Y Phẩm Phong Hoa

Chương 270: Ngươi lên đây đi




Editor: Nguyetmai

Thừa dịp Nam Cung Dục ngồi thiền tiêu hóa hiệu quả của linh tuyền Cửu U và của đan dược, Hột Khê bắt đầu xử lý thi thể chim đại bàng.

Chim đại bàng không giống như con trăn vàng khổng lồ kia, ngoại trừ gân cốt đứt đoạn, những chỗ khác vẫn còn tương đối hoàn chỉnh, cho nên có thể lấy toàn bộ thi thể.

Thi thể chim đại bàng bị Nam Cung Dục đánh tả tơi, một số ít bộ phận sắc bén có thể dùng để chế ra vũ khí như mỏ và móng vuốt đều bị kiếm khí của hắn làm hỏng.

Ngẫm lại Nam Cung Dục cũng chỉ còn ba bốn phần thực lực, vậy mà có thể chiến đấu với ma thú cấp sáu, khiến nó thê thảm đến thế này, trong lòng Hột Khê không nhịn được mà giật mình.

Rốt cuộc thực lực thật sự của tên này mạnh đến mức nào chứ?

Nam Cung Dục hấp thu xong dược lực, tạm thời dừng lại để điều chỉnh nội tức, nơi này tuy vẫn còn hơi thở của chim đại bàng nhưng đồng thời cũng có mùi máu tươi rất đậm, hơn nữa khe nứt không gian không ổn định, thực sự không nên ở lâu.

Chỉ có điều khi hắn thu lại linh lực và ngẩng đầu, lại nhìn thấy Hột Khê đang xắn tay áo lên ra sức xử lý thi thể chim đại bàng.

Hắn không khỏi nhoẻn miệng cười: "Tuy rằng thịt của chim đại bằng chứa không ít linh lực, nhưng còn mang theo một mùi tanh không thể khử mùi, căn bản không cách nào ăn nổi. Khê Nhi, nếu nàng thấy hứng thú với thi thể của chim đại bàng thì trực tiếp lấy nội đan của nó luôn đi, những thứ khác cũng không có tác dụng gì đâu."

Hột Khê đang dùng một cây dao găm cắt dọc theo cơ thể chim đại bàng xuống phía dưới, nghe vậy cũng không quay đầu lại mà nói: "Ồ, khó ăn lắm sao? Vậy lát nữa ngươi đừng ăn là được!"

Dứt lời, một miếng thịt được cô xử lý gọn gàng bị ném vào không gian, Hột Khê ngẩng đầu lên, mồ hôi thấm ướt cái trán mượt mà trắng trẻo mịn màng, đôi mắt phượng rực rỡ lấp lánh giống như những ngôi sao trên trời.

Nam Cung Dục nhìn đến mê muội, thấy vẻ mặt ngạo nghễ của cô, lại không dằn được bật cười, "Được rồi, ta nói sai rồi, đồ ăn có khó ăn cỡ nào vào trong tay Khê Nhi đều có thể biến thành cao lương mỹ vị khó cưỡng. Khê Nhi nhà ta lợi hại nhất!"

Hột Khê hừ lạnh một tiếng, "Nói thừa. Dược lực hấp thu xong chưa? Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu đây?"

Nam Cung Dục chỉ vào vách đá phía trên, "Cho dù có thế nào thì chúng ta rời sơn cốc này trước đã."

Dứt lời, hắn chống kiếm, chậm rãi đứng dậy, có điều hắn chưa kịp đứng thẳng đã lập tức lảo đảo gần như ngã nhào xuống mặt đất.

Hột Khê đỡ lấy hắn, cầm lấy mạch đập trên cổ tay hắn, cẩn thận kiểm tra.

Càng thăm khám, hàng mày của cô càng nhăn chặt. Trong cơ thể Nam Cung Dục lúc này đã bổ sung không ít linh khí, nhưng những linh khí đó đều tụ tập ở đan điền, trong lúc nhất thời không cách nào khuếch tán ra khắp kinh mạch được.

Chỉ bởi vì kinh mạch của hắn bị thương khá nghiêm trọng, cần một khoảng thời gian để tu dưỡng nghỉ ngơi, hơn nữa thể năng mà hắn tiêu hao cũng thực sự quá mức nghiêm trọng, không phải trong thời gian ngắn có thể khôi phục được.

Hột Khê nhíu mày nhìn lên vách đá phía trên, mơ hồ có thể nhìn thấy phía trên tầng mây vẫn là vách đá.

Bằng trạng thái thân thể hiện giờ của Nam Cung Dục, sao có thể trèo lên trên đó, có điều nếu như không rời đi, nơi này gần khe nứt không gian quả thực quá mức nguy hiểm.

"Ngươi lên đây đi!" Đột nhiên Hột Khê đứng trước người Nam Cung Dục, đưa lưng về phía hắn nói.

Dường như Nam Cung Dục cũng ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau vẫn không nói gì, mãi đến khi Hột Khê thúc giục lần thứ hai, hắn mới thấp giọng ho một tiếng: "Thật ra ta có thể tự trèo lên trên đó!"

Hột Khê quay đầu lại trừng mắt với hắn một cái, "Nếu ngươi muốn vết thương càng thêm nặng, một lát nữa lại xuất hiện ma thú cấp sáu để ta tự mình giao đấu với nó, vậy ngươi tự mình leo đi!"

Vẻ mặt Nam Cung Dục có chút lúng túng, khuôn mặt trắng như ngọc hơi đỏ lên, mãi đến khi bị Hột Khê trừng mắt lần nữa hắn mới bất đắc dĩ nói: "Ta luôn cảm thấy thanh danh một đời của bản vương đều bị mất trong tay Khê Nhi rồi."