Y Quan Cầm Thú

Chương 51: Thảo mộc giai binh




" Hắn sẽ chết ư?" Phỉ Na tràn ngập lo lắng nói.

Đường Liệp gật đầu, ngửa đầu nhìn lên diễm dương(mặt trời) như lửa trên không trung, thở dài một hơi nhẹ nhõm, buồn bực và những việc không hài lòng trong lồng ngực chợt biến mất, lớn tiếng nói: " Chết có khi nhẹ như lông hồng, có khi nặng như thái sơn. Chỉ cần chết có ý nghĩa, thì lại có gì nuối tiếc?"

Trong tim Phỉ Na kịch chấn, lòng dạ của Đường Liệp không ngờ là rộng lớn đến như thế.

Đường Liệp biểu hiện mặc dù ung dung, thoải mái như trước, nhưng từ sâu trong nội tâm lại lần đầu tiên cảm thấy có áp lực, Ma Đao Khánh Đạt cũng không phải nói chuyện giật gân, vô luận tương lai mình có thể trở thành Thánh Long Kị Sĩ như hắn nói hay không, sau khi nuốt vào tinh thạch đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh của hắn, ở trong mắt Ma Đế Thu Thiện, hắn chắc chắn trở thành đối tượng cần diệt trừ đầu tiên.

" Ngươi quả thực không phải là người trong thế giới này?" Phỉ Na nhìn khuôn mặt kiên nghị của Đường Liệp nhỏ giọng dò hỏi.

Đường Liệp bật cười sang sảng, hỏi ngược lại: " Nàng để ý sao?"

Phỉ Na dưới ánh mắt nóng rực của hắn ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Đường Liệp can đảm bắt được bàn tay của Phỉ Na, dùng sức kéo nàng vào lòng, Phỉ Na phát ra một tiếng "anh!" duyên dáng, môi anh đào đã bị Đường Liệp cuốn lấy, mặc dù nàng đã bị Đường Liệp đoạt đi nụ hôn đầu tiên, nhưng đó là ở trong trạng thái mất đi tri giác, lần này lại là trong lúc thanh tỉnh, phút chốc trái tim giống như con nai con thình thịch nhảy mạnh, muốn đẩy Đường Liệp ra, nhưng lại cảm giác được cả người bủn rủn vô lực.

Đường Liệp vẫn nóng cháy mà thâm tình, Phỉ Na mặc dù là anh thư thống lĩnh ngàn quân nơi sa trường, trên tình trường cũng vẫn còn non nớt ngây thơ, làm sao có thể thừa nhận sự chọc ghẹo như vậy của Đường Liệp. Bị Đường Liệp hôn môi làm cho động tình, nhiệt độ của thân thể mềm mại không khỏi tăng cao, đôi cánh tay ngọc ôm chặt lưng Đường Liệp, môi anh đào bắt đầu chủ động hôn môi Đường Liệp.

Đang trong lúc ý loạn tình mê, đột nhiên nghe được Đường Liệp thấp giọng nói: " Có người!"

Nội tâm Phỉ Na cả kinh, ý nghĩ bỗng nhiên tỉnh táo lại, bên tai quả nhiên nghe được động tĩnh xào xạc của cành lá, nàng thầm kêu xấu hổ, nếu không phải Đường Liệp nhắc nhở, địch nhân tới bên người, nàng còn chưa kịp phát hiện.

Đường Liệp kề bên tai nàng thấp giọng nói: " Đừng cho bọn họ nhìn ra chúng ta đã phát hiện bọn họ."

Thân thể mềm mại của Phỉ Na ôm chặt Đường Liệp, điều này đối với Đường Liệp mà nói là một loại hấp dẫn trí mạng, phản ứng bản năng của nam tính làm cho hắn không thể khống chế biểu lộ ra, nhưng lại cảm giác có một vật lạnh như băng cứng rắn dán trên bụng dưới của mình, lúc này mới hiểu được Phỉ Na đã dùng thân thể hắn che giấu, lấy ra kim nỗ.

" Cẩn thận cướp cò!" Đường Liệp thấp giọng nhắc nhở. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Phỉ Na cười một tiếng, trong khoảng thời gian ngắn nàng đã phân biệt được phương hướng ẩn núp của địch nhân, môi anh đào khẽ mở nói: " Ngươi cũng phải cẩn thận." Nha đầu ngốc này không ngờ lại nghĩ là Đường Liệp cũng đã lấy ra một món vũ khí. Đường Liệp thầm kêu xấu hổ, xem ra Phỉ Na đối với sinh lý nam tính hoàn toàn không biết gì cả, ngày khác có cơ hội nhất định phải dạy cho nàng một bài học giáo dục vỡ lòng mới được.

Hai người ra dấu bằng ánh mắt, trong nháy mắt tách ra. Hoàng kim nỗ trong tay Phỉ Na chỉ hướng vị trí bóng râm phía trên, bóp cò, nỗ tiến liên tục bắn ra bảy mũi cấp tốc hướng địch nhân nấp trong đó.

