thấy trên đại lục Mịch La.

Trong Vạn Vật Lục cũng đã từng nhắc đến cây bồ đề thần ngàn năm mới nở hoa, mười ngàn năm mới kết quả, mà bồ đề vàng trưởng thành chân chính cần phải nở hoa kết quả mười lần trở lên, giá trị không thể đo lường.

Quả bồ đề không những có thể tăng tốc độ tu luyện của võ giả, còn có thể củng cố đan điền và kinh mạch của võ giả, tinh lọc linh lực trong cơ thể, còn về hiệu quả của bồ đề vàng thì càng nghịch thiên hơn.

Trong lòng Hột Khê kinh ngạc, nếu có thể bỏ một cây bồ đề vàng vào không gian gieo trồng, vậy không phải cô sẽ phát tài sao?

Còn lúc này Đản Đản đã nhanh chóng trèo lên trên cây bồ đề vàng, hái quả bồ đề xuống nhét từng quả vào trong miệng. Cuối cùng ngay cả quả bồ đề còn chưa chín nó cũng bỏ vào trong miệng.

Khóe miệng Hột Khê run rẩy, tên nhóc ham ăn này, nó mà ăn nữa thì giấc mộng phát tài từ bồ đề vàng của cô cũng bị nó phá hủy mất.

Hột Khê không do dự nữa, nhẹ nhàng bật người nhảy lên, không sử dụng linh lực mà dùng khinh công nhảy đến phía dưới cây bồ đề, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào rễ cây bồ đề.

Trong chớp mắt, cây bồ đề vốn tỏa ra kim quang liền biến mất tăm, Đản Đản ham ăn cũng lăn từ giữa không trung xuống dưới, nhìn Hột Khê với dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu.

Hột Khê cốc đầu nó, đang muốn mắng mấy câu, đột nhiên vẻ mặt thoắt thay đổi, túm lấy Đản Đản ném vào trong không gian, sau đó tung người lui ra ngoài, tránh một đòn chí mạng của trăn khổng lồ.

Trăn khổng lồ rít lên một tiếng đầy phẫn nộ, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào Hột Khê, há to cái miệng đầy độc, chất độc tí tách chảy xuống đất phát ra tiếng ăn mòn xì xèo.

Hột Khê nào dám dừng lại, linh lực toàn thân điên cuồng vận chuyển, tốc độ chạy trốn nhanh như gió.

Có điều tốc độ của cô nhanh, trăn khổng lồ càng nhanh hơn, rõ ràng thân thể của nó rất to lớn, lại có thể dễ dàng di chuyển trong rừng rậm. Nó không ngừng bắn nọc độc tanh hôi đen ngòm về phía Hột Khê, nọc độc bắn đến đâu, ngay cả một cọng cỏ cũng không sống nổi.