Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 82




Sau khi ăn cơm xong, Triệu Thất lại bị sai khiến đến xoay mòng mòng.

Lúc này Thang Lương đã cải biến sách lược, không tiếp tục để hắn làm việc một mình, tức là lúc nào cậu ta cũng sẽ kè kè ở bên làm bảo mẫu. Cậu vốn tưởng rằng Triệu Thất sẽ lười biếng, không ngờ cái tên này lại đàng hoàng học hỏi.

Tuy rằng kết quả cũng chỉ tạm được, nhưng nhìn ra người này cực kỳ nỗ lực, oán khí trong lòng Thang Lương cũng tiêu tan một ít.

Bất quá cảnh giác vẫn là cần thiết, Thang Lương bác bỏ đề nghị nằm dưới đất để tiện chăm sóc cho Nhạc Thính Tùng của Triệu Thất, sắp xếp một tấm phản nhỏ trong phòng chứa đồ cho hắn.

Đêm đó, Triệu Thất nằm cạnh một đống nồi rách niêu thủng mà suy nghĩ lung tung, rốt cục vì quá mệt mỏi nên bất tri bất giác rơi vào trong mộng.

“Nhạc đại hiệp, cuối cùng huynh cũng tỉnh rồi!”

Khi ấy Triệu Thất còn đang ở bên ngoài bổ củi, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh này, lập tức nhảy lên, rìu trong tay cũng vứt qua một bên. Hắn muốn chạy nhanh tới, không ngờ thân thể lệch đi, lúc này mới nhớ ra cổ chân mình không chữa khỏi, què rồi.

Cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là nhảy nhảy tới cửa, hoan thiên hỉ địa ló đầu nhìn vào, không ngờ lại thấy Nhạc Thính Tùng đang kéo tay Thang Lương.

“Ta… lúc ta bị thương, là ngươi chăm sóc cho ta sao?” Giọng nói của Nhạc Thính Tùng còn có chút suy yếu, thế nhưng ý tứ trong lời nói lại khiến Triệu Thất cảm thấy nặng nề.

“Thính Tùng, ngươi, ngươi không nhận ra ta sao?” Triệu Thất kéo Thang Lương ra, nắm chặt hai tay Nhạc Thính Tùng, “Ta là Triệu Thất này.”

“Triệu Thất?” Nhạc Thính Tùng cau mày suy nghĩ, “Hình như ta đã từng nghe qua cái tên này…”

Triệu Thất ngừng thở nhìn y chăm chú, nhãn tình không chớp lấy một cái.

“Đúng rồi, ngươi là thủ hạ cỉa Triệu Vũ Thành, vừa rồi ta còn dạy dỗ ngươi một trận!”

Máu trên người Triệu Thất đông cứng.

Thang Lương nhân cơ hội chen tới: “Ân công, huynh đã cứu ta, còn giúp ta dạy dỗ người xấu, ân lớn như vậy không có gì để báo đáp, ta, ta chỉ có thể lấy thân báo đáp thôi.”

Nhạc Thính Tùng đỏ mặt, ấp úng nói: “Cái này… cũng không phải là không thể.”

“Không thể, không thể!” Triệu Thất giận dữ, “Rõ ràng ngươi đã chấp nhận cho ta hai lần, rõ ràng ngươi nói yêu ta!”

“Nhưng mà, bây giờ ta càng yêu đệ ấy.” Nhạc Thính Tùng kéo Thang Lương vào trong ngực, nâng cằm cậu ta lên, Triệu Thất thấy cậu ta giống mình lúc còn niên thiếu đến năm, sáu phần. Chớp mắt, lại biến thành khuôn mặt mình.

Bạch Tuyết Kỳ mười lăm tuổi không sợ trời không sợ đất, tiên y nộ mã, hăng hái phiên nhiên. Triệu Thất hoảng hốt chớp mắt, nhìn chăm chú, trong ngực Nhạc Thính Tùng vẫn là Thang Lương. Mà hắn, chỉ là tiểu nhân hèn mọn vô liêm sỉ, cậy thế hành hung, hơn nữa còn…

Triệu Thất lén lút rụt chân phải về sau.

“Đệ ấy trẻ hơn ngươi, sạch sẽ hơn ngươi, lại chưa từng làm chuyện xấu, cũng chưa từng bắt nạt người khác.” Nhạc Thính Tùng thân mật cọ má Thang Lương, “Hơn nữa, đệ ấy biết đốn củi, biết giặt quần áo, còn có thể làm canh cá, hữu dụng hơn ngươi rất nhiều. Lẽ nào ta không thể yêu đệ ấy?”

