Y Tiên Thiểu

Chương 236: Tiếng lòng hòa thượng (2)




- Vậy anh cẩn thận một chút.

Duyên Vân cảm thán:

- Đáng tiếc tiểu tăng không được tự do như tiên sinh. Vài loại thuốc kia đã đưa ra, muốn rời khỏi thị trường tôi cũng không thể làm chủ. Nhưng lần này sau khi về chùa, tiểu tăng sẽ chuyên tâm võ học cùng nghiên cứu y thuật, không tiếp tục ra vẻ tự đại như ngày trước.

Xem ra Duyên Vân bởi vì chuyện này mà bị đả kích tâm lý, cho nên tính toán không hỏi thế sự, dốc lòng tu luyện.

Kỳ thật cho dù là Tùy Qua cũng cảm nhận được loại áp lực này, nhưng hắn không bị đả kích lớn như Duyên Vân.

Dù sao Tùy Qua mới tu hành chưa đầy nửa năm, cũng không phải gánh vác quầng sáng một thiên tài.

Nhìn thấy trạng thái hiện tại của Duyên Vân, Tùy Qua chợt động, đột nhiên nói:

- Duyên Vân huynh, nếu anh mang tâm tính như vậy trở về chùa, chỉ sợ cả đời này cũng không có sở thành, lãng phí thiên phú của anh vô ích!

Duyên Vân thiên tư hơn người, lời này của Tùy Qua đối với hắn mà nói giống như cảnh tỉnh.

Trầm mặc một lát, Duyên Vân mất đi vẻ suy sụp lúc trước, nói:

- Đa tạ Tùy huynh nhắc nhở, tiểu tăng thụ giáo.

- Nhìn thấy Duyên Vân huynh nghĩ thông suốt, tôi cũng yên lòng.

Tùy Qua mỉm cười nói.

- Toàn bộ nhờ Tùy huynh nhắc nhở.

Duyên Vân nói.

- Tôi chỉ là người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê mà thôi.

Tùy Qua nói:

- Nếu Duyên Vân huynh khôi phục phong thái ngày xưa, cũng không cần vội vã quyết định, không ngại tính toán lại cho ngày sau đi. Nếu như tôi đoán không sai, trong lòng của anh cũng có một đời khát vọng ah.

- Tuổi trẻ khí thịnh, ai không có khát vọng?

Duyên Vân nói:

- Nói thật, tiểu tăng vốn tính toán phát dương quang đại Thiếu Lâm dược cục, sau đó lại mượn thanh danh của Thiếu Lâm cùng sự cố gắng của tôi có thể dùng y dược giúp đỡ thế nhân. Ai biết hiện tại mới hiểu được ý nghĩ này căn bản là không thực tế, Hoa Hạ y dược phường hội thần bí kia mới là chúa tể chân chính, nắm trong tay sinh lão bệnh tử của thật nhiều người. Ngay cả “công đức bộ” của Thiếu Lâm Tự kỳ thật cũng do bọn hắn tạo dựng lên.

Cái gì!

Trong lòng Tùy Qua lại kinh hãi.

Công đức bộ của Thiếu Lâm Tự hắn từng nghe Duyên Vân nói qua, hơn nữa còn nhận lấy một ít dẫn dắt. Vốn nghĩ chủ ý này do vị thiền y cao tăng nào của Thiếu Lâm Tự nghĩ ra, không thể tưởng được là do Hoa Hạ y dược phường hội an bài. Nếu thật sự là như thế, khu vực thẩm thấu của phường hội kia thật sự rất rộng.

Người của phường hội rốt cục muốn làm gì? Chẳng lẽ bọn hắn thật sự muốn thao tác nhân sinh của thế nhân, sinh lão bệnh tử?

- Khiếp sợ sao?

Duyên Vân nói:

- Khi tôi biết tình huống này, càng khiếp sợ hơn cả anh. Bằng cảm giác của tôi, bọn hắn làm như vậy không phải cứu chữa thế nhân thoát ốm đau, mà là muốn nắm trong tay, chưởng khống hết thảy! Dã tâm của bọn người này thật sự là đáng sợ.

- Cho nên anh tính toán buông tha khát vọng của mình?

Tùy Qua nhìn Duyên Vân nói.

- Không buông bỏ thì thế nào?

Duyên Vân hỏi ngược lại:

- Bọn hắn không chỉ nắm giữ Thiếu Lâm dược cục trong tay, còn nắm tuyệt đại bộ phận dược phẩm khắp Hoa Hạ. Nếu tôi còn tiếp tục làm, chỉ xem như làm việc cho bọn hắn mà thôi. Một khi đã như vậy, chẳng thà quay về chùa dốc lòng tu hành, hi vọng có một ngày tu thành chính quả.

- Nếu Duyên Vân huynh không muốn theo chân bọn hắn thông đồng làm bậy, không nhất định phải quay về Thiếu Lâm tu hành, không hỏi thế sự.

Tùy Qua nói.

- Mời Tùy huynh chỉ điểm.

- Giúp tôi!

Tùy Qua thành khẩn nói.

