Y Thống Giang Sơn

Chương 167: Người một nhà (thượng)




Hồ Kim Ngưu thật sự cũng muốn trốn chỉ tiếc hôm nay bị Hồ Tiểu Thiên lấy của gã nhiều máu như thế, hai chân bủn rủn ngay cả khí lực cũng bị mất, bị Mộ Dung Phi Yên xông lên tung một cước đạp gã ngã lên mặt đất, điểm huyệt đạo khống chế, toàn bộ quá trình không có nửa điểm phản kháng.

Hồ Tiểu Thiên đi vào phòng Tây Sương nhìn bên trong có ba người ngồi ngay ngắn chỉ có điều hai tay chân đều bị dây thừng trói chặt, vì đột nhiên Mộ Dung Phi Yên đến nên bọn cướp không kịp sát hại bọn hắn.

Hồ Tiểu Thiên rút chủy thủ giấu trong giày ra cắt đứt dây thừng cho bọn họ.

Sau khi Chu Văn Cử được tự do chuyện đầu tiên y làm là hung hăng vọt đến trước mặt tên tiểu tử Chu Hưng cho gã một cái tát, cả giận nói:
- Nghiệp chướng, ngươi suýt nữa hại Hồ đại nhân rồi.

Chu Văn Cử hành động như vậy đích thật trong lòng cảm thấy áy náy, còn nguyên nhân khác vì y muốn bảo vệ Chu Hưng, khi y trách mắng Chu Hưng y tin tưởng Hồ Tiểu Thiên không trách cứ Chu Hưng nữa. Tên Chu Hưng này cực biết điều, gã khẩn trương đến trước mặt Hồ Tiểu Thiên quỳ xuống nói:

- Hồ đại nhân......, tiểu nhân đã sai rồi, xin tùy ngài trừng phạt, tiểu nhân tuyệt không oán trách nửa lời.

Lương Đại Tráng chỉ vào gã nói:

- Đồ khốn kiếp, không ngờ ngươi muốn hại công tử nhà ta.
Gã xông lên muốn nhấc chân đá cho Chu Hưng hai cái nào ngờ bị Hồ Tiểu Thiên kéo lại.

Hồ Tiểu Thiên cười nói:

- Thôi đi, gã ta cũng vì cứu Chu tiên sinh, không thể xem làm sai được, chẳng qua cần phải nói cho ta biết trước.

Tuy nhiên khi nói như thế trong lòng Hồ Tiểu Thiên cũng hiểu rõ, nếu Chu Hưng nói rõ thì chưa chắc hắn đồng ý mạo hiểm xâm nhập vào hang hổ.

Hắn vòng đến bên cạnh Mộ Dung Phi Yên nói:

- Sao cô đến đây?
Mộ Dung Phi Yên nói:

- Tôi nhìn thấy đèn trong nhà nhưng không thấy mọi người đâu, trên mặt đất phát hiện thảo dược bị rơi nên lần theo manh mối đó mà đến.

Nhắc đến chuyện này tất cả đều là công lao của Lương Đại Tráng, được sự nhắc nhở của Hồ Tiểu Thiên gã lấy khí giới sở trường rồi mang thêm một bao thảo dược lớn thừa dịp đạo tặc không để ý một đoạn vãi một ít, để khi Mộ Dung Phi Yên trở về dựa theo manh mối mà tìm tìm bọn họ, nên vừa rồi từ nguy mới biến thành an.

Ngoại trừ hai tên tặc bị Mộ Dung Phi Yên giết, Hồ Kim Ngưu bị bắt giữ thì những tên cướp còn lại đều chạy trốn, ngay cả tên dâm tặc kia cũng được tên văn sĩ trung niên mang đi rồi.
Hồ Tiểu Thiên bảo mọi người cùng rời đi, Lương Đại Tráng áp Hồ Kim Ngưu trực tiếp về tới hẻm Tam Đức.

Mộ Dung Phi Yên điểm huyệt Hồ Kim Ngưu sau đó áp tên này vào trong phòng chứa củi nhốt lại.

Sau khi trở về phòng Hồ Tiểu Thiên lo lắng kiểm tra miệng vết thương, mông hắn bị Liễu Diệp Đao đâm trúng, nói chung không quá nặng máu đã ngừng chảy, sau khi vệ sinh tiệt trùng vết thương, thay đổi quần áo sạch sẽ hắn lại đi ra ngoài, hắn thấy Mộ Dung Phi Yên và Lương Đại Tráng đang ở trong sân nói chuyện.

Lương Đại Tráng thấy Hồ Tiểu Thiên đi ra cung kính nói:

- Thiếu gia đến rồi ạ.
Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu, Lương Đại Tráng nhanh chóng trở về phòng, Hồ Tiểu Thiên hướng về Mộ Dung Phi Yên cười nói:

- Nhớ đến đêm qua ta lo lắng nên dường như còn chưa nói cảm ơn cô một tiếng.

Mộ Dung Phi Yên nói:

- Không sao, dù gì thì ngươi cũng đâu có lương tâm chỉ cần ngươi không lấy oán báo ơn là được rồi.

Hồ Tiểu Thiên cười ha hả, hắn duỗi thẳng lưng một cái nói:

- Thế giới này thật sự quá nhỏ bé, ta không nghĩ bọn họ lại bức ta đi cứu tên hái hoa tặc kia.
Mộ Dung Phi Yên nói:

- Lúc ấy ta dùng một kiếm đâm trên bụng gã, chỉ tiếc không khiến gax chết ngay.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, hậu quả thật khó lường, nếu lúc ấy giết gã đi thì không phiền toán nhiều đến thế.

Mộ Dung Phi Yên nói:

- Đồng lõa của gã cũng không ít.
Hồ Tiểu Thiên nói:

- Đợi ngày mai chúng ta thẩm vấn tên mập kia sẽ biết.

Mộ Dung Phi Yên nói:

- Không cần đợi ngày mai, ta không có tính nhẫn nại như vậy.

Cho tới thời điểm này nàng luôn làm việc rõ ràng lưu loát, không dây dưa dài dòng.

Hồ Tiểu Thiên ngáp một cái, đêm nay hắn uống nhiều rượu sau đó lại phẫu thuật, rồi lại trải qua màn đánh nhau nguy hiểm, hiện giờ điều hắn muốn nhất chính lên giường ngủ một giấc ngon lành, thấy tinh thần Mộ Dung Phi Yên rất phấn chấn có lẽ nàng ta đã điều tra được manh mối gì rồi nên hắn phải giữ vững tinh thần để đi cùng. Trong lòng hắn lúc này vẫn đang vướng bận chuyện của Nhạc Dao :

- Sao đột nhiên cô trở lại?

Mộ Dung Phi Yên biết rằng hắn lo lắng cho Nhạc Dao, hạ giọng nói:

- Yên tâm đi, ta đến trấn Xá Hà thuê một ngôi nhà để nàng ta tạm thời ở đó dưỡng bệnh, tình hình nàng ta đã chuyển biến khá tốt rồi nên ta mới trở về xem thế nào, không ngờ ngươi xảy ra chuyện lớn như thế.

Hồ Tiểu Thiên thầm than, những món võ hắn học thời hiện đại không được xem là gì, hôm nay nếu không có Mộ Dung Phi Yên trở về đúng lúc chỉ sợ hắn không dễ dàng thoát thân như vậy.
Hai người đến phòng chứa củi, Hồ Kim Ngưu vẫn nằm trên củi không nhúc nhích, vẻ mặt gã vô cùng sợ hãi. Hồ Tiểu Thiên tủm tỉm cười đi tới rút chủy thủ ra vỗ nhè nhẹ lên mặt Hồ Kim Ngưu nói:

- Biết nên làm thế nào với ngươi đây?

Hai mắt Hồ Kim Ngưu vẫn đang nhìn hắn nhưng không nói được lời nào, điều này khiến cho Hồ Tiểu Thiên tức giận, hắn giơ tay hung hăng vỗ đầu gã này một cái cả giận nói:

- Ngốc à? Ta nói chuyện mà ngươi không nghe thấy sao?

Mộ Dung Phi Yên bên cạnh thở dài:
- Gã ta nghe được nhưng không nói ra lời.

Hóa ra Hồ Kim Ngưu bị nàng không chế á huyệt, nàng đến giải á huyệt cho Hồ Kim Ngưu. Hồ Kim Ngưu thở ra một hơi dài run giọng nói:

- Muốn giết cứ giết, muốn làm gì thì làm, Hồ Kim Ngưu ta nhíu mày thì không phải anh hùng hảo hán.

Hồ Tiểu Thiên vung tay đánh mạnh vào đầu gã một cái chửi lớn:

- Bà mẹ mày, anh hùng hảo hán thì cũng phải soi mặt vào nước tiểu mà xem đức hạnh chứ, người như ngươi mà cũng tự xưng là anh hùng hảo hán ư? Muốn làm anh hùng hảo hán phải không? Bố đây sẽ lấy mười cân máu của ngươi.
Vừa nghe Hồ Tiểu Thiên muốn lấy máu gã, Hồ Kim Ngưu sợ đến giật nẩy mình, mới lấy hai cân máu gã đã còn nửa mạng nếu lấy mười cân thì thân thể gã không còn xíu máu nào nên vội la lớn:

- Đừng....

Hồ Tiểu Thiên cười nhẹ nói:

- Thành thật mà nói sẽ được khoan hồng, kháng cự trị tội nghiêm minh, tốt nhất ngươi phải ngoan ngoãn hợp tác để được xử ký khoan hồng.

Mộ Dung Phi Yên nghe hắn nói có chút sửng sốt, còn nói "thành thật mà nói sẽ được khoan hồng, kháng cự trị tội nghiêm minh" nghe cứ như đã đọc thuộc lòng từ đâu rồi.
Hồ Kim Ngưu thở dài, đáng thương nhìn Hồ Tiểu Thiên nói:

- Đại nhân, một bút không thể viết ra hai chữ Hồ, dù có thế nào thì chúng ta cũng vẫn là bổn gia, vốn một gốc mà sinh ra sao không hỗ trợ cho nhau chứ.

Hồ Tiểu Thiên bị tên này làm cho choáng váng, hắn mở lớn hai mắt to như hạt châu, bà mẹ nó, không thể tượng được thật không thể tưởng được tên tặc lúc này còn chơi chữ. Kỳ thật cũng khó trách, nếu là ai khi sự sống và cái chết chỉ cách nhau một khoảng mong manh thì trong đầu nhất định sẽ nhanh trí, có thể dùng mọi biện pháp để được sống.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Hồ Kim Ngưu à, ta nhớ ngươi có mẹ trên bảy mươi cùng hai con nhỏ đấy.
Hồ Kim Ngưu liên tục gật đầu nói:

- Vâng, ta thề có trời tuyệt không nói láo.

Mộ Dung Phi Yên một bên nói:

- Với loại tặc nhân này hối cải thì có gì tốt, nếu gã không nói thật thì cứ chém đi là xong.

Hồ Kim Ngưu nói:

- Vị cô nương này nói thế là sai rồi, không phải từ nhỏ ai cũng nghĩ mình là kẻ tặc, Hồ Kim Ngưu ta cũng là hậu nhân của danh môn, tổ tiên cũng là quan to trong triều chỉ có điều gia đạo sa sút nên mới vào rừng làm cướp.
Mộ Dung Phi Yên làm gì tin, nàng hừ lạnh nói:

- Ăn nói bừa bãi.

Hồ Kim Ngưu ngược lại nghiêm túc nói:

- Ta không nói dối, trước kia Thái gia gia ta làm Tĩnh quốc công Đại Khang, dường như còn được Minh Tông Hoàng Thượng ban thưởng Đan Thư Thiết Khoán, nhắc đến ngay cả Hộ Bộ Thượng Thư đương triều Hồ Bất Vi đại nhân cũng là thân thích của bổn gia, nếu nói về bối phận ta gọi người hai tiếng thúc thúc.

Lần này đến lượt Hồ Tiểu Thiên sững sờ, mả mẹ nó câu bổn gia là mình tiện mồm nói, nhưng tuyệt đối không nghĩ là bổn gia thật, nếu là người ngoài thì không thể nào biết sự tình rõ ràng đến thế, Hồ Kim Ngưu hẳn có quan hệ mật thiết với Hồ gia rồi.

Mộ Dung Phi Yên nghe nói thế cũng cười, nàng tủm tỉm nhìn Hồ Tiểu Thiên, trong lòng tự nhủ " các ngươi là người một nhà thật ư!".

Hồ Tiểu Thiên có chút lúng túng, hắn ho khan một tiếng, nếu thật sự là họ hàng thì thật không đành lòng giết người diệt khẩu, hắn cười ha hả nói:

- Hộ bộ Thượng Thư Hồ đại nhân là người có quyền cao chức trọng, ông ta chưởng quản tiền lương Đại Khang, ngươi thân thích với người quyền thế sao không nhờ ông ta hỗ trợ, sao cam tâm tình nguyện làm kẻ tặc?

Hồ Kim Ngưu nói:
- Bần nghèo khó mà ở phố thị thì cũng không ai tới, giàu có mà ở núi rừng cũng có bà con tìm, người ta lúc này quyền cao chức trọng sao có thể nhớ rõ những người nghèo khó như chúng tôi là thân thích, huống chi cha ta chết rồi, mẹ ta nuôi ta lớn cũng không dễ dàng gì từ nhỏ đã dạy ta dù nghèo nhưng chí không nghèo, cho nên dù có có đi xin ăn cũng không đi cầu xin ông ấy.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Ngươi muốn đi xin ăn xem như cũng có chút chí khí, đáng tiếc ngươi lại không đi xin mà chọn con đường làm kẻ tặc.

Hồ Kim Ngưu nói:

- Người anh em, ta cảm thấy kẻ tặc còn uy phong hơn xin cơm ăn, ít nhất không phải nhìn vào sắc mặt của người khác, hơn nữa nếu làm thế cũng thật không yên ổn, đâu phải muốn là xin được, ta còn nuôi một gia đình mà, càng nghĩ ngoại trừ làm kẻ tặc thì không có biện pháp nào khác.

Lúc này mà gã ta vẫn còn hót như khứu.

Mộ Dung Phi Yên nhìn gã trong lòng nàng đúng dở khóc dở cười, rốt cuộc là người một nhà ư, hai người đang tán gẫu à, nhìn có vẻ thật sự là thân thích, bằng không sao lại hòa hợp như thế? Nàng không kìm được nhắc nhở:

- Hồ đại nhân, người đừng quên chúng ta đến đây làm gì? Ta nhắc ngươi nhớ phải giải quyết việc chung không nên vì việc tư mà trái pháp luật.

Hồ Kim Ngưu nói:
- Vị cô nương này, chúng ta đang nói việc nhà của Hồ gia, cô nương đừng xen vào.

Không ngờ Hồ Tiểu Thiên cũng nói một câu:

- Đúng đấy cô đi ra ngoài đi, ở đây không có chuyện của cô.

Mộ Dung Phi Yên bị hắn làm tức giận đến chân mày cũng dựng lên, nàng hừ lạnh một tiếng xoay người đi ra cửa.

Một người bình thường cũng thông minh đấy chứ, Hồ Kim Ngưu cũng hiểu được thời thế, có câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Khi gã ta ở thế chủ động thì dám trừng mắt nhìn Hồ Tiểu Thiên nhưng hiện tại tình thế nghịch chuyển gã bị biến thành tù nhân, tính mạng nằm trong tay đối phương cho nên gã nhất định lôi kéo Hồ Tiểu Thiên, làm những việc giả dối cũng được miễn bảo vệ được tính mạng bản thân mới quan trọng. Nam nhi dưới đầu gối là vàng nhưng vàng sao có thể vượt qua được tính mạng quý báu chứ, vì mạng sống thì quỳ xuống cũng không sao cả.