Đường Liệp cơ hồ đồng thời nhằm đại thụ bên trái, Đồ Long Đao như tia chớp thoát ra, kích phát năng lượng dựng lên làm cho thân đao dấy lên đao diễm ngọn lửa màu lam, toàn lực chém ngang, đại thụ to lớn vậy mà bị Đường Liệp một đao chặt đứt, lưỡi đao với tốc độ cao ma xát cùng thân cây, phóng xuất ra sức nóng thật lớn, toát ra khói đặc và ngọn lửa.

Tiếng kêu thảm thiết đầu tiên từ lúc Phỉ Na bắn tên vang lên trong bóng râm, hai gã lục y bịt mặt từ trong bóng râm rơi xuống. Không chờ thân hình bọn hắn rơi xuống đất, Phỉ Na đã rút ra ngọc bích đao, thân thể mềm mại lăng không nhảy dựng lên, lúc xuất đao, ninh động bộ phận của chuôi đao, thân đao trong suốt cùng chuôi đao tức khắc chia lìa, một sợi dây màu xanh biếc bung cùng với thân đao hướng hai gã lục y bịt mặt tạo thành đường vòng cung bay tới, chuẩn xác xẹt qua cổ họng của bọn họ, cắt đứt đầu lâu của hai người. Hết thảy chỉ là chuyện trong tích tắc, sau khi ngọc bích đao hoàn thành nhiệm vụ, nhanh chóng thu về, một lần nữa cùng chuôi đao hợp thành một thể.

Đại thụ bị Đường Liệp chém đứt cong vẹo rơi xuống, hai gã lục y bịt mặt ẩn thân cũng dọc theo thân cây lao xuống, trường kiếm trong tay đâm thẳng vào cổ họng Đường Liệp.

Đường Liệp bạo rống một tiếng, Đồ Ma Thất Thức vừa học được từ Ma Đao Khánh Đạt nhập vào trong óc thật rõ ràng, năng lượng quanh thân truyền nhập vào trong Đồ Long Đao, thân đao trong khoảng cách lúc đó lại biến thành màu lam trong suốt, rồi sau đó màu lam đao diễm hừng hực dấy lên tại chung quanh thân đao.

Hai gã lục y bịt mặt lúc chạy xuống thân cây thì màu sắc của áo đã theo bước chân chạm trên thân cây mà thay đổi, trở thành màu nâu như thân cây. Thân ảnh của bọn họ giống như dung hợp trong thân cây, trống rỗng biến mất ngay trước mặt Đường Liệp.

Phỉ Na thời khắc quan tâm an nguy của Đường Liệp, liền nhắc nhở: " Biến sắc võ sĩ! Đường Liệp, cẩn thận dưới chân!"

Mũi chân của Đường Liệp nhẹ nhàng điểm lên thân cây nhảy lên, Đồ Long Đao trong tay chậm rãi bổ tới hướng thân cây.

Đao phong bay tới, một chùm máu phun ra, đồng thời truyền ra tiếng hét thảm, nhìn thấy một gã võ sĩ chân bị chém đứt rơi xuống trên bãi cỏ, màu sắc áo ngoài của hắn tùy theo biến hóa thành như màu của bãi cỏ, chính là màu xanh biếc.

Đường Liệp lo lắng còn có một gã võ sĩ nhân cơ hội phát động thế công, Đồ Long Đao liên tục hướng thân cây chém tới. Lúc này Phỉ Na đã chạy về bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: " Hắn đã bỏ chạy!"

Đường Liệp nhìn theo ngón tay Phỉ Na, lại thấy trong bụi cỏ màu xanh biếc phía trước có một đạo thân ảnh đang nhanh chóng bỏ chạy. Phỉ Na muốn dùng hoàng kim nỗ xạ kích, nhưng không kịp cài tên, chỉ đành trơ mắt nhìn tên Biến Sắc võ sĩ bỏ chạy.

Đường Liệp dùng mũi đao chĩa vào tên võ sĩ nằm trên cỏ, tàn bạo nói: " Mau trung thực, đến tột cùng là ai phái ngươi tới?"

Tên võ sĩ đau đến lớn tiếng kêu thảm thiết, nhưng lời nói ra lại thập phần kiên cường: " Các ngươi chạy không xa đâu, sau khi Mộc tiên sinh thu được tin tức, rất nhanh sẽ tới..."

Đôi mày thanh tú màu vàng của Phỉ Na cao cao giương lên, lạnh lùng nói: " Ngươi đang nói tới quái vật Mộc Phùng Xuân?"

Võ sĩ gãy chân cười thảm nói: " Sợ rồi sao...thức thời mau thả ta ra.."

