Y Tiên Thiểu

Chương 204: Phân liệt (2)




Tùy Qua biết Đường Vũ Khê có chuyện muốn nói với mình, hiểu ý đáp:

- Anh đi với em.

- Vậy hai đứa mặc thêm quần áo, cẩn thận bị lạnh.

Hứa Hành Sơn nhắc nhở hai người.

Nhiệt độ không khí trong tỉnh Minh Hải cao hơn Thục Xuyên không ít, cho nên bây giờ dù là thu đông nhưng không đến nỗi rơi sương rơi tuyết. Hoàng hôn bên bờ Thanh Giang, có chút gió lạnh, nhưng vẫn có thể thừa nhận được.

Tùy Qua cùng Đường Vũ Khê im lặng bước đi cạnh bờ sông, sau một lúc lâu Tùy Qua áy náy nói:

- Thực xin lỗi, anh làm cho em biến thành người đáng thương không nhà để về. Hơn nữa anh còn vô sỉ hủy đi cuộc hôn nhân chính trị môn đương hộ đối của em.

- Anh đang giải thích hay vui sướng khi người gặp họa, dương dương tự đắc đây?

Đường Vũ Khê hỏi.

- Có đủ cả đi.

Tùy Qua đáp:

- Nhìn thấy Dương Sâm bị ngây người, trong lòng anh thật có chút dương dương tự đắc. Nhưng khiến cho em tan vỡ với người nhà, anh thật sự có chút áy náy.

- Không cần áy náy.

Đường Vũ Khê nói:

- Kỳ thật em nên cảm tạ anh đúng hơn. Nếu như không có anh cổ vũ, em tuyệt đối không có dũng khí gọi nhịp với ông nội của em, anh không biết người của Đường gia đều rất sợ hãi ông nội.

- Theo phản ứng của cha cùng anh trai em mà xem, anh hoàn toàn hiểu được điểm này.

Tùy Qua nói:

- Thật sự không nghĩ tới, gia đình của em rõ ràng là đại gia đình xã hội chủ nghĩa, nhưng tác phong làm việc lại theo chế độ phong kiến như vậy.

- Hôn nhân chính trị, ích lợi kết hợp, từ xưa tới nay đều là như thế.

Đường Vũ Khê nói:

- Huống chi không chỉ có quốc nội có kiểu hôn nhân chính trị ích lợi kết hợp này, nước ngoài không phải cũng vậy sao.

- Phải, nói đúng như thế.

Tùy Qua nói:

- Nhưng anh không có hứng thú với người của Đường gia, chỉ cần em không tức giận, không buồn bực là tốt rồi.

- Trước khi rời khỏi Đường gia, thật sự em có chút buồn bực. Nhưng hiện tại đã không còn.

Đường Vũ Khê nói:

- Nhưng chỉ sợ cần chân chính rời khỏi Đường gia cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy đâu. Bỏ đi, không nói chuyện này, em nghe nói gần đây anh có phiền toái trong trường học phải không?

- Phiền toái gì?

- Sự kiện email xin nghỉ đó.

Đường Vũ Khê cười nói:

- Hơn nữa anh còn dám đem lãnh đạo viện hệ xưng là “trư nhân”, thật sự rất dũng mãnh. Nhưng anh phải cẩn thận một chút, đừng thật sự bị trường học khai trừ thì không tốt đâu.

- Không có việc gì, đúng như lời em nói, chỉ là phiền toái nhỏ mà thôi.

Tùy Qua đáp:

- Vị Lưu trư nhân kia, sẽ không thật sự vì chút chuyện nhỏ như vậy khai trừ anh đi? Huống hồ Hứa lão để yên cho anh bị khai trừ?

- Đối với những công việc hàng ngày trong trường học, hiện tại chỉ sợ ông ngoại cũng không nhúng tay vào.

Đường Vũ Khê nhắc nhở Tùy Qua.

- Không sao.

Tùy Qua nói:

- Nếu bọn họ thật sự đem anh khai trừ, đây chính là tổn thất lớn của trường học.

- Anh đó, vì sao luôn cuồng vọng như vậy đâu.

Đường Vũ Khê nói.

- Bởi vì anh có vốn liếng cuồng vọng.

Tùy Qua đáp:

- Em rất nhanh liền sẽ biết.

Hai người cười cười nói nói đi tới, lúc này chợt thấy có một người phụ nữ hốt ha hốt hoảng chạy như điên về phía bên này, vừa chạy vừa hướng hai người xin giúp đỡ:

- Điện thoại…điện thoại, ai có điện thoại mau cho tôi mượn dùng, nhanh lên!

Người phụ nữ đi chân trần, đầu tóc rối bời, quần áo không chỉnh tề, kỳ thật chính xác hơn là trên người chỉ bọc một chiếc thảm lông cừu màu trắng. Mặt khác dù nhìn nàng thất kinh, nhưng khuôn mặt không tệ, theo quan điểm thẩm mỹ của Tùy Qua mà xem, được gọi là thiếu phụ thượng phẩm.

