Y Thống Giang Sơn

Chương 62: Dịch trạm Vọng Kinh (Thượng)




Mộ Dung Phi Yên Thu hồi trường kiếm, phóng ngựa về phía bìa rừng. Lúc nàng đang chạy nhanh ra khỏi rừng cây, quay người nhìn lại thì đám người kia đã chạy sạch sẽ. Điều làm nàng bất ngờ chính là Hồ Tiểu Thiên không trốn ra xa cùng bốn tên gia đinh mà đứng ngoài bìa rừng thò đầu nhìn vào trong rừng ngó quanh.

Nhìn thấy Mộ Dung Phi Yên an toàn trở về, Hồ Tiểu Thiên tươi cười rạng rỡ nghênh đón nàng, thân thiết nói:" Phi Yên, trở về rồi hả!"

Mộ Dung Phi Yên tức giận, mặt không còn chút máu nói:" Ta với ngươi thân lắm sao?".

Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu, chỉ vào rừng cây:" Bọn cướp rời đi hết rồi hả?"

Mộ Dung Phi Yên nói:" Đi hết rồi".

Hồ Tiểu Thiên nói:" Không bắt sống được tên nào à?".

Mộ Dung Phi Yên nói:" Một đám nhát như chuột lột, nhưng mà bản lĩnh trốn chạy thật không nhỏ". Lúc nói chuyện nàng lạnh lùng nhìn qua bốn tên gia đinh kia.

Mấy tên gia đinh đều hổ thẹn cúi đầu xuống dưới, nhưng trong lòng thầm suy nghĩ vừa rồi nhiều người như vậy, không chạy nhanh đứng lại cho người ta chém à.

Hồ Tiểu Thiên lại hướng về phía rừng cây dò xét, sau đó đi về phía trước. Lương Đại Tráng vừa mới ăn một đấm của Hồ Tiểu Thiên nhưng vẫn không có bất mãn một chút nào, liền thể hiện sự trung thành của mình một cách hết sức nhuần nhuyễn:" Thiếu gia, nguy hiểm!"

Hồ Tiểu Thiên không để ý đến hắn, trăng tròn chậm rãi nhô cao trên bầu trời đêm, ánh trăng như nước trải dài trên đường, đi đến rừng cây Hồ Tiểu Thiên thấy trên đường rải rác binh khí và giầy của những kẻ tẩu thoát hốt hoảng bỏ chạy để lại, ngoài ra thì không nhìn thấy một bóng người nào.

Lý Cẩm Hạo cùng Thiệu Nhất Giác cũng vừa theo tới, cẩn thận nói: " có khi nào có mai phục không"

Hồ Tiểu Thiên nói: " Mai phục cái ông nội ngươi!" Qua chuyện lần này, Hồ Tiểu Thiên dứt khoát đem "đạo đức nghề nghiệp" của bốn gã gia đinh này rớt xuống dưới mức tiêu chuẩn. May mắn là hắn có dự tính trước, dẫn Mộ Dung Phi Yên tới đây, bằng không thì chỉ sợ không bước ra nổi ngoài kinh thành này thì cái mạng nhỏ đã mất rồi.

Thớt ngựa Tuyết Hoa Thông kia của Hồ Tiểu Thiên tuy rằng bị bọn cướp * (giăng dây ở chỗ tối để gạt ngã người ngựa của đối phương) cho trượt chân, vẫn còn may là không có bị trọng thương, Hồ Phật lo lắng con ngựa chấn kinh, trước đem Tuyết Hoa Thông buộc vào xe ngựa, tháo một con tuấn mã đỏ thẫm khác cho Hồ Tiểu Thiên cưỡi.

Ngược lại lần này Mộ Dung Phi Yên đã đi đằng sau, hiển nhiên Hồ Tiểu Thiên theo sát bước chân của nàng, lại để cho bốn gã gia đinh đều đi phía trước mở đường.

Bốn gã gia đinh đều nơm nớp lo sợ đi qua mảnh rừng này, quả nhiên là không có mai phục gì. Chứng kiến khu vực phía trước trống trải , mấy người đều thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ do đợt hữu kinh vô hiểm này xen vào nên cũng không thể kịp tới dịch trạm, Mộ Dung Phi Yên cũng không nóng lòng chạy đi mà từ từ phóng ngựa về phía trước một cách nhàn nhã. Nàng quay sang nói với Hồ Tiểu Thiên:" Đám gia đinh của ngươi thật là trung thành đấy".

Hồ Tiểu Thiên nói: " Một đám giá áo túi cơm, chỉ thêm phiền, không giúp được chút gì. Không bằng ta đem đám phế vật này trở về để bớt vướng víu."

Mộ Dung Phi Yên lắc đầu, đuổi tất cả về không phải là nàng và hắn cô nam quả nữ đi trên đường sao, khó mà làm vậy được. Hồ Tiểu Thiên không sợ nhưng mình thì sỡ hãi lời ong tiếng ve bên ngoài.

Hồ Tiểu Thiên cười nói:" Sợ người ngoài nhìn vào nói này nọ à".

Trong nội tâm Mộ Dung Phi Yên thầm than cái tên này thật sự là thông minh như quỷ vậy, trong đầu mình nghĩ gì hắn đều đoán ra được. Nàng ngẩng đầu lên cao ngắm nhìn ánh trăng lưỡi liềm cong đẹp như vẽ, nói khẽ:" Có đám người đó chí ít cũng giúp ngươi chiếu cố hành lý và ngựa."


Hồ Tiểu Thiên nói :" Nhắc tới đám cướp mới thật sự kì quái a, khí thế hừng hực gần trăm tên mà nói chạy là chạy, sao bọn hắn lại sợ ngươi như vậy ?"

