Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 142: Tính sổ, có rất nhiều thời gian




Tào quản gia cho rằng, Tiêu Thiên Diệu sai người tìm thỏ là vì muốn lấy lòng Lâm Sơ Cửu. Là quản gia hoàn hảo của Tiêu Vương phủ, ông hiểu tâm ý của chủ tử nhất, vì thế khi phải lựa chọn một con, ông cố ý chọn một con thỏ béo trắng nhất.

Tiểu bạch thỏ bụ bẫm, ngây thơ chất phác, cực kỳ đáng yêu. Tào quản gia nói như dâng bảo vật: "Vương phi, người có thích không?"

Lâm Sơ Cửu vươn tay chọc chọc, gật đầu nói: "Cũng được." Chỉ là hơi béo một chút, không biết khi rạch nó ra, có bị cắt phải mỡ hay không.

Nghe thấy Lâm Sơ Cửu nói vậy, Tào quản gia càng thêm khẳng định mình đã làm đúng. Khi ông đang chuẩn bị sai người tắm cho tiểu bạch thỏ một cái, đột nhiên nghe thấy Lâm Sơ Cửu nói: "Cho nó ăn nửa chén ma phí tán*, sau đó cạo lông chân." (Ma phí tán: một loại thuốc gây mê)

"A?" Tào quản gia ngây ngốc tại chỗ, không thể hiểu ý của Lâm Sơ Cửu.

"Không nghe rõ?" Lâm Sơ Cửu thuận miệng lặp lại lần nữa, Tào quản gia tiếp tục ngớ ngẩn, nhưng điều đó cũng không gây cản trở việc ông chấp hành mệnh lệnh của Lâm Sơ Cửu.

Sau hai khắc canh giờ (30ph), con thỏ đã bị cạo hết lông chân, ma phí tán cũng có tác dụng, tiểu bạch thỏ đã bị hôn mê, Tào quản gia cố ý dùng một cái mâm lớn đặt nó trên đó, nhìn qua giống như...... món thỏ hấp.

Lâm Sơ Cửu kiểm tra một lần nữa, sau khi chắc chắn ma phí tán đã đạt tới hiệu quả nàng muốn, lúc này mới nói với Tiêu Thiên Diệu "Ra bên ngoài đi, nơi này ánh sáng không tốt." Ánh sáng bên ngoài vừa phải, không chói mắt.

Đương nhiên, khi phẫu thuật cho Tiêu Thiên Diệu, khẳng định không thể đi ra bên ngoài, đến lúc đó chắc chắn nàng phải kiến một căn nhà mới, còn phải tiêu độc toàn diện. Cho dù không đạt được yêu cầu phòng bệnh vô trùng, cũng không thể kém quá xa.

Tiêu Thiên Diệu không có ý kiến, nhẹ nhàng gật đầu, yêu cầu Tào quản gia chuẩn bị, chỉ là......

Cần chuẩn bị cái gì?

"Một khối vải bố trắng, một cái bàn. Đặt ở bên ngoài là được."

Lâm Sơ Cửu yêu cầu rất đơn giản, Tào quản gia rất nhanh đã an bài xong.

Lâm Sơ Cửu đi ra ngoài nhìn một cái, cảm thấy độ cao của bàn quá thấp, thật sự không có lợi khi giải phẫu, vì thế nàng lại sai thị vệ tìm mấy cục đá, lót ở dưới bàn, lúc này mới hài lòng.

Nàng cởi áo ngoài, mở hòm thuốc ra, mặc áo choàng trắng của bác sĩ lên người, gỡ hết trang sức trên đầu xuống, quấn tóc lên và bọc ở trong mũ y tế.

Toàn bộ quá trình, Tiêu Thiên Diệu không hề chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, nhưng......

Lâm Sơ Cửu cực kỳ kiêu ngạo, chăm chỉ làm việc của mình, hoàn toàn không để ý đến Tiêu Thiên Diệu.