“Không thể!”

Triệu Thất hét lớn một tiếng, từ trên giường lăn xuống. Rơi bẹp mông xuống đất, vẫn sợ hãi như trước không thôi.

Giấc mơ này quá đáng sợ.

Hắn vỗ ngực, lăn qua lộn lại nửa ngày cũng không ngủ được, chạy đi mở cửa ra, lặng lẽ chui vào gian phòng Nhạc Thính Tùng ở.

Trên bàn đặt bó nên Thang Lương mua về. Triệu Thất không đau lòng chút nào mà bốc lên một cây để đốt, rón ra rón rén tiến đến bên giường, nhìn chăm chú gương mặt ngủ say của Nhạc Thính Tùng rất lâu.

Không biết là đã tu luyện phúc khí mấy đời mới có thể gặp được một người như vậy. Nhỡ đâu y chạy theo người khác, vậy phải làm sao bây giờ?

“Nếu ngươi dám quên mất ta, ta sẽ không để ý đến ngươi.” Triệu Thất nhỏ giọng uy hiếp, “Lúc ta không để ý tới một người, là rất hoàn toàn, còn từng làm cho tên khốn Nhạc Kiệu kia phát điên rồi đó.”

Nhưng chuyện như vậy cũng chẳng có gì đáng khoe khoang, Triệu Thất lại tiếp tục nói lung tung vô nghĩa. Hắn đặt cây nến ở một bên, mình chui vào trên giường, gần sát cơ thể Nhạc Thính Tùng.

Nhiệt độ quen thuộc làm cho hắn có cảm giác rất an toàn. Bây giờ Nhạc Thính Tùng không còn phát sốt, Triệu Thất tránh khỏi vết thương, cẩn thận ốm chặt y, chân cũng quấn lên, bám víu không tha.

“Ngươi là của ta, ai cũng không được cướp. Không cần biết đứa kia trẻ hơn ta, anh tuấn hơn ta, hay có bản lĩnh hơn ta…” Triệu Thất oán hận mài răng, bĩu môi thầm thì vào tai Nhạc Thính Tùng, “Nói chung, coi như tốt hơn ta một ngàn một vạn lần, coi như càng yêu ngươi hơn ta, ta cũng sẽ không chắp tay dâng ngươi lên đâu. Nếu như, nếu như ngươi không chọn ta, vậy thì một ngày ta sẽ mắng ngươi 180 lần, cho ngươi hắt xì một ngày 180 lần, trừ khi răng ta rụng mất, không nói ra được, nếu không thì nhất quyết không dừng lại.”

“… Người như vậy, căn bản không tồn tại.”

“Cái gì?” Âm thanh này thực sự quá nhỏ, Triệu Thất không nghe rõ, ngu ngơ hỏi một câu, bỗng nhiên trợn trừng hai mắt, “Ngươi tỉnh rồi!”

Không đợi Nhạc Thính Tùng mở miệng, hắn đã hỏi như bắn pháo liên thanh: “Khó chịu không? Vết thương còn đau không? Hiện tại có đói bụng không? Ngươi… ngươi còn nhớ ta không?”

Dưới ánh nến, đôi mắt Nhạc Thính Tùng như sao lấp loé, vượt qua đầy trời tinh hà. Y nhíu mày, khó hiểu nhìn Triệu Thất.

“Sẽ không ngốc thật chứ.” Triệu Thất từ trong niềm vui khôn xiết lấy lại tinh thần, cau mày suy nghĩ chốc lát, cuối cùng vỗ vai Nhạc Thính Tùng, “Quên mất cũng không sao, ta cho ngươi biết là được. Ừ, ngươi tên là Nhạc Tiểu Ngốc, năm nay mười chín tuổi. Ta là nam nhân của ngươi, a —— ”

Âm thanh của hắn biến mất giữa răng môi giao hoà.

Vô luận bao nhiêu lần, vô luận lúc nào, nụ hôn của Nhạc Thính Tùng luôn có thể làm Triệu Thất mềm nhũn rụng rời. Hắn tích cực đáp lại, chủ động đưa lưỡi ra, thoả thích hưởng thụ sự dịu dàng duy nhất trên thế gian dành cho mình.