Y Tiên Thiểu

Chương 296: Uy phong bát diện




Số Nhân mộc thụ miêu, Xa mã chi..., cũng bị Tiểu Ngân Trùng mang đi tất cả.

Nhưng, trong tay Tùy Qua còn để lại một gốc cây quái thảo cao tới ba thước, lá giống như hạt thông, hiện lên màu xanh biếc, phiến lá nhọn hoắt, kết rất nhiều hạt giống giống như hạt lạc màu đỏ.

Dựa vào vật này, Tùy Qua có hi vọng bảo vệ tánh mạng.

------------

- Chết toàn bộ?

Nhuế Cường hỏi người bên cạnh, giọng nói kinh hãi bất định:

- Bốn cao thủ Luyện Khí hậu kỳ đều chết hết rồi?

- Dù sao đến hiện tại vẫn không có tin tức.

Người nọ gật đầu nói, tựa hồ nhớ ra cái gì đó:

- Cường ca, tôi đã sớm nói với anh, bên trong nhà kính đó có bức xạ hạt nhân, ngươi còn không....

- Tin cái đầu ngươi!

Nhuế Cường cho hắn một bạt tai:

- Cái loại không có tiền đồ!

Người nọ bị tát một cái, nhưng không oán hận, lại nói:

- Cường ca, tôi đã quyết tâm theo anh lăn lộn rồi, cho nên mới nói thật. Tiểu tử kia là một khối xương cứng, chúng ta tốt nhất đừng tự mình đi gặm. Gia tộc có cao thủ, cần gì chúng ta tự thân động thủ?

- Bây giờ nói những thứ này còn có tác dụng gì.

Nhuế Cường thở dài nói:

- Lần này nghĩa phụ hao tổn bốn cao thủ Luyện Khí hậu kỳ, sợ rằng địa vị ở gia tộc sẽ dao động. Nếu vị trí của hắn khó giữ được, tình cảnh sau này cũng không thể lạc quan.

- Cường ca, vậy cũng chưa chắc. Có câu nói, người cười đến cuối cùng mới là người thắng. Cho nên, an toàn quan trọng nhất. Như vậy mới có thể cùng mỹ nữ hưởng lạc, mới có thể đi tranh danh đoạt lợi. Tựa như ta, có thể còn sống mới là trọng yếu nhất.

Nhuế Cường hừ nói:

- Con mẹ ngươi cuối cùng cũng nói một câu hữu dụng! Xem ra, ta nên thương nghị một chút chuyện này với nghĩa phụ.

Cho nên, Nhuế Cường kêu người nọ ra khỏi phòng, lập tức gọi điện cho Bùi Thế Minh.

Lúc này Bùi Thế Minh, đã đoán được bốn cường giả Luyện Khí hậu kỳ có thể đã xảy ra chuyện, gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.

Thoáng chốc, tổn hại bốn cao thủ Luyện Khí hậu kỳ, cho dù là Bùi gia, cũng là tổn thất cực lớn. Là người chấp hành nhiệm vụ lần này, Bùi Thế Minh đương nhiên phải gánh vác phần lớn trách nhiệm. Hậu quả, rất có thể sẽ mất đi tư cách người chủ sự của gia tộc.

Lúc này, nhận được điện thoại của Nhuế Cường, Bùi Thế Minh thở dài nói:

- Ngươi biết rồi sao?

- Vâng. Nghĩa phụ, việc đã đến nước này, theo ta thấy, việc cấp bách không phải chối bỏ trách nhiệm, ngược lại phải tận lực ôm vào người chúng ta. Hiện tại, chúng ta sẽ biến nó thành một cuộc đánh bạc, đánh cuộc trên người tiểu tử kia có linh dược, cách điều chế, thậm chí còn có rất nhiều linh thảo! Chỉ cần chúng ta đánh cuộc thắng, đến lúc đó công lớn hơn tội, chúng ta ngược lại có thể đắc lợi nhất.

- Lời này cũng không phải sai.

Bùi Thế Minh nói:

- Đúng là, nếu như có thể có được linh thảo, linh thuốc, đánh đổi bốn cao thủ Luyện Khí kỳ, cũng không đáng vào đâu, dù sao có đầu tư mới có hồi báo. Được, vậy ta phải đi gặp ba vị gia gia, trần thuật mọi chuyện, hi vọng bọn họ tự mình xuất thủ, tất nhiên có thể bắt được tiểu tử kia!

Sau khi cúp điện thoại, Bùi Thế Minh hoả tốc lái xe chạy về trang viên Bùi gia.

Trang viên Bùi gia nằm ở núi Khô Cốt, ngoại ô thành phố Minh Phủ .

Núi Khô Cốt, mặc dù cảnh sắc tuyệt đẹp, cây cối rậm rạp, nhưng trong mắt thị dân ở đó, đó là một vùng đất hung sát, hơn nữa còn có một rừng hắc tùng, là nơi khiến cho người ta biến sắc.