Duyên Vân sửng sốt, còn tưởng Tùy Qua nói đùa, nhưng nhìn vẻ mặt nhận chân của hắn, không khỏi có chút kinh ngạc nói:

- Tùy huynh, anh không phải chuẩn bị đóng cửa công ty sao?

- Chỉ là tạm thời mà thôi!

Ly rượu trong tay hắn đột nhiên vỡ vụn, ngạo nghễ nói:

- Rất nhanh, tôi sẽ đông sơn tái khởi!

Duyên Vân không biết lòng tin của Tùy Qua từ đâu mà đến, nhưng hắn bị lây nhiễm, thoải mái cười nói:

- Được! Nếu Tùy huynh có thể đứng vững áp lực, đông sơn tái khởi, Duyên Vân này sẽ rời khỏi Thiếu Lâm làm người giúp đỡ! Cũng tốt hơn bị những người đó lợi dụng!

- Một lời đã định!

Tùy Qua cười nói.

- Một lời đã định!

Duyên Vân đáp.

Hôm sau, Tùy Qua cho Nhãn Kính trực tiếp đóng cửa công ty Hoa Sinh.

Thà làm ngọc vỡ.

Đám người thần bí của Hoa Hạ y dược phường hội muốn ngồi mát ăn bát vàng, chờ bọn họ đi “cống nạp”, đây là chuyện nghĩ cũng không cần nghĩ.

Huống chi hai tay Sơn Hùng bị chặt, sống chết không biết, Tùy Qua đương nhiên sẽ không làm ra loại chuyện tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, bán bạn cầu vinh.

Nhưng chuyện hắn lo lắng trước đó rốt cục đã xảy ra.

Tin tức Sơn Hùng gặp bất trắc rốt cục truyền ra ngoài, Đông Giang bình tĩnh hồi lâu đột nhiên có hương vị mưa gió nổi lên.

Dù là bên trong Cuồng Hùng bang cũng có một ít người bắt đầu rục rịch.

Mặc dù không có Sơn Hùng trấn thủ, nhưng còn Đao tử với Nhãn Kính, một văn một võ, những ai có dị tâm trong Cuồng Hùng bang rất nhanh đã bị Đao tử dẫn người trấn áp, sau đó bày ra trước mặt mọi người sử dụng bang quy đao hình trừng phạt, răn đe.

Đối với chuyện nội bộ trong Cuồng Hùng bang, Tùy Qua không tham dự, cũng không nhúng tay.

Nếu Đao tử cùng Nhãn Kính ngay cả việc này cũng không xử lý được, như vậy Cuồng Hùng bang cũng nên tan.

Sau khi giải quyết xong nội bộ, Đao tử cùng Nhãn Kính nhất trí đối ngoại.

Bởi vì công ty Hoa Sinh đóng cửa, cho nên hiện tại Nhãn Kính lại trở thành “toàn chức lưu manh”, toàn bộ tâm tư đều đặt trong bang. Tuy rằng trên đường có thật nhiều lời đồn đãi, mưa gió nổi lên, nhưng sinh ý cùng công việc trong bang vẫn xử lý được ngăn nắp gọn gàng.

Tùy Qua vẫn đem thật nhiều tâm tư trong việc tu hành cùng tập luyện tiểu ngân trùng với Ảnh Phong.

Hiện giờ chỉ phải không ngừng tăng nhanh thực lực mới có thể đông sơn tái khởi, phân cao thấp với người của Hoa Hạ y dược phường hội.

Ba ngày sau, Tùy Qua lại nhận được tin “cầu viện” của Nhãn Kính cùng Đao tử.

Cuồng Hùng bang rốt cục gặp được túc địch – Độc Giao bang.

Trong Đông Giang, truyền lưu “nhất hùng nhất giao”, hùng, chính là Cuồng Hùng bang, giao, chính là Độc Giao bang.

Hiện tại Cuồng Hùng bang đã hoàn toàn tiếp quản sinh ý trên đất bằng của Đông Giang, mà Độc Giao bang luôn làm sinh ý trên nước tại Đông Giang.

Vốn hai bang phái nước giếng không phạm nước sông, mọi người bình yên vô sự.

Nhưng lần này Sơn Hùng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ theo Độc Giao bang xem ra đây là một cơ hội thật tốt, cho nên Độc Giao bang rốt cục quyết định lên bờ.

Nhưng lão đại Độc Giao bang – Độc Giao, vẫn xem như là người biết chừng mực. Biết nếu hai bang toàn diện giao chiến, cho dù may mắn thủ thắng cũng rơi vào cục diện lưỡng bại câu thương, vì vậy không để thủ hạ xung đột với Cuồng Hùng bang, mà y theo quy củ cũ, phát ra “thiệp bái sơn” với Cuồng Hùng bang.

Thiệp bái sơn, chính là khiêu chiến.

Dùng vũ lực phân chia địa bàn.

Loại chuyện này ở trước kia phi thường thịnh hành.

Tuy rằng công phu của Đao tử gần đây có tiến bộ, nhưng vẫn chưa bước vào luyện khí kỳ, cho nên hắn không nắm chắc đối chiến được với Độc Giao.