Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 118




Triệu Thất biết lúc này không thể hoang mang. Hắn hít sâu một hơi, nhanh chóng nhảy vào bụi rậm ven đường, nhìn đám nhân mã kia không chớp mắt.

… Chẳng nhận ra ai.

Triệu Thất thở phào một hơi, thẳng eo thẳng lưng đi ra khỏi bụi rậm, tâm trạng nặng nề rời đi.

Lúc trở về, hắn thấy một thiếu nữ xinh đẹp đứng trước cửa, đang cúi đầu nói chuyện với Thẩm Lan Khanh. Nàng nói rất nhỏ, Triệu Thất chỉ mơ hồ nghe thấy một câu “Đưa đi “, cũng không biết là chuyện gì.

Bầu không khí rất kiều diễm, Triệu Thất thật không tiện quấy rầy, chỉ đứng ở bên ngoài chờ cô gái đi mới bước vào.

“Lan Khanh, người đó là ai vậy?” Hắn không kịp đợi đã vội hỏi.

“Tiểu Ngọc nhà ông Lý.” Thẩm Lan Khanh cười nói, “Người ta mới mười tám, ngươi đừng nghĩ linh tinh quỷ quái gì.”

Triệu Thất đảo mắt, ra vẻ cả giận: “Mưu ma chước quỷ không phải là ta, các ngươi vừa nói gì ta đều nghe thấy đó!”

Thẩm Lan Khanh ngước lên, trong đôi mắt ảm đạm như có ánh sáng loé qua. Một lúc sau, Thẩm Lan Khanh nhếch miệng, chậm rãi hỏi: “Há, ngươi nghe được cái gì?”

Chẳng biết vì sao, Triệu Thất đột nhiên run rẩy. Thẩm Lan Khanh như vậy khiến hắn có cảm giác xa lạ. Lại nhìn kỹ, vẻ mặt Thẩm Lan Khanh hơi mang ý cười, đầu hướng về phía hắn, chẳng có chỗ nào là không ổn.

“Có phải huynh lo ta không giao đồ đến nơi đến chốn nên mới tìm người ta hỏi đúng không?” Triệu Thất ném cảm giác quái dị ban nãy ra sau đầu, tiếp tục nói, “Ta nghe thấy nàng nói ‘Đưa đi ‘… Không phải ta đã nói rồi sao, ta không còn là đứa trẻ chẳng biêt làm gì trước đây nữa rồi.”

Thẩm Lan Khanh chỉ có thể liên tục cười khổ: “Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, người ta đến cũng chẳng phải vì chuyện này.”

Triệu Thất thấy hứng thú, truy hỏi: “Vậy là chuyện gì? Có thể nói cho ta không?”

“Mẹ nàng bị bệnh liệt giường mấy năm rồi, vào hè muỗi sinh sôi, tứ chi ngứa ngáy…” Thẩm Lan Khanh nói hai câu bỗng nhiên dừng lại, lắc đầu cười, “Bệnh nghề nghiệp, nói cho ngươi chuyện này để làm gì. Nàng tới vì mẹ nàng. Do ta sơ sẩy, nếu biết hôm nay nàng đến thì không cần phiền ngươi chạy đi đưa đồ nữa.”

“Đường không xa, cũng chẳng phiền phức.” Triệu Thất nói, “Đúng rồi, lúc ta đi về có nhìn thấy một đám người đi về bên này. Kẻ nào kẻ nấy cao to hung tợn, vừa nhìn là đã biết rất khó dây.”

“Chắc là thương nhân nơi khác đến buôn bán.” Thẩm Lan Khanh chẳng mấy hứng thú, thuận miệng nói một câu rồi giục Triệu Thất đi ăn cơm.

Buổi tối, Triệu Thất đốt đèn đọc sách cho Thẩm Lan Khanh nghe. Nơi này chỉ có đèn dầu đơn sơ, Thẩm Lan Khanh lo hắn bị hơi đèn làm đau mắt, chủ động đề nghị lấy trà thay rượu, hai người cũng ngâm thơ.

Nhiều năm rồi Triệu Thất chưa đọc sách, lúc thường cũng không ai ngâm cùng hắn, quên không ít, có chút vất vả. Ngày trước hắn giỏi nhất cái này, nhưng thời gian trôi qua đã lâu, có nhiều câu còn không nhớ, nước trà từng bình từng bình uống cạn, bụng căng như sắp nổ, rất mất mặt.

Lúc này, Thẩm Lan Khanh trước ly sau hợp, bốn câu nhập thành một chữ “Niệm”. Triệu Thất thầm thở dài, trước hợp sau ly, trả lại một chữ “Đoạn”.

Nhưng hắn trầm tư suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra câu thích hợp, cuối cùng đẩy chén trà, không chơi nữa.

“Vừa rồi ta bị muỗi độc đốt, ngứa quá trời à, ngày mai sẽ đánh một trận thư hùng với huynh.” Triệu Thất cường điệu nói, “Không phải là thua đâu nhá.”

Thẩm Lan Khanh không nhịn được cười: “Từ bao giờ ngươi lại chuyển trở về cho ta?”

