Y Thống Giang Sơn

Chương 187: Chủ nợ đến nhà (thượng)




Mấy ngày trước Chu Vương đi Tây Xuyên, Trương Tử Khiêm còn gặp y ở Tây Châu, nhưng không ngờ y lại dám lộ diện ở Thanh Vân. Trương Tử Khiêm ngầm đoán được quan hệ giữa Hồ Tiểu Thiên và Long Diệp Phương, đoán được hai người đều đến từ Kinh thành, hoặc là trước đây có quen biết. Ông ta làm sao biết Hồ Tiểu Thiên vốn dĩ chưa từng gặp Chu Vương Điện hạ, khi Long Diệp Phương rời Kinh thành, Hồ Tiểu Thiên còn là một tên ngốc.

Long Diệp Phương trường bào dệt kim màu vàng sáng, tướng mạo anh tuấn, khí chất hiên ngang, dù sao cũng là con cháu hoàng gia, khí chất tôn quý trên người người thường không thể sánh được. Mặc dù là theo tiêu chuẩn Hồ Tiểu Thiên đưa ra, vị hoàng tử này cũng có thể được cho là một mỹ nam tử hàng thật giá thật. Hồ Tiểu Thiên không quen biết Long Diệp Phương, thấp giọng hỏi Trương Tử Khiêm:
- Trương đại nhân, hắn không phải là gỉa mạo chứ?

Trương Tử Khiêm không nói gì, đã đứng dậy bước nhanh đến, khom người quỳ xuống nói:
- Lão phu Trương Tử Khiêm không biết Chu Vương thiên tuế đích thân đại giá, không đón tiếp từ xa, mong Điện hạ thứ tội.

Hồ Tiểu Thiên bây giờ hoàn toàn hiểu rõ, anh chàng này đúng là thật, hắn bước lớn qua, cũng cùng quỳ xuống, vừa quỳ xuống, cả sảnh người cũng quỳ theo. Hồ Tiểu Thiên mặc dù là con quan nhưng không thể so sánh với người ta là Hoàng tử. Hắn hiện giờ hoàn toàn hồ đồ rồi, Chu Vương này không có việc gì chạy đến đây xem trò gì? Lẽ nào là đi cùng Trương lão đầu đến?

Chủ bộ Quách Thủ Quang lúc này muốn quỳ cũng không tìm thấy chỗ nữa. Hồ Tiểu Thiên hồ đồ, gã còn hồ đồ hơn Hồ Tiểu Thiên. Loạn rồi, loạn thật rồi. Thanh Vân từ xưa đến nay chưa từng có nhân vật lớn như vậy xuất hiện, hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy? Đến Hoàng tử đều đến rồi, lẽ nào vì tên Huyện thừa mới nhậm chức Hồ Tiểu Thiên này?

Long Diệp Phương thân thiết kéo Hồ Tiểu Thiên từ dưới đất lên, cười nói:
- Hồ Tiểu Thiên, ngươi không biết ta, nhưng ta biết ngươi. Hôm nay ta nhận uỷ thác của người khác đặc biệt tới tham gia buổi đấu giá từ thiện này của ngươi. Không mời mà đến, ngươi nhất định đừng trách nha.

Hồ Tiểu Thiên trừng hai mắt, càng không hiểu sao:
- Chu Vương Điện hạ, ngài nhận sự uỷ thác của ai?

Long Diệp Phương ghé vào tai hắn nói nhỏ:
- Thất Thất!

Nghe đến cái tên Thất thất, Hồ Tiểu Thiên lúc này mới nhớ ra tiểu nha đầu tình cờ gặp gỡ ở Lan Nhược Tự. Lúc đó hắn đã cảm thấy nhà đầu đó quỷ dị, đoán được cô ta có đến tám chín phần mười là có quan hệ mật thiết với Hoàng gia, bây giờ xem ra quả nhiên là như vậy, nhưng không biết Thất thất rốt cuộc là em gái hay cháu gái của Long Diệp Phương? Con cháu Hoàng gia mà bị rơi vào cảnh bị người ta truy sát khắp nơi ư? Hồ Tiểu Thiên càng nghĩ càng kỳ quái.

Long Diệp Phương nhìn thấy mọi người vẫn còn quỳ ở đấy, cười xua xua tay nói:
- Mọi người đều đứng dậy đi, bổn Vương hôm nay đến chính là để cổ vũ cho vị huynh đệ tốt này của ta, mọi người không cần câu nệ lễ tiết.

Địa vị của Hồ Tiểu Thiên hôm nay lên như diều gặp gió, trước tiên là được Trưởng sử Tây Châu Trương Tử Khiêm gọi là lão đệ, bây giờ đến Hoàng tử thập thất Chu Vương của Đại Khang Long Diệp Phương cũng gọi hắn là huynh đệ tốt, hắn ở trong mắt mọi người trở nên hoành tráng nhất từ trước đến nay, vô cùng ngưỡng mộ, nhưng bản thân Hồ Tiểu Thiên hiểu rõ, hắn gặp Trương Tử Khiêm lần thứ hai, gặp Chu Vương là lần đầu, không có chút giao tình nào.

Tim của Quách Thủ Quang nhảy lên tận cổ họng, trong lòng thầm than, khó trách tên tiểu tử này kiêu ngạo như thế. Ta sớm đã nhìn ra hắn không phải là người bình thường, nhớ lại mình đứng phía đối lập với tên Hồ Tiểu Thiên một cách rõ ràng, lập tức trong lòng cảm thấy lo sợ vô cùng. Phen này thế nào cho tốt đây? Với mạng lưới bối cảnh của Hồ Tiểu Thiên, đối phó với mình chẳng phải là chẳng cần động ngón tay út sao.

Long Diệp Phương lần này đem theo tám tên thị vệ đến, Hồ Tiểu Thiên kéo Trương Tử Khiêm cùng ngồi với y. Lúc này hắn đúng là vì quá bất ngờ mà chết lặng người rồi, giờ mà Lão Hoàng đế có xuất hiện ở đây thì hắn cũng không cảm thấy bất ngờ nữa. Hắn ý thức được, tối nay nhất định là một tối kỳ tích.

Hồ Tiểu Thiên lại bảo ông chủ Tống mang thức ăn lên, chắc hẳn không còn khách nào có địa vị tôn quý hơn Long Diệp Phương đến nữa rồi. Chu Vương đến có nghĩa là dạ tiệc có thể chính thức bắt đầu rồi.

Cơm rượu đã chuẩn bị xong, ông chủ Tống cũng bị cảnh đêm nay làm cho sợ ngây người rồi. Đến Hoàng tử Đại Khang đều đến, trong lòng ông ta bắt đầu suy nghĩ xem lát nữa có nên năn nỉ xin một chữ để làm lưu niệm không, nếu thực sự có thể xin một bức mặc bảo của Chu Vương, mình cũng có thể coi là dính chút Hoàng gia quý tộc.

Theo yêu cầu của Hồ Tiểu Thiên, trên bục đại sảnh có diễn một vở kịch, đương nhiên không phải là để biểu diễn mà là vì buổi đấu gia từ thiện. Hồ Tiểu Thiên là người khởi phát dĩ nhiên phải đảm nhiệm vị trí người chủ trì. Không có cách nào khác, quy củ của buổi đấu giá từ thiện này chỉ có hắn mới biết.

Hồ Tiểu Thiên kính rượu Chu Vương, Trương Tử Khiêm, thuận tiện chờ khách lần lượt đến. Phải nói tin tức này truyền ra với tốc độ thật kinh người. Không bao lâu sau thấy từng người khách tới, trong đó phần lớn là những nhân vật tiêu biểu trong thương giới Thanh Vân mà ông chủ Tống mời, đến Vạn Bá Bình cáo bệnh cũng không biết lấy được tin từ đâu, đích thân từ nhà đến. Đến Thập thất Hoàng tử đều đến, trong thành nhỏ Thanh Vân, cơ hội giao tiếp với hoàng thân quốc thích thực sự là trăm năm không gặp, bất luận có thể nhờ vả chút quan hệ nào hay không, để quen mặt cũng là tốt rồi. Mặc dù không thể tiếp xúc gần gũi, có thể cùng ăn bữa cơm, sau này cũng có tư cách khoác lác với người khác. Cơ hội thế này ai cũng không muốn bỏ qua.

Thương nhân còn như thế, càng huống hồ đám quan viên nhỏ cuả huyện Thanh Vân. Huyện lệnh Hứa Thanh Liêm lúc đầu khi nghe được tin trại chủ Hắc Trạch trại Đằng Thiên Kỳ đến đã ngẩn người, khi nghe tin Trưởng sử Tây châu Trương Tử Khiêm xuất hiện thì kinh hãi, lúc đó đã có ý định đến Hồng Nhạn lâu hội kiến. Đợi y thay quần áo xong chuẩn bị đi thì lại nghe Thập thất Hoàng tử Long Diệp Phương đến, đến xe ngựa y đều không dùng đến nữa, trực tiếp chạy một mạch đến Hồng Nhạn lâu, vốn dĩ không xa lắm, khoảng cách nha huyện không đến một dặm, mặc dù chỉ một đoạn như vậy nhưng Hứa Thanh Liêm cũng chạy tới thở hồng hộc.

Đợi đến lúc đến trước Hồng Nhạn lâu, bước vào bên trong, lại bị một cánh tay ngăn lại, y tập trung nhìn, là lâu la của Hồ Tiểu Thiên - Liễu Khoát Hải.

Hứa Thanh Liên thở không ra hơi nói:
- Tránh ra, ta... ta đến bái kiến Chu Vương... Vương... Điện hạ...

Liễu Khoát Hải nói:
- Tưởng rằng Chu Vương Điện hạ ai cũng có thể gặp sao?

- Ngươi...
Hứa Thanh Liêm trừng khoé mắt, không kìm nổi định dùng quan uy, nhưng Liễu Khoát Hải không hề chịu thua. Hồ Tiểu Thiên bảo gã đứng đây là để ngăn những tên không mặt không mũi như thế, mà một trong những nhân vật trọng điểm nhất là Hứa Thanh Liêm.

Liễu Khoát Hải nói:
- Hồ đại nhân nói rồi, đề đảm bảo sự an toàn của Chu Vương Điện hạ, người nào đi vào đều phải bẩm báo, Hồ Tiểu Thiên cho phép mới được vào.

Hứa Thanh Liêm giận đến mức chỉ vào cái mũi của Liễu Khoát Hải nói:
- Ngươi không biết ta? Ta là Huyện lệnh Thanh Vân...

Liễu Khoát Hải nói:
- Bên trong là Thập thất Hoàng tử Đại Khang!

Hứa Thanh Liêm nghe gã nói như vậy lập tức tiết khí, người ta nói có lý, thân phận của mình căn bản không đáng nhắc tới, lúc này, Huyện uý Lưu Bảo Cử cũng cưỡi một con Tảo Hồng mã chạy như bay tới.

Liễu Khoát Hải nhìn hai tên nhếch nhác chạy tới trong lòng cười thầm. Hồ đại nhân quả nhiên nói không sai, đám người này đều là đám không biết xấu hổ, lúc đầu mời mọc đàng hoàng thì không đến, bây giờ nghe nói Chu Vương đến thì từng tên từng tên mặt dày mày dạn chạy đến lôi kéo làm quen. Nói đến thì đều là quan phụ mẫu một phương, sao lại mất mặt như vậy? Bọn ta dân chúng bình dân còn biết hai chữ liêm sỉ, đám người này tại sao không biết?

Khách quý nối tiếp không dứt, ba chiếc xe ngựa hào hoa dừng trước cửa Hồng Nhạn lâu, một người phụ nữ mập mập trắng trắng từ chiếc xe thứ nhất nhảy xuống, đừng thấy nàng thân hình mập mạp nhưng lúc đáp xuống mặt đất lại nhẹ nhàng vô cùng, giống như một phiến lá khô nhẹ nhàng bay xuống đậu trên mặt đất, ngẩng khuôn mặt to tròn, nhìn vào tấm ảnh Hồng Nhạn lâu, cười khúc khích nói:
- Tiểu thư, chắc hẳn là nơi này rồi!

Từ trên hai chiếc xe trước sau lại có ba người xuống, tất cả đều là thiếu nữ trẻ tuổi mỹ mạo xuất chúng, người xuống xe cuối cùng mới là chủ nhân chính thức. Cô gái trắng mập đến trước vén rèm chiếc xe ở giữa lên, một thiếu nữ thân mặc trường bào màu hồng từ trong xe bước ra, sự xuất hiện của nàng giống như trăng sáng mọc lên ở phía đông, khiến cho những thiếu nữ đẹp như sao ở xung quanh lập tức trở nên ảm đạm. Mái tóc buộc trên đỉnh đầu giống như nam tử, lông mày như xuân sơn, mắt thanh tuyền, mũi cao thẳng, bờ môi anh đào đầy đặn, làn da kiều diễm như tuyết, hai tay chắp sau người, ngầng đầu nhìn tấm biển của Hồng Nhạn lâu, khoé miệng lộ ra tia cười mỉm, nhẹ giọng nói:
- Không sai, chính là nơi này rồi!

Cô nàng trắng mập đi trước dẫn đường, bốn thiếu nữ xinh đẹp lần lượt đi hai bên bảo vệ nàng, một đoàn người tiến thẳng vào Hồng Nhạn lâu. Gió đêm phe phẩy, đưa tới mùi thơm nhẹ trên người thiếu nữ, làm người ta ngửi thấy cũng ngất ngây.

Liễu Khoát Hải thấy đám thiếu nữ trang điểm xinh đẹp này cũng không khỏi ngẩn ngơ trong lòng, nhưng gã vẫn còn nhớ trọng trách của mình, đứng đàng hoàng trước cửa nói:
- Mấy vị cô nương có phải đi nhầm chỗ rồi không?

Nữ lang mập trắng đi đầu cười nói:
- Hồ Tiểu Thiên ở bên trong phải không?

Liễu Khoát Hải thấy nàng mở miệng đã gọi cái tên Hồ Tiểu Thiên, nghĩ không phải đến nhầm chỗ, chỉ là không biết những người này và đại nhân là địch hay là bạn? Liễu Khoát Hải nói:
- Dám hỏi quý tính cô nương, để ta thông báo một tiếng.

Hứa Thanh Liêm và Lưu Bảo Cử ở bên cạnh thấy thế tức giận trong lòng. Cái tên Liễu Khoát Hải này chỉ là con trai của một tên chủ tiệm thuốc, hôm nay theo Hồ Tiểu Thiên cũng là cáo mượn oai hùm mà lên. Vừa rồi còn ra vẻ ta đây với hai người bọn họ, bây giờ nhìn thấy mấy nữ lang xinh đẹp lại khách khí như vậy. Thái độ này thực là khác một trời một vực.

Nữ lang mập trắng nói:
- Không cần ngươi thông báo, ta tự tìm hắn!
Nàng cất giọng nói:
- Hồ Tiểu Thiên, ta tìm ngươi đòi nợ đây!
Cái họng này của cô nàng quả thực là ghê gớm, chấn động màng nhĩ người xung quanh, chỉ e nửa cái thành Thanh Vân này đều nghe thấy.

Hồ Tiểu Thiên đang kính rượu Chu Vương, nghe thấy thanh âm có thấy có chút quen thuộc, tìm kỹ lại trong ký ức, đột nhiên thấy kinh hãi. Thanh âm này rõ ràng là Hương Cầm của Hoàn Thái Các Tiếp Châu. Trước đây mình vì giúp Lương Đại Tráng thoát thân, viết một cái giấy nợ cho cô ả, trời ạ, sớm không đến, muộn không đến, lại chọn đúng lúc này đến, đúng là biết chọn thời cơ. Lại nhớ đến thân phận của Hương Cầm, Hồ Tiểu Thiên lập tức thấy căng thẳng. Bị người của kỹ viện đến tận đây đòi nợ, nếu việc này bị người ta biết, thì cái mặt này nhất định là bỏ đi. Hắn vội vàng đứng dậy ra đón.