Đường Liệp hung hăng đá vào đầu tên võ sĩ làm hắn chết ngất đi, quay mặt lại, nhìn thấy trên gương mặt của Phỉ Na toát ra vẻ kinh hoàng, nhịn không được hỏi: " Tên Mộc Phùng Xuân kia lợi hại lắm sao?"

Phỉ Na chỉ tên võ sĩ nói: " Tất cả biến sắc võ sĩ đều là thủ hạ của Mộc Phùng Xuân, hắn là một trong bảy đại thần quan của Lam Đức đế quốc, có lực lượng thao túng thực vật, nếu thật sự là hắn đuổi theo chúng ta, chỉ sợ sẽ thập phần phiền toái."

Đường Liệp khinh thường cười nói: " Hắn thật sự là lợi hại như vậy sao? Thao túng thực vật? Ta kháo! Nhiều nhất có khả năng biến sắc mà thôi, có gì đáng sợ."

Phỉ Na không lạc quan như Đường Liệp, Mộc Phùng Xuân có thể đứng trong bảy đại thần quan của Lam Đức đế quốc, không có thực lực xuất chúng tuyệt không thể chen chân trong đó, bây giờ nàng đã nhận thức ra được vị trí của mình và Đường Liệp hiện tại, nơi này thuộc Vân Vụ sơn mạch, đi hướng nam bắc, kéo dài hơn bảy trăm dặm, ở giữa là sâm lâm, chính là địa phương thích hợp nhất cho Mộc Phùng Xuân thi triển bản lĩnh.

Một loại cảm giác nguy cơ khó hiểu tràn ngập nội tâm của Phỉ Na, nàng cầm bàn tay của Đường Liệp, khẩn trương nói: " Chúng ta mau ly khai nơi này, mau ly khai phiến sâm lâm này ngay."

Bóng đêm lặng yên phủ xuống, ánh trăng ôn nhu xuyên thấu qua từng tầng bóng râm, trên mặt đất đã bắn ra ánh trăng mờ ảo. Trong núi hoang không có một tia gió, thậm chí không có tiếng của côn trùng chim chóc. Hết thảy đều yên tĩnh dị thường, loại hào khí này làm cho Đường Liệp cơ hồ muốn ngủ: " Chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp không?" Đường Liệp đã nói câu này lần thứ năm.

Phỉ Na dứt khoát lắc đầu: " Không thể, trừ phi đi ra khỏi phiến núi rừng này, chung ta tuyệt không thể dừng chân ở đây."

Đường Liệp không tránh được lắc đầu, may là bọn họ đi chưa được bao lâu thì đã nhìn thấy phía trước núi có một bãi cỏ trống trải.

Đường Liệp mừng rỡ hô to một tiếng, dẫn đầu vọt tới trên bãi cỏ ngã chổng vó nằm xuống, sau khi gian khổ lặn lội, có thể cảm nhận được sự đáng quý khi được nghỉ ngơi.

Kỳ thật thể lực của Phỉ Na đã hoàn toàn tiêu hao, nếu không phải lo lắng Mộc Phùng Xuân truy tung tới, đã sớm không còn chịu đựng nổi, nhìn thấy vị trí bọn họ đang ngồi là đỉnh của gò núi, biến hóa ở phạm vi chung quanh bên dưới đều trong tầm mắt của bọn họ, với lại, phiến đồng có này rộng lớn bằng phẳng, không có thảm thực vật cao lớn nào sinh trưởng chung quanh, phương tâm thoáng yên ổn, nằm xuống song song bên người Đường Liệp, nhìn lên trăng sáng treo cao trên trời đêm, vài ngôi sao làm bạn chung quanh ánh trăng, thần kinh căng thẳng cuối cùng có thể tạm thời thả lỏng xuống.

Đường Liệp cợt nhả nhích tới bên người Phỉ Na, cánh tay muốn ôm Phỉ Na, lại bị Phỉ Na tránh thoát, Phỉ Na gắt giọng: " Bây giờ là lúc nào, ngươi không có chút nghiêm túc nào cả."

Đường Liệp cười nói: " Việc này không oán ta được, có oán chỉ oán Phỉ Na tướng quân mị lực phi phàm, câu dẫn làm ta không kìm lòng được."

" Miệng lưỡi trơn tru!"

" Phỉ Na tướng quân có phải là muốn thử xem một chút?" Đường Liệp dày mặt chồm tới, Phỉ Na ửng đỏ mặt, đối mặt với tên vô lại như Đường Liệp, nàng không có chút biện pháp nào.

" Có người đến!" Phỉ Na đột nhiên thét to.

Trong lòng Đường Liệp cả kinh, hấp tấp nắm Đồ Long Đao đứng dậy, nhưng nhìn thấy chung quanh trống trải như trước, làm gì có ai, thế mới biết trúng phải cái tròng của Phỉ Na, Phỉ Na bật cười đứng dậy né ra.