Lại lôi chuyện cũ, Triệu Thất cũng có chút ngượng ngùng. Trước đây hắn và Thẩm Lan Khanh ngang tài ngang sức, chơi đến lúc cục diện bế tắc, mỗi lần đều ỷ vào Thẩm Lan Khanh không tính toán mà nham hiểm tuyên bố rằng mình thắng. Lần này thua rõ ràng như thế, hắn chẳng thể nào mặt dày nói hoà, ai oán thở dài, chủ động chịu thua: “Ôi, huynh thắng rồi. Việc vặt ngày mai ta làm tất.”

Thẩm Lan Khanh nhíu mày: “Một lời đã định?”

Triệu Thất hừ một tiếng.

Ban đêm, vạn vật say ngủ, tiếng côn trùng kêu vang khiến không gian càng thêm cô tịch.

Triệu Thất lại mất ngủ.

Ban ngày vẫn không cảm giác được, đến ban đêm, không có Nhạc Thính Tùng làm bạn, thời gian như dài ra. Đặc biệt là Triệu Thất lại cảm thấy nóng máu, đang cùng Nhạc Thính Tùng tình ái chín nồng, bây giờ chỉ cần nhớ tới lúc hai người hoan hảo, phía dưới của hắn đã bắt đầu rục rà rục rịch.

Haiz, nếu như tiểu tử kia đột nhiên xuất hiện thì tốt biết mấy.

Hắn lười biếng dùng chân kẹp chăn, như có như không mà chà xát, hi vọng có thể tiêu diệt dục hoả.

Nhạc Thính Tùng từng nói, không có đối với phương cho phép, hai người không thể tự chơi, trước khi rời đi y còn cố ý dặn dò một phen. Triệu Thất bình thường đều thích lêu lổng chơi bời, trên giường lại rất biết nghe lời tiểu tử kia.

Sai chuyện khác, buổi tối Nhạc Thính Tùng sẽ ăn hiếp hắn trên giường một hồi, nhưng nếu sai chuyện như vậy, chuyện buổi tối sẽ hủy bỏ. Nhạc Thính Tùng có ý chí kinh người, nội lực lại thâm hậu, đừng nói mười ngày nửa tháng, lúc trước y sống mười mấy năm cũng có thể nhẫn nhịn không làm. Nhưng Triệu Thất làm gì có bản lĩnh này, chỉ hai ba ngày hắn đã không chịu được. Hắn lại đánh không lại Nhạc Thính Tùng, muốn bá vương ngạnh thượng cung là điều không thể, cho nên về phương diện này, hắn vẫn luôn cẩn thận.

Cọ như thế một hồi, dục hoả trong người Triệu Thất lại càng khó tiêu. Phía dưới cứng rắn ngỏng lên, vội vàng muốn tìm nói phát tiết, tiếp tục chịch chăn sẽ chỉ làm tình huống chuyển biến xấu.

Hắn không phải Nhạc Thính Tùng cho nên không thể vận dụng nội lực để trừ khử dục hỏa, cũng không dám xuống tay ác độc bóp tắt dục vọng. Lăn qua lộn lại nửa ngày, hắn thở dài, nhận mệnh bò xuống giường, rón rén đi ra sân sau, định dùng nước giếng lạnh lẽo để giảm bớt khát khao trong lòng.

Trăng rất sáng, từng lá cây ngọn cỏ trong vườn đều được dát lên một tầng bạc. Bóng cây đại thụ xum xuê in lên nền đất một bóng đen dữ tợn, ánh trăng như quái vật thành tinh, có mưu đồ xấu xa rình rập khu vườn.

Gió đêm thổi qua khiến Triệu Thất thanh tỉnh, cảm thấy lạnh cả người.

Chu vi xung quanh quá yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu ra rả đã biến mất không còn tăm hơi. Triệu Thất đi nhanh thêm mấy bước, ép buộc tầm mắt mình rời khỏi bóng cây đen thùi lùi.

Giếng nước ở ngày trước mắt, phía trên đậy một cái nắp gỗ, hẳn là để tránh cho người ta bất cẩn rớt xuống giếng.

Triệu Thất chợt nhớ tới một câu chuyện mình từng nghe, cũng liên quan đến cái giếng, một câu chuyện kinh dị đáng sợ.

Đừng nghĩ, đừng nghĩ! Triệu Thất tự nhủ.

Nhưng con người vốn là như vậy, càng không muốn nhớ lại cái gì thì ngay lập tức lại nhớ lại cái đó

Hắn nhớ lại nội dung câu chuyện này, người thư sinh kia cũng giống như mình, cũng nửa đêm không ngủ được chạy đi tắm, cũng là một cái giếng, trên giếng của đậy một cái nắp gỗ.

Sau đó, chàng thư sinh mở nắp ra —— mình cũng sắp làm như vậy —— lại phát hiện trong giếng có…

!!!

Triệu Thất nuốt ngụm nước miếng, máu trên mặt nhanh chóng rút đi, mồ hôi lạnh sau lưng thấm ướt quần áo, hai chân run lên cầm cập, chẳng đi nổi thêm bước nào.

Không phải hắn bị câu chuyện này doạ sợ, cũng không phải bị ý nghĩ bậy bạ của mình hù khiếp ——

Mà lúc này, hắn nghe thấy, từ phía sau, truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng.