Y Tiên Thiểu

Chương 301: Tự mình xông long đàm (1)




Không ngờ "phẩm đức" của người tu hành còn không bằng người trên giang hồ.

Dĩ nhiên, Tùy Qua không cách nào đi chỉ trích người của Bùi gia.

Từ trong miệng Thẩm Thái Sùng, Tùy Qua đã suy đoán ra tác phong làm việc của rất nhiều tu hành thế gia và môn phái. Đối với những người này mà nói, tánh mạng của người bình thường không có gì khác biệt với con kiến hôi, trong mắt của bọn hắn, chỉ có tu hành và lực lượng.

Để lấy được linh thảo, linh dược trên người Tùy Qua, bọn họ không tiếc bất kỳ thủ đoạn nào.

Cho dù là thủ đoạn bị rất nhiều nhân sĩ khinh thường.

Nhưng chuyện đã như vậy, nhất định phải có một kết thúc.

Cho nên, Tùy Qua gọi Tiểu Ngân Trùng và Ảnh Phong.

Nếu như đã như vậy, vậy thì cứ tiến đến thẳng sào huyệt của bọn chúng, giết sạch sẽ!

Đáng tiếc chính là, đây chỉ là suy nghĩ một bên của Tùy Qua mà thôi.

Lần này đến thành phố Minh Phủ, Tùy Qua quả nhiên là "Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ một đi khó trở lại".

Tùy Qua bắt một chiếc xe taxi, nhanh chóng chạy về hướng thành phố Minh Phủ.

Đây là một tử cục, nhưng Tùy Qua không thể không đi.

Người tu hành, chú trọng không có gánh nặng trên người, nhìn thấu tình đời, thậm chí trở thành người tu hành, có thể mất hết tính người. Đáng tiếc, Tùy Qua không phải người tu hành như thế, hắn cũng không muốn trở thành người tu hành thật sự.

Trong lòng Tùy Qua, lão địa chủ là gia gia của hắn, Ngưu Tiểu Hoa là muội muội của hắn.

Bọn họ là thân nhân.

Thân nhân trọng yếu hơn tu hành, quan trọng hơn sức mạnh, thậm chí còn quan trọng hơn đắc đạo thành tiên.

- Có lẽ, ta căn bản không có tư chất trở thành người tu hành.

Trong lòng Tùy Qua thầm tự giễu.

Lần này, lão địa chủ đã nói đúng: thiên cơ bất khả lậu, linh dược không thể dễ dàng để người ngoài biết được!

Người ngoài biết được, sẽ gây họa!

Nhưng hiện giờ cục diện đã định, Tùy Qua cũng lười suy nghĩ dùng linh dược cứu người rút cuộc là sai hay là đúng.

Hôm nay, cuối cùng phải có một kết thúc.

Biết chuyến đi này có thể lành ít dữ nhiều, cho nên ở trên xe taxi, Tùy Qua lo lắng có nên viết một "tin nhắn di thư" cho Đường Vũ Khê hay không. Đường Vũ Khê hiện giờ đã là bạn gái chính thức của Tùy Qua rồi, mặc dù chưa phát sinh những quan hệ quá mức kia, nhưng trong thời khắc quan trọng này, Tùy Qua vẫn nghĩ tới nàng trước tiên.

- Vũ Khê, chờ ta trở lại, chúng ta sẽ làm chuyện nên làm. . .

- Vũ Khê, đừng chờ ta, tìm một người tốt hơn. . .

- Vũ Khê, ta sắp đi xa, quên ta đi. . .

- . . .

Tùy Qua phác thảo mười mấy tin nhắn, nhưng cuối cùng không gửi đi cái nào, bởi vì hắn cảm thấy những thứ này đều là đồ bỏ đi.

Cuối cùng, Tùy Qua cảm thấy, tốt nhất không nên gửi.

Ít nhất, vì Đường Vũ Khê, hắn vẫn có thể giữ lại trong lòng một tia hi vọng sống sót và dũng khí.

Nghĩ tới Đường Vũ Khê, Tùy Qua lại nghĩ tới Thẩm Quân Lăng.

Thẩm Quân Lăng là người mạnh mẽ hơn Đường Vũ Khê. Tùy Qua cảm thấy, nếu như mình thật sự chết, Thẩm Quân Lăng có lẽ sẽ rơi vài giọt lệ, nhưng tuyệt đối sẽ không thủ tiết vì hắn

Sau đó, Tùy Qua lại nghĩ tới Lam Lan. Đối với Lam Lan, Tùy Qua vẫn luôn có dã tâm, chỉ vì sự tồn tại của "tình địch" An Vũ Đồng khiến cho mối quan hệ giữa Tùy Qua và Lam Lan tựa hồ càng lúc càng xa.

Vốn Tùy Qua có hi vọng chữa khỏi bệnh cho Lam Lan , đáng tiếc. . . Ài, lại cứ gặp phải rắc rối này đến rắc rối khác.

Sau đó, Tùy Qua lại nhớ tới Dương Lỵ Lỵ, không biết lúc này, nàng đang đi du lịch ở đâu?