Mộ Dung Phi Yên nói:" Ta đã nói với ngươi rồi, tà không thể nào thắng chính".

Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu, sau đó lại lắc đầu:" Không sai , bọn hắn có biết ngươi không?"


Mộ Dung Phi Yên nghe hắn nói như vậy thì khuôn mặt lập tức cứng ngắt:" Hồ Tiểu Thiên, ngươi có ý tứ gì?" Nàng tức giận không phải vì tức giận mà vì chột dạ.

Hồ Tiểu Thiên cười hắc hắc:" Ta chỉ thuận miệng nói thôi, ngươi chờ để ý. Nói đi nói lại, ngươi cũng tính là nữ bộ đầu đệ nhất Kinh Thành, người biết tới ngươi cũng nhiều mà người ngươi đắc tội cũng không ít. Đám cướp này mười phần là vì ngươi mà tới.

Mộ Dung Phi Yến bật thật lên:" Ta thấy bọn chúng hướng ngươi mà tới đấy!".


Hồ Tiểu Thiên Nhẹ gật đầu:" Ta cũng biết là phụ cận Kinh Thành ít có cướp qua lại, đám cướp này tuy người đông nhưng lại ít cao thủ chắc không phải là đám phục kích chúng ta ngày đó tại Đà nhai. Ta tại kinh thành cũng không đắc tội với nhiều người, đếm trên đầu ngón tay cũng có thể điều tra ra. Phi Yên, có phải ngươi đem sự tình chúng ta cùng đi Tây Xuyên nhậm chức nói cho người khác không?".

Mộ Dung Phi Yên tỏ ra mất tự nhiên,bất quá nàng cố gắng không thể hiện ra ngoài, sợ bị Hồ Tiểu Thiên nhìn ra điều gì. Nhận được tin tức bất ngờ, nàng chỉ nói cho hảo hữu của mình Đường Kinh Tuyền. Vừa rồi nàng nhận ra Đường Thiết Hàn, xâu chuỗi các sự việc, kỳ thật nàng đã rõ chân tướng sự việc, nhất định là Đường Kinh Tuyền đã nói lại chuyện này cho đại ca của y. Anh em Đường gia có thù hận với Hồ Tiểu Thiên. Tuy rằng sự tình lần trước đã dẹp yên, nhưng mà chuyện Hồ Tiểu Thiên đùa giỡn bắt Đường Kinh Tuyền tại về Thượng Thư phủ vẫn được truyền đi khắp góc phố ngõ hẻm. Đường gia huynh muội vận cảm thấy rất nhục nhã, hận không thể diệt trừ Hồ Tiểu Thiên cho hả dạ.

Trước khi đi Mộ Dung Phi Yên chỉ muốn nói một tiếng với hảo tỉ muội của mình. Không nghĩ tới người nói vô tâm người nghe hữu ý, Đường Tuyết Hán lại thiết lập mai phục, giả dạng bọn cướp để giết Hồ Tiểu Thiên. Xem cách đám người kia ra tay có thể thấy được bọn chúng không hề bận tâm đến an nguy của nàng, điều này làm Mộ Dung Phi Yên cảm thấy rất bất mãn với hảo tỉ muội nhiều năm nay của mình Đường Khinh Tuyền. Hiển nhiên là anh em Đường đã làm sai, trái với luật lệ của Đại Khang. Nếu như Mộ Dung Phi Yên không hạ thủ lưu tình, truy cứu tới cùng thì đây chính là trọng tội bị chặt đầu. Việc buông tha Đường Thiết Hàn, vì hảo tỉ muội mà giữ bí mật này đã đi ngược lại nguyên tắc sống trước giờ của nàng làm nội tâm của nàng nảy sinh mâu thuẫn.

Lúc nói chuyện, Hồ Tiểu Thiên đã âm thầm quan sát nét mặt Mộ Dung Phi Yên, cho dù là những biến hóa nhỏ bé nhất cũng thu vào mắt hắn. Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói: "Đám cướp này cũng không có chuyên nghiệp chút nào. Phi Yên, ngươi xem có khả năng một số kẻ thù của ta trước đó nhận được tin tức ta đi Tây Xuyên, cho nên cố ý mai phục ở đây ?".

Mộ Dung Phi Yên tức giận nói:" Ngươi đắc tội nhiều người như vậy, làm sao ta biết được".

Hồ Tiểu Thiên nói: "Không nhiều đâu, ngươi nói xem có khả năng là người của anh em Đường gia không".

Tim Mộ Dung Phi Yên đập thình thịch, cái tên này thật giảo hoạt, mưu trí gần như giống yêu quái vậy. Thời điểm mình đơn độc vào rừng, hắn cùng bốn tên gia đinh kia đều lánh nạn ở bên ngoài căn bản không thấy rõ tình huống bên trong. Cho dù hắn có đứng đó thì đám người kia đều ăn mặc cải trang hắn chưa chắc đã nhận ra được. Không thể tin được là hắn lại có thể nghĩ ra là huynh muội Đường gia gây nên. Nghĩ đi nghĩ lại, Mộ Dung Phi Yên lại nghĩ rằng hắn chỉ đoán mò mà thôi nên lạnh lùng cười nói:" Hay ngươi cảm thấy cả ta cũng đồng lõa với đám giặc cướp kia hại ngươi ?".

Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói:" Chắc là không, nếu ngươi muốn hại ta, thì ta cho dù có mười cái đầu cũng không đủ cho ngươi chém".

"Biết là tốt rồi!" Mộ Dung Phi Yên giật mạnh dây cương, thúc ngựa chạy về phía trước. Hồ Tiểu Thiên vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy dịch trạm Vọng Kinh ở phía trước.