Đường Liệp giả ra hình dáng tàn bạo gầm nhẹ nói: " Không thể ngờ là dám gạt ta, xem ra hôm nay ta phải trừng trị nàng như thế nào!" Hắn đút đao vào vỏ cười lớn hướng Phỉ Na đuổi theo.

Vừa mới chạy ra hai bước, lại nghe được phía sau phát ra tiếng tuôn rơi, Đường Liệp tò mò nhìn lại phía sau, chỉ thấy bụi cỏ phía sau nhanh chóng tụ tập cùng một chỗ, phảng phất như có lực hấp dẫn cực lớn đem chúng nó ngưng tụ lại lẫn nhau, không bao lâu, trên bãi cỏ đã chồng chất mấy bụi cỏ lớn.

Phỉ Na kinh thanh nói: " Mộc Phùng Xuân!"

Đường Liệp phóng mắt nhìn lại, trên bãi cỏ ngoại trừ có thêm sáu cây cỏ chồng lên, căn bản không có thân ảnh của bất cứ ai. Hắn che chở Phỉ Na lui đi, đúng lúc này, sáu cây cỏ thật lớn đột nhiên nhanh chóng xoay tròn, ở trong bụi cỏ huyễn hóa thành sáu hình người cao lớn.

Thảo nhân( người cỏ) tựa hồ đều có tính mạng, thảo nhân cao tới ba thước tách ra thành hình quạt, mở hai chân, giống như đang bay, nhanh chóng hướng Đường Liệp và Phỉ Na xúm lại.

" Ngươi ứng phó bên trái đi!" Phỉ Na nói xong, ngọc bích đao nhô lên đã dẫn đầu hướng ba thảo nhân bên phải phóng đi. Lúc phóng ra thì hoàng kim nỗ trong tay đã liên tục bắn ra bảy mũi tên, thảo nhân cầm đầu ưỡn ngực đón tới, mũi tên xuyên qua thân thể nó, tựa như đá chìm đáy biển, không tạo thành bất cứ thương tổn gì.

Đường Liệp vừa mới học được Đồ Ma Thất Thức từ Ma Đao Khánh Đạt, đối với đao pháp có thể nói là mới nhập môn, nóng lòng muốn biết bản thân đã tu luyện đao pháp tới bậc nào, địch nhân trước mắt không làm cho hắn sợ hãi, ngược lại tận đáy lòng sinh ra một loại cảm giác kích thích hưng phấn.

Nhờ Ma Đao Khánh Đạt chỉ điểm, Đường Liệp đã học được làm sao dùng năng lượng truyền vào trong thân đao, mặc dù đao pháp và năng lượng kết hợp dị thường mới lạ, nhưng đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất so với lúc trước.

Sau khi năng lượng chảy vào Đồ Long Đao, cả thân đao trở nên thông thấu sáng ngời, đao diễm màu lam dấy lên chung quanh thân đao, Đường Liệp bộc phát ra tiếng gầm lên, huy động Đồ Long Đao, thức thứ nhất trong Đồ Ma Thất Thức đã chém ra nhanh như tia chớp.

Thảo nhân không hề sợ hãi Đồ Long Đao trong tay Đường Liệp, thảo nhân cầm đầu đã dẫn đầu hướng Đường Liệp vọt tới, Đồ Long Đao thiêu đốt lửa cháy màu lam, gào thét chém vào trong ngực thảo nhân, chia thảo nhân thành hai, không nghĩ tới thảo nhân đứt thành hai đoạn, vẫn tiếp tục hướng về phía trước vọt tới, lướt qua đao phong lại một lần nữa kết hợp cùng một chỗ, hai đấm nặng nề giã lên trước ngực Đường Liệp.

Đường Liệp kêu thảm một tiếng, thân thể lui nhanh về phía sau, rút lui năm sáu bước mới đứng vững được thân hình. Thảo nhan bị hắn chém trúng mặc dù có thể kết hợp lại cùng một chỗ, nhưng chỗ bị chém trúng đã bốc lên lửa cháy màu lam.

Hai thảo nhân còn lại phân biệt trái phải hai phương hướng bắt đầu phát động công kích đối với Đường Liệp.

Đường Liệp tiếp tục lui ra phía sau, sợ bị ba tên thảo nhân vây quanh trung tâm. Hai cánh tay của thảo nhân bên phải lại đột nhiên tụ lại cùng một chỗ, hóa thành một cây trường thương bằng cỏ, tựa như linh xà đâm tới trước mặt Đường Liệp.

Đường Liệp vừa rồi đã lĩnh giáo qua hai quyền nặng nề của thảo nhân, đối với công kích của bọn họ không dám thờ ơ, Đồ Long Đao dựng thẳng lên nhắm vào vị trí mũi thương chém tới. Đao và thương còn chưa tiếp xúc, đao diễm màu lam đã làm cho đầu thương cháy lên. Dưới sự thao túng của thảo nhân mũi thương một phân làm hai, thiêu đốt nhắm tới hai mắt của Đường Liệp.

Cánh tay của Đường Liệp cũng nhanh quay ngược trở lại, Đồ Long Đao chém ngược vào trên thân cây thương, lập tức chém thành hai đoạn, mũi thương thiêu đốt mất đi chỗ dựa, chậm rãi hạ xuống từ trên không trung.

Cánh tay trái của thảo nhân bên trái đã hóa thành cây trường cung dài hai thước, cánh tay phải hóa thành mũi tên lớn, nhắm vào ngực Đường Liệp toàn lực vọt tới.

Thảo nhân khởi xướng công kích đầu tiên kia, thân thể đã hoàn toàn thiêu đốt, tựa như một quả cầu lửa hừng hực hướng Đường Liệp mãnh liệt phác tới. Đường Liệp kêu to không ổn, Đồ Long Đao ở bên người hình thành một đạo lá chắn màu lam, ngăn trở sự tiến công của hỏa nhân, mũi tên của thảo nhân bên trái đã đi tới trước người, thân thể Đường Liệp di động sang trái, cố gắng tránh thoát mũi tên, không nghĩ tới lúc mũi tên đi tới trước người Đường Liệp lại hóa thành hơn mười mũi tên nhỏ, từ khe hở không thể che kín của thân thể Đường Liệp bắn đi vào.

Mũi tên mặc dù là do cây cỏ kết thành, nhưng tốc độ cao sau khi phóng ra còn hơn cả mũi tên bình thường không hề kém uy lực hơn chút nào, Đường Liệp luôn miệng kêu thảm thiết, trên đùi phải trúng hai mũi, còn lại đều bắn trúng cánh tay phải của hắn, mũi tên vừa tiếp xúc da tay của Đường Liệp, liền gặp phải một tầng vầng sáng màu lam quỷ dị, vầng sáng này giống như là khôi giáp ngăn cản tất cả những mũi tên, những mũi tên căn bản không thể tiếp tục xâm nhập vào da thịt của Đường Liệp.

Cánh tay phải của Đường Liệp bỗng nhiên co rút lại, những mũi tên tạo bằng cỏ cây lập tức hóa thành bụi mù bắn ra. Những mũi tên bằng cỏ cây không thể công phá năng lượng cánh tay phải tạo thành giáp trụ ẩn hình, điều này đối với Đường Liệp là một phát hiện ngoài ý muốn, hắn còn không biết năng lượng của cánh tay phải có thể chuyển hóa thành giáp trụ vô hình, nhờ vậy mà phát ra được tác dụng bảo vệ thân thể.

Phỉ Na dẫu sao kinh nghiệm thực chiến và kỹ xảo chiến đấu cũng vượt xa Đường Liệp, chỉ trong thời gian ngắn đã hoàn toàn đánh tan ba thảo nhân, chạy tới bên người Đường Liệp trợ giúp hắn ứng phó ba tên thảo nhân khó chơi.

Trước tiên tên thảo nhân bị Đường Liệp bổ trúng đã hoàn toàn thiêu đốt trở thành tro tàn, theo gió tán đi, còn lại hai tên thảo nhân hòa cùng một chỗ, thân hình hợp làm một thể, làm thành một thảo nhân võ sĩ thật lớn, vung trường đao hướng Đường Liệp chém tới.

Phỉ Na quát một tiếng, nạp xong Hoàng Kim Nỗ, liên tục hướng thảo nhân bắn ra bảy mũi tên, nàng ý thức được chỉ dựa vào loại tên bình thường không thể tạo thành thương tổn với thảo nhân, lần này lắp ráp chính là hỏa tiễn, sau khi bắn trúng thảo nhân, nhanh chóng bốc cháy lên.

Thảo nhân căn bản là không có cảm giác đau đớn, cả thân thể hừng hực thiêu đốt, nhưng thế công cũng không hề yếu bớt. Trường đao bằng cỏ cây phá không hướng Đường Liệp bổ tới, Đường Liệp ở trong thực chiến liên tiếp đã sinh ra lòng tin tưởng cường đại, trước khi thảo nhân đánh tới, thân thể cấp tốc vọt tới trước, Đồ Long Đao trong tay tạo ra một đường chém như tia chớp, thân đao bức ra đao diễm màu lam dài đến hai thước, xuyên thủng bụng thảo nhân, ngọn lửa màu lam theo gió thổi nhanh chóng bắn về phía trước.

Phỉ Na ủng hộ nói: " Đao pháp hay!"

Đường Liệp nhìn thân hình cao lớn của thảo nhân chậm rãi ngã xuống trên bãi cỏ, khóe môi không khỏi toát ra một tia mỉm cười đắc ý: " Loại tiểu nhân vật này căn bản không đáng cho ta xuất đao..."

