Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 51




“Là ngươi hạ độc đúng không?!” Có người rống lên.

Triệu Thất bị kéo ra ngoài viện, xung quanh hắn kín người, không có Nhạc Thính Tùng, lòng hắn hoảng loạn: “Cái gì mà trúng độc? Thính Tùng đâu?”

Ngày hôm qua hắn quá mệt nên ngủ rất say, không biết Nhạc Thính Tùng đã rời đi lúc nào, càng không biết những người này từ đâu xông tới, đầu tóc rối bù, mờ mịt nhìn bọn họ.

“Sư thúc tổ cũng bị ngươi hại chết!”

“Chu sư huynh, ngươi có chứng cớ không? Hay có tật giật mình nên trả đũa!”

“Ngươi đừng ngậm máu phun người, vừa rồi tra được Bắc Uyển các người, không thì làm sao sư thúc tổ lại trúng độc?”

Triệu Thất thấy bọn họ cãi nhau lung ta lung tung như chia làm mấy phái, bên tai bỗng nghe thấy Nhạc Thính Tùng trúng độc, vội hỏi. Thế nhưng đám người kia đang chửi hăng làm sao nghe được hắn nói. Hắn muốn chạy ra khỏi vòng hỗn loạn này, nhưng chưa đi được mấy bước đã bị kéo lại.

“Hiện giờ có một tên ngoại lai ở trên núi, không được để cho hắn chạy!”

“Mấy ngày nay ngươi luôn tìm cớ đi đi vào vào kho hàng, rốt cuộc là có âm mưu gì?”

Còn có người cố gắng giữ hắn lại.

“Đây là khách của sư thúc tổ, nếu xảy ra chuyện gì, các ngươi gánh tội nổi không?”

Một đám người xô xô đẩy đẩy, nói nhao nhao ồn ào nhốn nháo. Triệu Thất bị người kéo thoát, da thịt bị nắm đau đớn, trong lòng vừa sợ vừa lo, chỉ muốn nhanh chóng đi tìm Nhạc Thính Tùng, xem y thế nào.

Nhưng mà, những người này đều thanh niên trẻ tuổi rất dễ kích động, một lời không hợp liền muốn động thủ. Triệu Thất thấy tình thế không ổn, vội bảo vệ mặt, liều mạng muốn xông ra ngoài.

Đúng lúc này, có người kéo hắn tới giữa một nhóm nhỏ, hắn muốn giãy dụa, thế nhưng dần dần phát hiện, những người này bảo vệ xung quanh hắn, còn dần dần di chuyển ra ngoài.

Có mấy người đã đánh nhau, ánh đao bóng kiếm làm chân Triệu Thất mềm nhũn, hắn cắn răng, phối hợp di chuyển, rốt cục cũng chen ra ngoài.

“Đi về phía đông, Ngưng Thuỷ các.” Một người thấp giọng nói, “Có người đang chờ ngươi.”

Trên người Triệu Thất chỉ có một kiện áo đơn, vốn còn đang run lẩy bẩy trong sương mù sáng sớm, nhưng nghe xong lời này, hắn lập tức hết lạnh, cả người tràn đầy khí lực.

Tiểu tử kia không có chuyện gì?

Hắn thở phào nhẹ nhõm, vội vội vàng vàng chạy về phía đông, vừa đi vừa chải lại tóc, còn chỉnh thẳng quần áo. Trong suy nghĩ của Triệu Thất, người đang chờ hắn lúc này đương nhiên chỉ có thể là Nhạc Thính Tùng.

Nhưng mà, đến nơi, Triệu Thất lại chỉ nhìn thấy một mình Tiểu Mông.

“Làm sao chỉ có ngươi, Thính Tùng đâu?” Triệu Thất hết nhìn đông lại nhìn tây, còn rướn đầu nhìn lên, giống như cho rằng Nhạc Thính Tùng sẽ từ trên trời đáp xuống.

“Không kịp giải thích, ngươi mau cùng ta xuống núi.” Tiểu Mông ném cho hắn một ít quần áo, “Che mặt vào, sau khi ta đưa ngươi đi còn phải quay về.”

Triệu Thất kéo nó: “Cuối cùng là chuyện gì?”

