Ý Tương Tư Mà Tôi Từng Chôn Sâu

Chương 06




Mặt của Hoắc Viễn Phàm liền biến sắc, "Mau vào trong cứu chữa, nhất định phải bảo đảm em ấy không có việc gì, nhất định phải!"

Hắn ở trên thư thông báo bệnh tình nguy kịch ký tên, quay đầu lại chộp túm lấy bút ghi âm, tàn bạo mà bẻ gãy ném ra ngoài cửa sổ, "Ni Ni sắp bị cô hại chết rồi, cô còn hướng trên người cửa em ấy giội nước bẩn, Tiêu Xán, cô rốt cuộc tại sao lại ngoan độc đến trình này?"

"Chứng cứ của tôi ——" Sức chú ý của Tiêu Xán chỉ ở trên bút ghi âm, cô lớn tiếng gào thét, theo phản xạ của bản năng bổ nhào đến cây bút ghi âm đang bay bổng ra ngoài, nhưng nó đã biến thành hai nửa, lướt qua phía trên đầu của cô từ cửa sổ rơi vào trong cơn mưa lớn.

"Cha mẹ ——" Nước mắt, không cách nào khống chế mà tràn ra ngoài, nhấc chân chạy ra bên ngoài, dốc sức mà chạy ra bên ngoài, bên ngoài mưa to tầm tả, nhưng cô không lo được rồi.

Xông vào trong cơn mưa lớn, tận lực mà tìm kiếm.

Di ngôn trước lúc lâm chung của mẹ yêu cầu cô nhất định phải điều tra ra chân tướng, trả lại sự trong sạch cho cha, cô nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng đã có chứng cứ rồi.

Thế nhưng, bị hủy rồi.

Bị hủy rồi.

Hy vọng không còn rồi.

Dưới chân trượt một cái, cô ngã vào trong mặt cỏ bùn lầy, nước bùn văng lên bắn vào trên mặt của cô, nước mắt lẫn với mước mưa, thuận theo gương mặt tái nhợt mà chảy xuống.

Trong đầu lướt qua mọi gian khổ tìm chứng cứ của cô trong ba năm nay.

Nhờ Hoắc Viễn Phàm ban tặng, cô đã trở thành chuột qua đường mà người người đều hô đánh, làm chuyện gì đều hết sức vất vả, Đỗ Trạch là người duy nhất sẵn lòng giúp cô, vì vậy ba năm nay, luôn luôn liên hệ với hắn.

Sáu tháng trước đi tìm Kiều Ni Ni, cũng là vì đi tìm chứng cứ.

Kiều Ni Ni rất biết ngụy trang, cũng đặc biệt cảnh giác, cô bỏ ra ba năm mới lấy được ghi âm.

Nhưng bây giờ, bị Hoắc Viễn Phàm vô tình hủy mà hủy rồi.

Ngực, bắt đầu đau như bị xé rách.

Không, không thể từ bỏ, đây có thể là cơ hội duy nhất của cô, lần này không thành công, Kiều Ni Ni nhất định sẽ nghĩ cách giết chết cô.

Bò, bò dậy tiếp tục tìm.

Quỳ trên mặt cỏ bò lổm ngổm về trước, hai tay cào ra bụi cỏ, xô ra hai bên lùm cây, trong đống nước mà mưa tích luỹvuốt nhè nhẹ... Cô giống như người điên, không ngừng tìm.

"Tiêu Xán, cô khoe thảm gì?" Hoắc Viễn Phàm chống một cây dù to đen đi tới, cao quý bất khuất, từ trên cao nhìn xuống cô.

Tiêu Xán không quan tâm tới hắn, tiếp tục tìm, nhưng thuộc hạ của hắn cưỡng ép kéo cô dậy, cô bị ép nhìn về hắn, "Ha ha —— "

Trong mắt hạnh, toàn là phẫn nộ và thất vọng.

Nhìn Tiêu Xán như vậy, ngực của Hoắc Viễn Phàm từng chút một mà đau đứng lên.

"Không tốt rồi ngài Hoắc, Kiều tiểu thư ý chí cầu sống yếu kém, huyết áp đang liên tục hạ thấp." Bác sỉ đội mưa chạy tới báo cáo.

Hoắc Viễn Phàm bỗng chốc bình tĩnh, cảm thấy có thẹn, hắn xém chút nữa bị trò hề mà Tiêu Xán ra sức biểu diễn ấy đánh lừa rồi, đứa bé trong bụng của cô ấy, thậm chí cũng không phải của hắn!

Ngực, đau đớn khó chịu.

"Cho tôi trở về quỳ xuống xin lỗi với Ni Ni."

Phần gáy của Tiêu Xán bị Hoắc Viễn Phàm một phát bóp chặt, hắn như là xách một con gà con, đem cô ấy xách đến phòng bệnh của Kiều Ni Ni.

Kiều Ni Ni yếu ớt mà nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, đang nhắm chặc hai mắt.

Tiêu Xán bị Hoắc Viễn Phàm xô ngã xuống đất, "Cho Ni Ni dập đầu xin lỗi, thỉnh cầu sự tha thứ của em ấy, và cổ vũ em ấy tiếp tục sống tốt."

Khắp người của Tiêu Xán đều đang nhỏ giọt nước, dưới mặt đất rất nhanh liền ủ ra một vũng nước đọng, cô nắm chặt đầu ngón tay, ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Ni Ni tay chân hoàn hảo.

Kiều Ni Ni co được dãn được, diễn xuất tốt hơn cô rất nhiều, lại có toàn bộ tin tưởng của Hoắc Viễn Phàm, còn cô Tiêu Xán, không còn có cái gì.

Đã từng cho rằng Hoắc Viễn Phàm đối với cô ít nhất còn có tình yếu, ít nhất còn có thể vì cô suy nghĩ một chút, nhưng bây giờ, cô xác định hắn sớm đã không yêu cô rồi.

"Ni Ni, tôi xin lỗi cô..."

Hai tay chống trên mặt đất, nặng nề mà dập đầu.

"Là tôi không biết tốt xấu hại cô nhảy lầu rồi, cô thương nặng như vậy nhất định rất đau, Viễn Phàm yêu cô như thế, cô đau hắn cũng sẽ đau theo, vì vậy cô phải mau khỏe lại..."

"Ni Ni, tôi lập tức ký tên ly hôn với Viễn Phàm cho anh ấy cưới cô, cô tha thứ cho tôi được không?"

"Ni Ni, tôi thật sự xin lỗi cô, tha thứ cho tôi được không nào..."

Mỗi một câu nói, cô đều nặng nề mà dập một cái khấu đầu.

Rất nhanh, vết thương chưa lành trên trán chảy ra máu, ngay cả mặt đất, đều nhiễm một màu đỏ chói mắt.

Hoắc Viễn Phàm nhìn Tiêu Xán như vậy, trong lòng giống đang bị một cái bàn tay to xé rách, rõ ràng là cô ấy đang làm theo lời của hắn nói, nhưng trong lòng của hắn ngược lại càng thêm khó chịu.

"Tiêu Xán, nếu cô từ sớm đã tự biết rõ liền sẽ không làm tổn thương đến Ni Ni rồi." Hắn mở miệng, giọng nói cũng khô cằn.

Tiêu Xán gật đầu, "Đúng, là tôi không biết lượng sức, là tôi tự coi nhẹ mình, tôi sai rồi, xin các ngài hãy đại lượng tha thứ cho tôi —— "