Nét tươi cười của hắn đột nhiên ngưng kết lại, bởi vì hắn phát hiện ngọn lửa đã nhanh chóng lan tràn ra, ngọn lửa hừng hực có khả năng đem cả đồng cỏ thiêu đốt, hắn và Phỉ Na đang ở trung tâm sẽ gặp phải nguy hiểm bị lửa nuốt sống.

" Chạy mau!" Đường Liệp nắm bàn tay nhỏ bé của Phỉ Na, dọc theo đồng cỏ còn chưa kịp thiêu đốt, khập khiễng hướng tới phía núi rừng phương xa bỏ chạy, gió đêm trong thời gian ngắn tăng lên rất nhiều, thế lửa giống như sóng lớn trong biển rộng, dọc theo đồng cỏ bằng phẳng dấy lên bức tường lửa cao tới sáu thước, hướng Phỉ Na và Đường Liệp lao tới.

Hai người hợp lại đem hết toàn lực hướng vào trong núi rừng bỏ chạy, còn chút sức lực chỉ dồn vào việc bỏ chạy nên hoàn toàn kiệt lực, lướt qua dòng suối nhỏ phía trước, tiến vào trong sâm lâm âm u, Phỉ Na rốt cuộc không chống đỡ nổi, dưới chân mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất.

Đường Liệp thở hổn hển quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lửa lớn trên đồng cỏ cũng không có lan tràn theo tới, trong lòng thầm kêu may mắn, cười khổ nói: " Ta thật sự không đi nổi nữa!" Liên tục bôn ba làm cho thể lực của hắn bị vây trong trạng thái tiêu hao cực độ, nếu lúc này lại có địch nhân xuất hiện, đừng nói là chiến đấu, cho dù di chuyển bước chân cũng đã khó khăn vạn phần.

Thần kinh căng thẳng còn chưa hoàn toàn thả lỏng xuống tới, đột nhiên cảm giác được vùng cổ bị một sợi dây mây thô ráp gắt gao siết chặt, Đường Liệp kêu thảm bị kéo lên giữa không trung, cây mây quấn quanh cổ hắn mấy vòng, sự trói buộc mạnh mẽ làm cho hắn suýt nữa không thể hít thở được, tay trái hắn cố hết sức giữ chặt dây mây, tránh cho sợi mây vặn gãy xương cổ của mình, tay phải muốn rút ra Đồ Long Đao. Liên tục thử mấy lần nhưng vẫn không có lực lượng rút được Đồ Long Đao. Dây mây càng buộc càng chặt, gương mặt Đường Liệp đã biến thành màu tím, nếu cứ thế này, hắn sẽ bị treo chết trên cây đại thụ.

Cùng lúc khi Đường Liệp bị tập kích, Phỉ Na cũng bị vô số sợi dây mây trói chặt, nàng mặc dù không bị treo lên, nhưng cả thân hình bị dây mây trói chặt, căn bản vô lực giãy ra, trơ mắt nhìn Đường Liệp rơi vào trong nguy hiểm, nhưng lại vô lực cứu giúp, nước mắt bất lực tuôn ra như suối trên mặt nàng.

Ý thức còn sót lại làm cho Đường Liệp vẫn không buông tha sự cố gắng, ngón giữa tay phải của hắn quơ trúng Đồ Long Đao, nhưng lực lượng yếu ớt như vậy căn bản không có khả năng rút ra Đồ Long Đao.

" Chẳng lẽ ta cứ như vậy mà chết?" Trong nội tâm Đường Liệp cảm thấy một trận uể oải, nhưng sau đó hắn hét lớn từ tận đáy lòng: " Ta không cam tâm! Ta không cam tâm!" Ý chí của Đường Liệp vẫn ương ngạnh, nhưng thân thể mỏi mệt đã sớm mất đi lực lượng chống đỡ.

Thanh âm của Ma Đao Khánh Đạt đột nhiên quanh quẩn trong đầu Đường Liệp: " Bất luận binh khí gì chẳng qua chỉ là công cụ để cho ngươi phát huy lực lượng trong cơ thể, trước khi ngươi có điều kiện khống chế năng lượng trong cơ thể, vũ khí này chỉ làm trở ngại con đường tiến triển của ngươi."

Trong lòng Đường Liệp kịch chấn, chính mình thủy chung chỉ nghĩ đến việc lấy ra Đồ Long Đao, dùng Đồ Long Đao chặt đứt dây mây, chẳng phải là rơi vào trong sự nhầm lẫn mà Ma Đao Khánh Đạt đã nói. Nhưng chỉ bằng vào lực lượng của cánh tay mình thì làm sao giãy ra khỏi sợi dây mây thô cứng này?