“Sư thúc tổ trúng độc.” Vẻ mặt Tiểu Mông nghiêm trọng, “Mấy ngày nay người luôn sắp xếp kiểm tra gian tế, e rằng có kẻ đứng ngồi không yên, liều mạng cá chết lưới rách cũng phải trọng thương giáo chủ Thiên môn… Nhưng sư thúc tổ đã có chuẩn bị, coi như tình thế hỗn loạn thì cũng có thể khống chế nhanh chóng.”

“Thính Tùng trúng độc gì?” Triệu Thất chẳng có tí hứng thú nào với mấy chuyện kia, cầm lấy tay Tiểu Mông truy hỏi, “Tại sao không đưa ta đi gặp hắn?”

Tiểu Mông do dự: “Sư thúc tổ đã phân phó cho ta, nếu người xảy ra chuyện gì, nhất định phải mang ngươi xuống núi, chờ mọi việc kết thúc sẽ mang ngươi quay lại. Còn trúng độc gì… Đám đệ tử y đường đến giờ vẫn không có manh mối.”

Triệu Thất oán hận: “Ngu ngốc!” Sau khi tỉnh dậy, tay chân hắn vẫn phát run, nhưng bây giờ, hắn đột nhiên bình tĩnh.

“Tình huống có nghiêm trọng không? Ngươi nói thật với ta!” Triệu Thất lớn tiếng hỏi.

Tiểu Mông bị vẻ mặt này của Triệu Thất làm cho sợ hết hồn, chuyện định giấu giếm cũng phải nói ra: “Không tốt lắm, may là sư thúc tổ có nội lực thâm hậu, độc tố tạm thời bị chặn ngoài tâm mạch, nhưng nếu càng kéo dài…”

“Triệu phủ có Bách Ưu Bách Khoảng Bách Không Tán.” Triệu Thất nói, “Ngươi còn bao nhiêu nhân thủ?”

“Á?” Tiểu Mông sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới Triệu phủ lại có ba bình linh dược giải độc duy nhất của thiên hạ, vội xác nhận, “Ngươi nói thật? Nhưng mà, bây giờ chỉ có mình ta thôi.”

“Cũng đủ rồi.” Triệu Thất nói, “Mau đưa ta đi.”

Lần thứ hai trở lại Triệu phủ, Triệu Thất sinh ra một cảm giác là lạ. Nhưng lúc này không kịp cảm khái, hắn bảo Tiểu Mông chờ bên ngoài, tự mình sẽ đi vào trong.

“Ngươi, ngươi muốn đi trộm thuốc? Chuyện này không hay lắm đâu.” Tiểu Mông do dự, “Đầu tiên chúng ta phải tới cửa bái phỏng tỏ rõ thành ý, sau đó…”

“Sau đó cái gì mà sau đó, nếu còn kéo dài, nói không chừng Nhạc Thính Tùng chết luôn rồi đấy!” Triệu Thất quát lên. Đối với việc đi trộm đồ của Triệu Vũ Thành, một chút áy náy hắn cũng chẳng có, mình để gã ta chơi không nhiều năm như vậy, kỹ nữ bán da bán thịt còn muốn tiền, huống chi mình chẳng cần tiền, chỉ cần lấy món khác mà thôi.

“Chờ đã, ta đi chung với ngươi!” Tiểu Mông lo hắn bị người ta tóm được.

Triệu Thất không nhịn nổi: “Hồ đồ, nếu chẳng may cả ta và ngươi đều bị bắt thì ai đi báo tin? Ngươi trốn trước, nếu sau nửa canh giờ ta không ra, ngươi nhất định phải đi tìm viện binh, ít nhất, ít nhất phải để người khác biết Triệu Vũ Thành có thứ thuốc này.”

Bách ưu Bách khoảng Bách không tán có thể giải bất cứ độc hiểm trên đời, công hiệu thần dị. Nghe đâu chỉ cần ngửi một lần là có thể phá giải tất thảy phàm độc, nếu dùng trực tiếp, không những có thể khiến người ta từ đây không sợ độc vật mà tu vi võ công cũng có thể nâng cao một bước. Nghe đâu dược sư chế ra nó, bởi vì chế ra thần dược nghịch thiên như vậy mà bị trời phạt, miệng không thể nói, tay chân bại liệt, cho nên Bách ưu Bách khoảng Không tán không lưu truyền tới nay.