Trong rừng hắc tùng, thường xuyên phát hiện xương cốt con người và dã thú, phàm là người không tin tiến vào"thám hiểm", đều khó hiểu chết trong rừng cây hoặc là phụ cận, chỉ còn lại một bộ xương khô. Vì vậy, nơi này dần dần trở thành nơi không ai dám đến gần.

Bùi Thế Minh lái xe tiến vào rừng hắc tùng, đi tới giữa rừng, lấy từ trên người ra một khối ngọc giản.

Trong chốc lát, ký hiệu phía trên ngọc giản lóe ra tia sáng, sau đó giữa rừng tùng đột nhiên xuất hiện một cánh cửa đá. Bùi Thế Minh lái xe tiến vào cánh cửa đá kia, sau đó cửa đá đóng lại, rừng tùng khôi phục nguyên trạng.

Nếu Tùy Qua ở chỗ này, lập tức sẽ minh bạch, đây là vì có người đã thành lập nên một Ngũ Hành đại trận trong rừng tùng này, có thể che giấu không ít cảnh vật, núi đá, kiến trúc vào trong đó. Nếu không có ngọc giản chìa khóa mở ra trận pháp, ngay cả vô ý đụng phải, cũng là lành ít dữ nhiều.

Lúc này, Bùi Thế Minh tiến vào sư môn, nhất thời trước mắt xuất hiện một ngọn núi, dưới chân núi có một tòa trang viên, làm cho người ta có một loại cảm giác thế ngoại đào nguyên.

Bùi Thế Minh lái xe chạy thẳng vào ga ra tầng ngầm, sau đó thần sắc cung kính đi vào trang viên.

Thủ vệ trang viên cũng mặc y phục công phu màu đen, thấy Bùi Thế Minh, rối rít gật đầu chào hỏi.

Những người này, cũng là đệ tử dòng chính của Bùi gia, bởi vì Bùi Thế Minh có thể trở thành người chủ sự Bùi gia, cho nên đối với hắn cũng có mấy phần kính trọng.

Bùi Thế Minh không có thời gian ứng phó những người này, bước nhanh vào trong trang viên. Cuối cùng, hắn dừng chân trước một cửa viện cực kỳ ưu nhã, cung kính quỳ rạp trên mặt đất, hắng giọng nói:

- Tử tôn Bùi Thế Minh bái kiến ba vị gia gia!

- Nói!

Lúc này, phía trước sân truyền tới một thanh âm cực kỳ uy nghiêm, mang theo uy thế khôn cùng.

Mặc dù chỉ có một chữ, lại làm cho Bùi Thế Minh thầm hoảng sợ.

- Thế Minh vô năng, lúc trước phái ra bốn hảo thủ trong tộc, đã vô tin tức.

Bùi Thế Minh nói.

- Hừ!

Bên trong có người hừ lạnh, thanh âm vẫn còn như lôi minh:

- Ngươi quả nhiên rất vô năng! Còn giải thích gì nữa?

- Khởi bẩm ba vị gia gia, ta đã xác minh, trong tay tiểu tử kia đúng là có linh dược, cách điều chế và linh thảo, hơn nữa số lượng không ít.

Bùi Thế Minh kiên trì nói:

- Nếu vị gia gia nào chịu tự mình xuất thủ, tất nhiên có thể thu linh thảo, linh dược vào tay, đến lúc đó có trừng phạt Thế Minh cũng không muộn.

- Tốt!

Bên trong có người quát lên:

- Nếu có thể lấy được linh dược, linh thảo, ngươi có công rất lớn! Việc này không nên chậm trễ, ta sẽ tự mình đi một chuyến. Nhưng nếu tin tức của ngươi sai lầm, ta sẽ lập tức phế bỏ ngươi!

Nghe lời này, Bùi Thế Minh đầu tiên là vui mừng, sau đó sau lưng rét run.

Quả nhiên giống như Nhuế Cường đã nói, hôm nay Bùi Thế Minh hắn đang tiến hành một cuộc đánh cuộc.

Tiền đánh cuộc chính là tiền đồ của hắn!

- Dẫn ta đi.

Lúc này, một lão giả râu tóc bạc trắng, làn da giống như con nít, vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh Bùi Thế Minh.

Người này, chính là một trong ba gia gia của Bùi Thế Minh, tên là Bùi Thường Phong, Tiên Thiên kỳ cao thủ!

Bùi Thế Minh chỉ cảm thấy lão giả bên cạnh, giống như một tòa núi cao, khiến hắn lúc nào cũng cảm thấy áp lực. Hơn nữa, Bùi Thế Minh cũng cảm giác được, mặc dù hắn có một thân công phu, nhưng chỉ cần vị lão giả bên cạnh này động một đầu ngón tay, có thể dễ dàng bóp chết hắn, giống như bóp chết một con kiến.