[Y Thủ Che Thiên ĐN] Ngạo Thế Khuynh Thiên

Chương 51




Thời gian ba ngày rất nhanh đã đến, bọn người Cô Lăng Nguyệt trước khi rời đi đều lấy được hai quả ấn thạch, nếu không có cái ấn thạch này bọn họ không cách nào ly khai, cũng không cách nào trở về.

 Hiển nhiên, không có ấn thạch Hàn Như Liệt vào không được, cho nên hắn chỉ có thể ở bên ngoài chờ Cô Lăng Nguyệt đi ra ngoài.  

Mười lăm người vừa xuống núi liền tách ra lên đừng trở vương quốc của mình, rời khỏi truyền tống trận Cô Lăng Nguyệt liền nhìn Hàn Như Liệt đang hướng về phía mình, chẳng qua dung nhan tuấn mỹ mang theo nụ cười tà khí, tràn đầy mị lực như vậy khiến vài nữ tử nhịn không được nhìn lại mấy lần, bởi vì cái gọi là nam nhân không xấu nữ nhân không yêu, như vậy nam tử tà khí thường lại càng dễ bắt được tâm nữ nhân.

Mặc dù biết rõ ràng lòng của Hàn Như Liệt chỉ chứa nổi bản thân, nhưng nam nhân của nàng bị người ta ao ước tâm tình có chút không vui. Nhưng khi nhìn Hàn Như Liệt ân cần hỏi thăm mấy ngày nay nàng sống có thoải mái không hệt như mụ mụ không khỏi mỉm cười.

Bọn người Cao Chính Thanh đứng ở một bên nhìn cảnh này hắc hắc cười, tiếng cười kia cũng không che dấu, hiện tại bọn họ đã không có bất kỳ ngăn cách nào, hoàn toàn trở thành người một nhà, cái tươi cười này cũng là thiện ý.  

Hàn Như Liệt biết ngoại trừ Mộ Chỉ Ly không mấy thân cận thì những người còn lại Lăng Nguyệt quan hệ tốt lắm cho nên cũng không để ý.

Sau đó bọn họ liền lên đường thầm nghĩ nhanh chút ít về đến nhà, muốn biết rời đi ba năm trong nhà có cái phát sinh gì, đợi chính mình lúc trở lại sẽ như thế nào.

Đường xá xa xôi tự nhiên không thể nào chạy đi về nhà được, bất quá đi trong vòng một tháng, chẳng phải là đều tốn hao giữa đường xá rồi? Cũng may, Hàn Như Liệt có biện pháp, mang theo bọn họ tìm được Truyền Tống Trận, đi thẳng tới Thiên Thăng quốc.  

Đi trên đường Thiên Thăng quốc, nhìn xem người xung quanh lui tới mấy người trên mặt đều lộ ra nụ cười hài lòng, dù cho cái thành trì này cũng không phải thành trì bọn họ hiện đang ở. Ngoại trừ Cô Lăng Nguyệt chu du qua vài vương quốc cho nên đã sớm quen với việc nhìn thấy đều là người của vương quốc khác, thì những người còn lại sau ba năm mới nhìn thấy người cùng vương quốc mình cho nên tránh khỏi  cảm thấy thân thiết.  

Thành trì mà mọi người ở cũng không cùng một chỗ, bởi vì đã đến Thiên Thăng quốc nên về sau chính là mỗi người đi một ngả rồi, bất quá  Hiên Viên Dật biết Cô Lăng Nguyệt không có ý định trở về thành Khâu Lũy mà muốn ở lại Hoàng Thành vài ngày sau đó liền rời đi làm một số việc riêng.

Hiên Viên Dật biết Cao Chí Thanh là cô nhi, mắt thấy hắn không tiện đi cùng Cô Lăng Nguyệt liền ngỏ lời mời hắn ở lại Hoàng Thành. Cao chí Thanh sảng khoái đồng ý.

Trước khi Cô Lăng Nguyệt và Hàn Như Liệt rời đi có tiến cung cùng Hiên Viên Long trò chuyện, trước khi rời khỏi Thiên Thăng quốc liền đến nhờ Hiên Viên Dật và Cao Chí Thanh làm giúp nàng một vài chuyện.

Vừa rời khỏi cửa cung, Cô Lăng Nguyệt nhìn về phía đám người Phụng Linh nói: " Chúng ta lên đường thôi!"

Ba ngày sau.  

Đám người Cô Lăng Nguyệt đã đến  đi tới biên giới Hồng Lân quốc, lúc bọn họ họ vừa bước vào thành Lạc Sa lập tức trở thành chú điểm trong mắt người khác. 

Người người vừa nhìn cũng biết tuyệt đối không phải là người bình thường, đương nhiên càng thêm làm người khác chú ý chính là tướng mạo hiếm có của đám người bọn họ và tư thế oai hùng của Tiểu Lang.

Đội ngũ như vậy trong ngày thường rất ít khi nhìn thấy, toát ra vẻ quý khí kia liền làm cho người ta sợ hãi than không dứt. Không biết đến tột cùng là cái dạng gia tộc gì sẽ có đệ tử như vậy. Dọc theo đường đi bất luận nam nữ già trẻ cũng là kinh ngạc nhìn năm người một sói, trong mắt lóe ra cảm xúc hâm mộ.

Tầm mắt phảng phất giống như không có nhìn thấy mọi người, tiêu sái bước đi trên đường lớn dù sao chuyện bị nhìn chăm chú thế này bọn họ sớm thành thói quen, cũng không sinh ra cảm xúc khác.  

Mà Cô Lăng Nguyệt cũng không để tâm mang mọi người đến một biệt rộng lớn nằm ở trung tâm sầm uất nhất thành Lạc Sa.

Cách xa hơn bốn năm, tâm trạng của Cô Lăng Nguyệt không khỏi kích động chẳng nhìn thấy không ít người cùng hai cỗ xe ngựa ngừng cách cửa phủ không xa không khỏi nhíu mày.

Hàn Như Liệt cũng nhận ra điểm bất thường, tình hình này không giống như viếng thăm có chút lo lắng gọi tên Cô Lăng Nguyệt: " Nguyệt Nhi."

Cô Lăng Nguyệt mỉm cười tỏ vẻ không sao, liền nắm lấy tay Hàn Như Liệt thong thả bước đến cửa chính. Người canh cửa chưa mở miệng thì đám người hộ vệ kia liền miệng không chút khách khí nói: " Mau rời đi, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!"

" Thế sao!" Đôi mắt lạnh lùng của Hàn Như Liệt khiến cho tên đó giật mình thì Hàn Như Liệt lập tức ra tay, mà tên đó  kịp phản ứng chỉ là lại chỉ có thể miễn cưỡng ở trước mặt mình lập ra một mặt tấm chắn, chỉ là tại đây vội vàng phía tấm chắn lại làm sao có thể chống đỡ được một quyền tụ lực của Hàn Như Liệt

Bén nhọn nắm đấm đến mức mang theo từng cơn tiếng xé gió, không có sử dụng bất luận cái gì vũ kỹ, chỉ là đơn giản một quyền trực tiếp oanh kích đến trên tấm chắn, chỉ là cái tấm chắn kia tại thời điểm nắm đấm vừa đến, trong ánh mắt hoảng sợ tên đó  hiện đầy vết rạn, đúng là trực tiếp vỡ tan ra!  

 Xuyên qua tấm chắn, cái nắm đấm kia hung hăng nện vào lồng ngực của tên đó, đem hắn hung hăng càn quấy trực tiếp ngã xuống văng ra bên ngoài mấy chục mét, phịch một tiếng nổ mạnh, hắn trực tiếp đập vào tường  đối diện bên kia đường thì mới ngừng lại được.  

Mà những người đi cùng hắn chỉ kịp kinh hô: " Vũ Lăng đội trưởng!"

Bởi vì nơi này là trung tâm sầm uất nhất thành Lạc Sa cho nên người trên đường không ít, bọn họ trợn mắt kinh hô nhìn trạng thái của Vũ Lăng cực kỳ thê thảm, lồng ngực bị lõm vào bởi một quyền này của Hàn Như Liệt, sắc mặt hắn trắng bệch, khí tức uể oải, khóe miệng càng tràn lấy máu tươi, hiển nhiên đã không có chút lực lượng phản kháng nào.

Hộ vệ nhìn một màn này không khỏi nuốt nước bọt, Vũ Lăng là cao thủ Lăng Thiên cảnh lại bị một quyền của Hàn Như Liệt phế ngay lập tức!

Chẳng qua do được huấn luyện bài bản cho nên mấy người hộ vệ cửa phủ vẫn rất chuyên nghiệp mà hỏi: " Không biết các..." Lời còn chưa hoàn liền thấy một thẻ bài bằng huyết ngọc  chạm trổ tinh xảo trong tay Cô Lăng Nguyệt, thời điểm thấy nó hộ vệ không khỏi xoa xoa con mắt, đợi xác định bọn hắn không có nhìn lầm, liền hướng về nàng cung kính đáp: " Hoan nghênh người trở về, đại tiểu thư!"

Đám người đang xem xét thương thế cho Vũ Lăng nghe được bọn hộ vệ cung kính gọi Cô Lăng Nguyệt một tiếng đại tiểu thư liền theo bản năng quay đầu nhìn về nàng bằng ánh mắt phức tạp: Sớm không về, muốn không về. Lại về ngay lúc này!

Một tên hộ vệ xin phép cô Lăng Nguyệt liền chạy vào trong thông báo, đứng bên cạnh nàng Hàn Như Liệt quét mắt nhìn xe ngựa của đội ngũ hấp dẫn.

Cô Lăng Nguyệt nhìn rõ dấu hiệu hoàng tộc khắc trên xe ngựa ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn hộ vệ hỏi: " Chuyện là như thế nào?"

Hộ vệ đương nhiên rõ Cô Lăng Nguyệt muốn biết chuyện gì, không chút chậm trễ kể ngắn gọn chuyện hắn biết cho nàng: " Bẩm đại tiểu thư, nhị hoàng tử dẫn người đến thăm Vinh quản gia."

Cô Lăng Nguyệt nghe vậy không khỏi nhíu mày, đang yên đang lành lại chạy đến thăm Vinh bá bá? Chẳng lẽ...

" Vinh bá bá bị làm sao?"

" Ba ngày trước Vinh bá bá ra ngoài giải quyết công việc, lúc trở về lại là một thân thương tích nghiêm trọng." 

Lời của hộ vệ vừa dứt thì một nam tử mặc hắc bào lớn lên khá tuấn tú văn nhã từ trong phủ đi ra, cung kính cúi người hướng Cô Lăng Nguyệt: " Đại tiểu thư!"

" Đã lâu không gặp, Thẩm Lãng!" Cô Lăng Nguyệt sắc mặt hòa hoãn nhìn nam tử nói.

Nam tử bị gọi là Thẩm Lãng đưa mắt nhìn Hàn Như Liệt đứng bên cạnh cùng đám người Phụng Linh trong lòng chút nghi hoặc, song cũng có mở miệng hỏi mà dẫn bọn họ đi thẳng đến phòng tiếp khách của nhà chính.

 Trên đường đi, Thẩm Lãng nói rõ thêm Vinh bá bá không chỉ bị trọng thương nghiêm trọng mà còn bị người hạ độc. Tuy thiếu gia đã thi châm cứu chữa nhưng tác dụng phụ của độc này khiến cho Vinh bá bá tạm thời tê liệt trên  giường.

Phượng Linh là người xem theo Cô Lăng Nguyệt cho nên biết rõ ràng nguyên nhân sâu xa của chuyện này, nhịn không được nói: " Đám người hoàng tộc này vẫn còn nhớ thương Tam Dương huyền châm pháp của tổ tiên Thẩm gia!"

Hàn Như Liệt nghe vậy cũng rõ ràng đôi phần, khóe môi hơi nhếch lên, vẽ ra nụ cười:" Bọn người đó thật biết sống chết!"

Cô Lăng Nguyệt rõ ràng lúc này Hàn Như Liệt tức giận bất bình thay nàng, trong lòng không ấm áp.

Trước của phòng khách có hai người thực lực Lăng Thiên cảnh đỉnh phong canh giữ, mắt thấy Thẩm Lang dẫn một đám người đi tới trong lòng không khỏi không mang tia đề phòng.

Đám người Cô Lăng Nguyệt hoàn toàn không để bọn họ vào mắt, mà nhìn thẳng hai nam một nữ ngồi bên trong.

" Tỷ tỷ!" Thiếu niên khoảng chừng 12 tuổi ngồi trên xe lăn kinh hỷ hướng Cô Lăng Nguyệt gọi.

Cô Lăng Nguyệt nở nụ cười, nắm lấy tay Hàn Như Liệt đi tới trước mặt thiếu niên ngồi xe lăn: " Thẩm Hạo, qua mấy năm đệ lớn hơn trước rất nhiều!"

" Tỷ tỷ cũng càng ngày càng xinh đẹp!" Thẩm Hạo nở nụ cười ôn nhu như ngọc, chẳng qua ánh mắt rất nhanh liền dời lên mấy người đi cùng với nàng, đặc biệt lại dùng trên người Hàn Như LIệt thật lâu.

Cô Lăng Nguyệt thấy thế định giới thiệu mọi người cho Thẩm Hạo hay thì Hàn Như Liệt đã nhanh miệng nói: " Ta là tỷ phu tương lai của đệ!"

" Tỷ phu?" Không chỉ Thẩm Hạo kinh ngạc mà nữ tử ngồi ở ghế đó diện càng kinh ngạc.

Ánh mắt của mọi người đều đặt lên người nữ tử kia: Đệ đệ người ta kinh ngạc cũng là chuyện thường, một người lạ như ngươi phản ứng còn hơn cả người trong cuộc!?

Mà bị mọi người nhìn chằm nữ tử kia cũng biết hành động của bản thân mình quá thất thố. Ngay lúc không biết nên nói gì thì nam tử tú tuấn cầm quạt mở miệng phá vỡ bầu lúng túng: "Lâu rồi không gặp, Cô cô nương càng ngày càng xinh đẹp!"

" Cảm ơn nhị hoàng tử khen ngợi." Cô Lăng Nguyệt cười nhạt nhìn chung trà đã nguội lạnh, đáp tiếp: " Trà đã uống xong, Nhị hoàng tử cũng nên trở về đi!"

Thiếu nữ mặc áo hồng nhạt nghe Cô Lăng Nguyệt không chút khách khí đuổi bọn họ, tức giận nói: " Vừa bước vào liền đuổi người về, đạo lý này từ đâu có?"

" Đương nhiên là từ đạo lý tiếp khách!" Cô Lăng Nguyệt thản nhiên đáp.

"Làm gì có đạo lý tiếp khách như vậy? Ngươi có biết ta là ai không?"Vân khê vỗ mạnh bàn, càng nói càng hăng say, khí thế càng ngày càng quái đản, ngón tay lướt qua đỉnh đầu Cô Lăng Nguyệt nói: " Ta là Triều Dương công chúa của Hồng Lân quốc đấy! Dám vũ nhục hoàng tộc thật đáng chết vạn lần!"Nhìn nữ nhân này có khuôn mặt tuyệt sắc gấp mấy lần mình, lòng ghen tị như cỏ dại mọc lan tràn. Càng nhìn nam tử yêu nghiệt hiếm có kia, nàng ta càng khó chịu.

Cô Lăng Nguyệt chỉ cho Vân Khê nổi lên công chúa bệnh mà không biết nguyên nhân sâu xa, nếu biết nàng nhất định im lặng nghĩ:  lớn lên xinh đẹp không phải lỗi của ta được không, ta cũng không muốn như thế!

Phụng Linh nhìn nữ tử quý vì công chúa giờ lại chẳng khác nào người đàn bà chanh chua, không chút khách khí nói:" Ngươi đó! Hung dữ như vậy nam tử nào dám lấy!"

" Ngươi! Quả thật là chán sống!" Đôi mắt Vân Khê bùng lên ngọn lửa, vận dụng thiên lực muốn một kiếm giết chết nữ nhân lớn lên xinh đẹp diễm lệ hơn người kia.

" Vân khê!" Vân Huyền Diệp nghiêm giọng nói.

  "Hoàng huynh...." Vân Khê dậm chân, bộ mặt có chút dữ tợn, nàng rất bất mãn huynh trưởng ngăn cản nàng dạy cho Phụng Linh một bài học.

" Canh giờ không còn sớm, huynh muội chúng ta cũng nên trở về." Vân Huyền Diệp liền lôi Vân Khê không chút can lòng rời đi!

Nhìn bóng dáng của họ, Tiểu Lang duỗi móng vuốt nói: " Coi như biết đều, nếu chậm trễ thêm một chút ta nhất định sẽ xé nát nàng ta!" Cái nữ tử kia nếu dùng lời của chủ nhân hình dung chính là ngực lớn não nhỏ, nông cạn vô cùng.

Phụng Linh chống nạnh góp lời: " Hoàng huynh của nàng ta coi như có chút đầu óc!" Biết rõ bọn họ không phải hạng dễ chọc cho nên nhanh chóng rời đi.

Quân Thiên Hạo cùng A Vũ không nói gì chỉ ung dung ngồi xuống ghế, những người khác cũng ngồi xuống. Về phần Thẩm Lãng liền bước ra ngoài đi xuống phòng bếp chuẩn bị nước trà  mới.

" Tỷ tỷ, người này tướng mạo thật sự rất chọc đào hoa. Người không căn nhắc lại sao?" Thẩm Hạo nhìn rõ bộ dạng háo sắc của Vân Khê khi nhìn Hàn Như Liệt nhịn không được bắt bẻ.

" Đệ đệ, ngươi làm sao có thể nói như vậy chứ? Trong lòng ta chỉ có một mình Nguyệt Nhi thôi!" Hàn Như Liệt cảm thấy bản thân rất oan ức.

Thẩm Hạo nhìn bộ dạng của Hàn Như Liệt lên án bản thân chia rẽ đôi tình nhân, một chút mềm lòng cũng không có mà nói: "Ta chỉ nói lời thật thôi!"

Phụng Linh nhìn bộ dạng nàng dâu của Hàn Như Liệt không khỏi che miệng cười, còn Tiểu Lang thì một chút khách khí cũng không nhe răng cười lớn.

Hàn Như Liệt trừng mắt ý bảo Tiểu Lăng câm miệng nhưng nó nào ngoan ngoãn nghe lời, cười càng vui vẻ. A Vũ thấy Tiểu Lang vui như vậy nhịn không được cười cười.