Đường Liệp nhìn thấy gương mặt trắng bệch yếu ớt của Phỉ Na, trong đôi mắt đẹp màu lam ẩn chứa niềm bi ai vô tận, ánh mắt này kích thích Đường Liệp cực độ, hắn đột nhiên nghĩ đến, lúc vừa rồi chiến đấu với thảo nhân, năng lượng của cánh tay phải đã tạo thành giáp trụ, vì sao không thể hình thành vũ khí sắc bén? Chỉ trong thời gian ngắn, trong đầu Đường Liệp đã sinh ra vô số ý niệm. Sinh tử thường thường chỉ trong một ý niệm, Đường Liệp nhắm chặt hai mắt, thử đem tất cả năng lượng còn sót lại trong cơ thể tụ tập vào trong cánh tay phải, vì năng lượng đã bị tiêu hao quá nhiều, cho nên hình xăm thánh long hay xuất hiện trong những lúc Đường Liệp gặp nguy hiểm giờ phút này cũng không hề hiện ra.

Năng lượng tụ tập tại ngón trỏ tay phải, ngón tay Đường Liệp ẩn ẩn phát ra quang mang màu lam nhạt, nhưng vì thiếu dưỡng khí nên ngay cả lực lượng để giơ cánh tay lên cũng đã mất đi.

Đường Liệp dùng ý chí lực cường đại kháng tranh nhau, nếu buông tha sẽ đồng nghĩa với cái chết, thị lực của hắn bắt đầu trở nên mơ hồ, ngón trỏ lại càng ngày càng sáng, một màn cảnh tượng thần kì xuất hiện, năng lượng ngưng tụ tại ngón trỏ vậy mà đã rời đi khỏi thân thể của Đường Liệp, phía trước ngón tay đã hình thành một cây năng lượng nhỏ, tản mát ra quang mang màu lam sáng ngời.

Ánh mắt Đường Liệp gắt gao nhìn thẳng vào năng lượng cầu màu lam, đây là hi vọng duy nhất cứu vớt hắn, năng lượng cầu theo ý thức yếu ớt của Đường Liệp gian nan di động, rốt cuộc di động đến trên dây mây trói buộc trên cổ, năng lượng cầu vừa tiếp xúc với dây mây, đã bắn ra quang mang màu lam chói mắt, cây mây nhanh chóng bốc cháy, ngọn lửa màu lam này không gây bất cứ thương tổn gì cho Đường Liệp, Đường Liệp bộc phát ra một tiếng tê rống, thành công giãy mở sự trói buộc của dây mây, thân thể từ giữa không trung rơi xuống mặt đất.

Dùng sức hít sâu một làn không khí trong trẻo, cả người Đường Liệp giống như một quả bóng cao su tràn ngập không khí, lực lượng lại trở về trên người hắn, tay phải như tia chớp rút ra Đồ Long Đao, nhanh chóng vọt tới bên người Phỉ Na, giơ tay chém xuống, chặt đứt toàn bộ dây mây chung quanh Phỉ Na.

Phỉ Na giãy khỏi dây mây thoát ra, Đường Liệp trở tay chém một đao, Đồ Long Đao trong nháy mắt dấy lên đao diễm dài đến năm thước, chặt ngang cây đại thụ khổng lồ phía trước. Sau khi kinh nghiệm qua sự sống chết vừa rồi, năng lượng trong cơ thể Đường Liệp trong khoảng thời gian ngắn tăng lên một trình độ hoàn toàn mới.

Đường Liệp trút sự phẫn nộ tràn ngập phát tiết lên cây cối chung quanh, Đồ Ma Thất Thức thay nhau xuất ra, chém sạch toàn bộ những đại thụ chung quanh.

Phỉ Na ngăn cản hắn: " Mộc Phùng Xuân còn chưa xuất hiện, không nên lãng phí thể lực bản thân trên những cây cối này."

Đường Liệp có chút kì quái nói: " Kì quái, vừa rồi ta còn sức cùng lực kiệt, bây giờ sao lại có lực lượng tràn đầy như thế này?"

Phỉ Na nhẹ giọng nói: " Có lẽ trước đó ngươi cũng không phát huy ra được năng lượng trong cơ thể, vừa rồi bị nhập vào tuyệt cảnh, mới làm cho tiềm năng trong cơ thể thức tỉnh."

Đường Liệp lo lắng mấy nhát đao vừa rồi lại làm cho sâm lâm bốc cháy, hấp tấp kéo Phỉ Na đi lên phía trên sâm lâm, nhánh cây trên đỉnh đầu đột nhiên gãy, rồi giống như mũi tên nhọn vọt tới Đường Liệp và Phỉ Na.

Đường Liệp và Phỉ Na vũ động binh khí, ngăn cản toàn bộ nhánh cây công kích tới. Ở dưới chân còn có nhánh cây thỉnh thoảng mọc ra, bọn họ vừa phải xem chừng nhánh cây trên đỉnh đầu vừa phải xem xét tránh né rễ cây thỉnh thoảng lộ ra dưới chân, đùi phải Đường Liệp vừa rồi bị thảo nhân bắn trúng hai mũi tên, mặc dù nhập vào thịt không sâu, nhưng cũng ảnh hưởng rất lớn đến hành động, dưới sự liên thủ công kích của nhánh cây và rễ cây, tránh né cực kỳ vất vả.

Đường Liệp nhịn không được mắng: " Mộc Phùng Xuân, ngươi là tên vô liêm sỉ nhát như chuột, có gan thì đấu tay đôi với lão tử, giở chút âm mưu quỷ kế, tính cái gì là nam tử hán?"

Rừng cây bên trái đột nhiên truyền đến một tiếng cười yêu kiều quyến rũ: " Tiểu ca ca, ta khi nào nói qua mình là một nam tử hán?"

Những nhánh cây công kích theo tiếng cười yêu kiều này tức khắc ngừng lại.

Đường Liệp ngửa đầu nhìn về phía thanh âm phát ra, nhìn thấy một nữ lang xinh đẹp thiên kiều bá mị mặc y phục bằng cỏ đang ngồi trên nhánh cây, nhánh cây kia vừa vặn đỡ được sức nặng của nàng, ở trên không trung nhấp nhô, Mộc Phùng Xuân lộ ra một đôi đùi ngọc trắng nõn, chân trần trong suốt làm rung động lòng người.

Đôi mắt của nàng giống như bảo thạch màu bích lục, tràn ngập dã tính và hấp dẫn.

Khi Đường Liệp đối mặt mỹ nữ thường thường dễ dàng buông bỏ địch ý, ánh mắt của hắn đã làm lộ rõ nhược điểm của bản thân hắn.

Mộc Phùng Xuân mềm mại nói: " Tiểu ca ca, ta còn chưa bao giờ thấy qua nam tử anh tuấn như ngươi, chẳng biết ngươi có chịu làm tình lang của ta không? Chỉ cần ngươi nguyện ý, Xuân nhi lúc này cũng sẽ dâng hiến cho ngươi."

Đường Liệp nghe được trợn mắt há hốc mồm, biểu lộ lớn mật như thế, mặc dù ở xã hội hiện đại cũng rất ít nữ tử có thể làm được, xem ra mị lực của mình có lực sát thương cường đại đối với nữ tính.

Phỉ Na hung hăng trừng mắt với Đường Liệp, lặng yên giơ lên hoàng kim nỗ, bảy mũi tên như lưu tinh hướng Mộc Phùng Xuân vọt tới.

Mộc Phùng Xuân nhẹ đưa bàn tay vuốt mái tóc mai xanh biếc, đối với mũi tên bắn tới của Phỉ Na coi như không thấy.

Lúc này Đường Liệp cũng không khỏi lo lắng, nữ lang xinh đẹp như thế nếu bị chết bởi tên bắn, chẳng phải là quá mức tàn nhẫn, hắn bật kêu lên: " Cẩn thận..." Nhưng lại gặp phải sự căm tức của Phỉ Na.

Mũi tên còn cách Mộc Phùng Xuân chừng hai thước, một tấm chắn hình thành từ dây mây trống rỗng xuất hiện trước mặt Mộc Phùng Xuân, ngăn trở bảy mũi tên bay tới.

Mộc Phùng Xuân phong tình vạn chủng nhìn thoáng qua Đường Liệp: " Tiểu ca ca, ngươi quả nhiên quan tâm ta." Ánh mắt chuyển sang hướng Phỉ Na lại đột nhiên trở nên lãnh khốc dị thường, thanh âm đột nhiên biến thành trầm thấp khàn khàn giọng nam nhân: " Tiện nhân! Không ngờ lại dám ám toán ta, hôm nay ta cho ngươi muốn sống cũng không được!" Một đoàn lục khí( khói xanh lục) bao phủ trên gương mặt nàng ta, mười ba sợi dây mây uyển như bay hướng Phỉ Na đâm tới.

Thân thể mềm mại của Phỉ Na bay lên, mũi chân điểm nhẹ lên sợi dây mây một chút, rồi sau đó thân thể mềm mại lại bay lên lần thứ hai, uyển như chim hướng tới vị trí của Mộc Phùng Xuân, ngọc bích đao trong tay hiện lê quang hoa màu xanh biếc, hướng Mộc Phùng Xuân chém tới.

Mộc Phùng Xuân phát ra một tiếng cười khanh khách quái dị, thân hình đột nhiên ẩn vào trong thân đại thụ.

Lúc này Đường Liệp đã hoàn toàn thanh tỉnh lại, " bắn người trước tiên phải bắn ngựa, bắt giặc phải bắt vua." Hắn huy động Đồ Long Đao trong tay hung hăng bổ về phía đại thụ Mộc Phùng Xuân ẩn thân.

Lúc Đồ Long Đao sắp chém tới đại thụ, thân thể mềm mại của Mộc Phùng Xuân đột nhiên xuất hiện trên cành cây, gương mặt mang u oán nói: " Tâm địa ngươi thật độc!"