Triệu Thất biết Triệu phủ còn một bình, bởi vì thuốc này vốn chuẩn bị cho hắn.

Triệu Vũ Thành vẫn tưởng mình giấu rất kỹ, nhưng gã không biết là, từ lâu Triệu Thất đã lén lút tìm ra vị trí giấu thuốc. Hắn từng vô số lần ảo tưởng một ngày nào đó mình có thể trộm thuốc rồi trốn đi, từ đó về sau trải qua cuộc sống tự do tự tại, bởi vậy mặc dù hôm nay là lần thứ nhất làm trộm, nhưng lại thuần thục giống như đã làm cả trăm ngàn lần.

Triệu Thất trèo vào, dựa theo ký ức, vòng qua nhiều đội tuần tra. Bây giờ là giờ ăn trưa, đại bộ phận người đều ở phòng ăn. Dọc đường đi Triệu Thất cũng không thấy người nào, xung quanh rất yên tĩnh.

Bách ưu Bách khoảng Không tán bị giấu ở ám cách trong phòng Triệu Vũ Thành, Triệu Thất né một hồi, xác nhận bên trong không có ai mới rón rén đi vào.

Mở nệm giường, hắn gõ lên gối ba cái, rầm một tiếng, phía sau giường lộ ra một bậc thang. Triệu Thất ba chân bốn cẳng, trực tiếp nhảy qua bậc thang trung gian, bò trái rẽ phải, rốt cục cũng bò lên đến phòng riêng thu hẹp, tìm được thứ thuốc quý kia trong một rương hòm!

Chính là nó!

Nhìn bình ngọc bích tinh xào, tay Triệu Thất phát run. Hắn từng ảo tưởng qua rất nhiều lần mình có thể thoát khỏi dược lực của Hoa Tín Đan mà sống quang minh chính đại, nhưng bây giờ, chuyện này không còn lực hút với hắn nữa.

Chẳng qua thỉnh thoảng cần ăn tinh dịch nam nhân mà thôi, những tháng ngày đó hắn cũng quá quen rồi. So sánh với chuyện này, hiện tại hắn hi vọng Nhạc Thính Tùng tiếp tục sống sinh long hoạt hổ, làm một đại hiệp uy mãnh nhất thế gian, khỏe mạnh trường thọ vượt qua một đời.

Nhét bình thuốc vào trong ngực, Triệu Thất cũng không vội đi ra ngoài, nghiêng tai lắng nghe một lát rồi mới yên lòng đi ra khỏi ám cách, sắp xếp tất cả trở lại bình thường.

Nhạc Thính Tùng được cứu rồi!

Hết thảy đều thuận lợi đến không tưởng tượng nổi, mắt thấy thắng lợi trước mắt, Triệu Thất bắt đầu đắc ý. Lão tử cũng rất lợi hại mà, lúc này trở thành anh hùng cứu mỹ nhân, hê, nhất định phải bắt tiểu tử kia lấy thân báo đáp mới được.

Triệu Thất liền ấn lên cái bình nhỏ giấu trong ngực, tưởng tượng lúc Nhạc Thính Tùng tỉnh dậy, hắn sẽ hãnh diện mà kể lại đoạn đường này nguy hiểm cỡ nào, mình oai hùng dũng cảm cỡ nào. Cùng lúc đó, hắn lặng lẽ ghé vào cạnh cửa, mở ra một khe hẹp, xác nhận bên ngoài không có người đi qua.

Sống lưng hắn cứng đờ.

Gió thổi qua khe cửa, lạnh lẽo.

Ta lại gặp ác mộng. Triệu Thất nghĩ. Nhưng dù hắn có huyễn hoặc bản thân rằng mình đang nằm trên giường ấm áp, thân thể vẫn không ngừng phát run.

Mộng đẹp đã tỉnh, cuối cùng hắn vẫn phải trở về hiện thực.

“Đi ra đi.” Giọng nói của Triệu Vũ Thành từ bên ngoài truyền đến, “Rời nhà lâu như vậy, ngay cả chào hỏi cũng không làm?”