Cuối cùng, Tùy Qua cũng nhớ tới Mục Ngọc Giao, dù sao nàng cũng là một vị mỹ nữ để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc, áo da bó sát người, vóc người xinh đẹp lung linh, còn có một nốt ruồi khêu gợi. . . Thậm chí, Tùy Qua cũng suy nghĩ tới Mục Ngọc Thiền, mặc dù nữ nhân này rất kiêu ngạo, nhưng cuối cùng cũng lưu lại dấu vết trong quỹ tích cuộc đời của hắn.

Sau khi Tùy Qua cẩn thận nhớ lại tất cả mỹ nữ, thành phố Minh Phủ cũng đã hiện ra từ xa.

Sau khi đến thành phố Minh Phủ, Tùy Qua không trực tiếp chạy tới núi Khô Cốt ngoại ô phía tây, khi xuống đường cao tốc, Tùy Qua kêu tài xế xe taxi ngừng lại ở một đoạn đường rẽ. Ở đây đã có sẵn một chiếc xe tải, một người đang ngồi chờ trong xe. Nhìn thấy Tùy Qua, người này nói:

- Hùng ca nói với ta, đồ của ngươi đã chuẩn bị xong, muốn đến đâu?

- Núi Khô Cốt.

Tùy Qua nói.

- Núi Khô Cốt?

Tài xế xe tải nhíu mày, hiển nhiên có chút kiêng kỵ:

- Ta nhiều lắm chỉ đưa ngươi đến dưới chân núi.

- Được.

Tùy Qua nói.

Tài xế xe tải gật đầu, lái xe về hướng núi Khô Cốt.

Bởi vì hàng trong xe khá nhiều, cho nên tốc độ cũng không nhanh.

Không sai biệt lắm sau nửa giờ, chiếc xe mới tới chân núi núi Khô Cốt.

Sau đó, tài xế xe tải quả nhiên không chịu lên núi, cười khổ nói với Tùy Qua:

- Huynh đệ, ngọn núi này là một vùng đất không tốt. Ta không thể lên đó, ta thấy, tốt nhất ngươi cũng đừng lên.

- Không sao.

Tùy Qua thản nhiên nói:

- Ta muốn nhìn một xem điềm xấu rút cuộc là cái gì. Nếu ngươi không đi, dù sao cũng phải dạy ta làm thế nào mới có thể lái xe tải lên núi?

- Ngươi không có bằng lái xe cũng dám lái xe?

Tài xế hoảng sợ, nghĩ thầm tiểu tử này đúng là một kẻ liều mạng.

- Thỉnh thoảng không có bằng lái cũng không sao.

Tùy Qua nói, không có bằng lái thì có quan hệ gì. Huống chi, nếu thật sự xảy ra tai nạn xe cộ, Tùy Qua đã sớm thoát ra khỏi xe rồi.

- Được, huynh đệ của Hùng ca, quả nhiên anh hùng!

Tài xế xe tải nói, giải thích đơn giản một số thao tác.

Tùy Qua đúng là không có bằng lái xe, nhưng cũng từng lái xe của Đường Vũ Khê.

Mặc dù xe tải và xe nhỏ có một chút khác nhau, nhưng Tùy Qua là dân liều mạng, thật sự khởi động chiếc xe tải loạng choạng rời đi.

Tài xế xe tải nhìn thấy tình hình này, không khỏi lắc đầu, thở dài nói:

- Từ biệt, tiểu huynh đệ, hai mươi năm sau lại là một hảo hán!

Tùy Qua lái xe tải xình xịch lên núi.

Ngọn núi Khô Cốt này mặc dù phong cảnh tuyệt đẹp, rừng thông xanh biếc, hơn nữa lúc này ánh nắng ngập tràn, nhưng trên núi không nhìn thấy bất cứ bóng người nào. Trong bụi cỏ hai bên đường, thỉnh thoảng có thể thấy một số bộ xương chim thú, cái tên núi Khô Cốt quả thực không phải danh hão.

Trong mắt người bình thường, mặc dù nơi này là vùng đất không tốt, vùng đất tử vong, nhưng Tùy Qua vẫn cảm giác được, linh khí ở đây vẫn còn tương đối nồng nặc, thậm chí còn nồng nặc hơn ngọn núi ở Thẩm gia.

Nhưng lúc này, Tùy Qua không rảnh bận tâm đến những thứ này. Xe tải đã đến đỉnh núi, lái vào một rừng tùng cổ xưa tối om om.

Rừng hắc tùng.

Đây chính là vùng đất kinh khủng chân chính của núi Khô Cốt.

Người của thành phố Minh Phủ đồn đại, lên núi Khô Cốt chưa chắc sẽ chết, nhưng vào rừng hắc tùng, căn bản không ra được.

Tóm lại, bất luận là núi Khô Cốt, hay là rừng hắc tùng, cũng là vùng đất tử vong trong mắt người địa phương, bọn họ tuyệt đối sẽ không nhích tới gần!