Nhưng nhìn người phụ nữ bối rối mượn điện thoại, chẳng lẽ giữa ban ngày ban mặt bị người cưỡng bức hay sao?

Cầm thú!

Trong lòng Tùy Qua đồng học chính nghĩa lăng nhiên mắng một câu, nhanh chóng lấy ra điện thoại đưa cho thiếu phụ kia.

- Gọi không được!

Thiếu phụ gấp đến mức thiếu chút nữa đánh rơi di động của Tùy Qua vào trong nước. Loại di động chết tiệt này, bình thường luôn thổi phồng tín hiệu bao trùm toàn cầu, vừa đến thời khắc mấu chốt lại gọi không thông.

Đường Vũ Khê vội vàng đưa di động của mình, lại lên tiếng an ủi nàng.

- Sao có tín hiệu vẫn không gọi được! Chết tiệt!

Thiếu phụ gấp đến mức giậm chân.

- Rốt cục là chuyện gì vậy? Chúng tôi có thể giúp đỡ không?

Đường Vũ Khê thấy thiếu phụ vội vã như vậy, thân thiết hỏi thăm.

- Chồng của tôi phát bệnh…cần cấp cứu ah! Làm sao bây giờ!

Thiếu phụ vội kêu lên.

- Việc này không nên chậm trễ, bạn của tôi là bác sĩ, hẳn có thể trợ giúp cô!

Đường Vũ Khê chỉ chỉ Tùy Qua.

- Hắn?

Thiếu phụ hiển nhiên không tin Tùy Qua là bác sĩ, nhưng nàng không còn tuyển chọn nào khác, cắn răng nói:

- Bỏ đi, thử một lần xem. Ai, vì sao lại xảy ra chuyện xui xẻo như vậy…

Thiếu phụ quay trở lại chỗ xảy ra sự cố, nơi đó đỗ một chiếc xe Jeep màu đen.

Cứu người quan trọng hơn, Tùy Qua vội vàng chạy tới.

Tình hình trong xe Jeep làm hắn trợn mắt há hốc mồm.

Một lão đầu tử trần truồng nằm trên xe, thân thể run rẩy, trong miệng sùi bọt mép, chỗ kín hỗn độn một mảnh, càng ly kỳ chính là chỗ kín lão đầu tử vẫn còn đang phun, hơn nữa còn là màu đỏ - huyết tinh!

Trong lòng Tùy Qua thầm than một tiếng, đây cần gì chứ! Đây không phải chơi đàn bà, đây là đang liều mạng! Đã một đống tuổi, sao còn chơi kích thích như vậy, chẳng phải là ngại mạng dài sao. Huống chi một giọt t*ng trùng mười giọt máu, vị lão nhân gia này lại không biết chỉ huy, cứ tiêu hao như vậy, hôm nay xảy ra chuyện là tất nhiên mà thôi.

Tùy Qua thấy vậy trước tiên ngăn cản Đường Vũ Khê tới gần, sau đó tùy tay lấy ra Cửu Diệp Huyền Châm Tùng, nhanh như chớp đâm vào huyệt vị trên bụng lão nhân, làm cho hắn dừng phun huyết tinh, lại dùng một tùng châm khác đâm vào não bộ của lão đầu tử, làm cho hắn dần dần khôi phục thần chí.

Thiếu phụ chứng kiến tình hình này, cuối cùng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Mới vừa nhìn thấy lão công của mình phun huyết tinh, thiếu phụ bị dọa kinh hoàng, còn tưởng rằng lần này lão đầu tử phải đi đời nhà ma, không tưởng được cho nàng tùy tiện gặp được một “tiểu thần y”, quả nhiên ra tay bệnh trừ, lão đầu tử có thể rất nhanh liền tỉnh lại.

Mặc dù Đường Vũ Khê có chút tò mò, nhưng Tùy Qua không cho nàng tới gần nên nàng cũng không đi theo giúp vui.

- Cảm ơn cậu…chàng trai, cậu đã cứu tôi.

Lão đầu tử suy yếu nói.

Nghe chồng mình có thể nói chuyện, thiếu phụ lại thở ra một hơi nhẹ nhõm, biết chồng mình đại khái sẽ không việc gì.

- Không cần khách khí, cứu sống người là bổn phận của thầy thuốc mà thôi.

Tùy Qua bình tĩnh nói, nhưng không vội vã rút tùng châm:

- Dương hiệu trưởng, ông cần yêu quý thân thể của chính mình ah.

- Cậu…cậu nhận thức tôi?

Lão đầu tử có chút kinh ngạc. Thân phận bị hiểu rõ làm cho hắn có chút xấu hổ.

- Tôi không biết ông.

Tùy Qua đáp. Không sai, hắn là một học sinh bình thường, rất khó cơ hội nhìn thấy hiệu trưởng, chủ yếu hắn có hai lần cơ hội, một lần là lúc nhập học, một lần là tốt nghiệp đại học, hơn nữa bởi vì hiệu trưởng đại nhân chỉ đứng trên đài cao, cho nên học sinh bình thường không biết hắn là chuyện dĩ nhiên.