Khẩu trang lỏng lẻo treo ở bên tai, trong nghiêm túc còn có một chút nghịch ngợm. Mặc dù có chút mâu thuẫn, nhưng chúng lại được thể hiện cùng lúc ở trên người Lâm Sơ Cửu.

Lâm Sơ Cửu thấy Tiêu Thiên Diệu vẫn luôn nhìn mình, có lòng tốt hỏi hắn một câu: "Vương gia muốn thay quần áo hay không?" Nàng cố ý chuẩn bị thêm một bộ, chính là vì đề phòng Tiêu Thiên Diệu dở chứng.

Quả nhiên, Tiêu Thiên Diệu quả nhiên dở chứng đồng ý, Lâm Sơ Cửu cầm lấy quần áo ném vào trong ngực hắn: "Quần áo rất lớn, vì thế không cần cởi áo khoác ra, choàng vào bên ngoài là được."

Nói xong, nàng xách hòm thuốc lên, xoay người đi ra ngoài, hoàn toàn không có ý định giúp Tiêu Thiên Diệu thay quần áo.

Trong mắt Lâm Sơ Cửu, Tiêu Thiên Diệu bị tật ở chân chứ không phải ở tay, nàng căn bản không cần giúp hắn!

Tiêu Thiên Diệu cầm quần áo, lật đi lật lại hồi lâu. Hắn không biết mặc vào từ chỗ nào, đành phải dừng lại ngẫm nghĩ về động tác của Lâm Sơ Cửu một chút, sau đó học theo Lâm Sơ Cửu.

Trước tiên phải tìm được cổ áo, sau đó cởi bỏ nút thắt. Chỉ là nút thắt này thật kỳ lạ, còn có ống tay áo rất chật, chỗ cổ tay áo còn bị buộc chặt, cực kỳ phiền toái......

Tiêu Vương với chỉ số thông minh siêu cao, tốn rất nhiều công sức cuối cùng cũng mặc được quần áo vào, gần như không toát mồ hôi.

Đồng phục bác sĩ sạch sẽ phẳng phiu, được mặc ở trên người Lâm Sơ Cửu trông rất giỏi giang, nhưng khi mặc ở trên người Tiêu Thiên Diệu, lại tạo nên một hương vị cấm dục, khiến người suy nghĩ bậy bạ.

Khi nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu mặc đồng phục bác sĩ, ngồi ở trên xe lăn, Lâm Sơ Cửu ngây người tại chỗ......

Điều này quả thực là muốn phun máu mũi!

Vì sao cũng là quần áo, mặc ở trên người Tiêu Thiên Diệu, lại mê người như vậy?

Đây chỉ mới ngồi ở trên xe lăn, nếu như hắn đứng lên, lộ ra chân dài thẳng tắp, chẳng phải muốn lấy mạng người hay sao?

Có vẻ như nàng từng liếc mắt nhìn qua chân hắn một cái. Chân của Tiêu Thiên Diệu thật sự rất dài, vòng eo của nàng dường như chỉ đến ngang hông của Tiêu Thiên Diệu.

Quả nhiên, có một số người sinh ra là để người đố kỵ.

Lâm Sơ Cửu chạm vào dưới lỗ mũi một chút, phát hiện mình vẫn rất bình tĩnh, không hề chảy máu mũi. Lúc này nàng mới bình tĩnh thu hồi tầm mắt, thật sự giống như vừa rồi nhìn thấy mỹ nam, nhìn đến nỗi ngốc người, không giống nàng chút nào.

Lâm Sơ Cửu không biết, khi nàng nhìn Tiêu Thiên Diệu đến nỗi ngây ngốc, Tiêu Thiên Diệu cũng đang nhìn nàng. Lúc nãy ở trong phòng, hắn chỉ nhìn thoáng qua, không nhận ra Lâm Sơ Cửu khác biệt. Hiện tại nhìn kỹ hắn mới phát hiện ra, Lâm Sơ Cửu chỉ thay đổi một bộ quần áo, khí chất quanh thân cũng đã thay đổi.

Khuôn mặt trẻ con ngày thường lúc này trở nên đanh lại; ánh mắt trầm tĩnh không tương xứng với tuổi; tự tin phát ra từ trong xương cốt, khiến cả người nàng cực kỳ loá mắt.

Lâm Sơ Cửu như thế rất mâu thuẫn, nhưng lại cực kỳ quyến rũ. Trong một nháy mắt như vậy, Tiêu Thiên Diệu nhìn nàng ngây người. Chờ đến khi hắn hoàn hồn, hắn cũng phát hiện Lâm Sơ Cửu đối diện đang chảy nước miếng.

Nói chảy nước miếng có lẽ hơi khoa trương một chút, nhưng ánh mắt Lâm Sơ Cửu nhìn hắn ánh thật sự giống như hoa si.

Tiêu Thiên Diệu biết rất rõ tướng mạo của mình. Mỗi lần hắn xuất hiện trước mặt người khác, nữ tử nhìn hắn đến nỗi dại ra đều đếm không hết. Trước kia hắn chỉ cảm thấy phiền chán, ghê tởm. Đây là lần đầu tiên hắn không cảm thấy phản cảm, ngược lại cảm thấy rất thích.

Đáng tiếc, Lâm Sơ Cửu phản ứng quá nhanh, hắn còn chưa thưởng thức đủ, Lâm Sơ Cửu đã thu hồi ánh mắt, khiến Tiêu Thiên Diệu nghi ngờ tướng mạo của mình đã trở nên xấu hơn.

Lâm Sơ Cửu bước đến trước "bàn giải phẫu" tạm thời, đặt tất cả dụng cụ vào vị trí thuận tiện với tay mình nhất, xem như diễn tập một lần trước, đảm bảo trong quá trình giải phẫu, bản thân sẽ không vì không có trợ lý giải phẫu mà luống cuống tay chân.

Tiêu Thiên Diệu tò mò nhìn xem, nhưng biết rằng Lâm Sơ Cửu đang bận, vì thế không dò hỏi khiến người phiền toái. Chờ đến khi Lâm Sơ Cửu dừng lại, Tiêu Thiên Diệu mới nhân cơ hội nói: "Những thứ này, đều là sư phụ cho nàng?"

Tiêu Thiên Diệu tự nhận kiến thức không hề nông cạn, nhưng những thứ Lâm Sơ Cửu lấy ra, hắn dường như chưa từng thấy qua.

"Ừ." Có một sư phụ trong truyền thuyết, có thể mang ra sử dụng như vậy. Thường thì nếu không thể giải thích, nàng sẽ đẩy toàn bộ tới trên người sư phụ.

Quả nhiên, Tiêu Thiên Diệu không tiếp tục truy vấn, chỉ sai người nâng cao xe lăn, ngồi ở phía đối diện Lâm Sơ Cửu, quan sát toàn bộ động tác của Lâm Sơ Cửu.

Vị trí mà Tiêu Thiên Diệu chọn, không những có thể nhìn thấy toàn bộ động tác của Lâm Sơ Cửu, mà còn không hề che chắn ánh sáng hay cản đường. Lâm Sơ Cửu nhìn thoáng qua, vừa lòng gật đầu.

"Vương gia, nếu không có chuyện gì khác, chúng ta hãy bắt đầu thôi." Đối với việc giải thích?

Thực xin lỗi, nàng là bác sĩ không phải hướng dẫn viên du lịch, nàng không có công phu cũng không có năng lực giải thích cho Tiêu Thiên Diệu.

"Được." Tiêu Thiên Diệu không có ý định bắt Lâm Sơ Cửu phải giải thích. Hắn biết rõ, mặc dù Lâm Sơ Cửu đồng ý trị liệu hai chân cho hắn, nhưng tâm lý vẫn không thoải mái.

Có chuyện gì, chờ sau khi hai chân hắn khỏi rồi hẵng nói. Đến lúc đó, hắn có rất nhiều thời gian tính sổ với Lâm Sơ Cửu......

~~~Hết chương 142~~~