Y Võ Song Toàn

Chương 14: Bây giờ xem tôi là người thân rồi sao?




Bịch!

Trương Huy ngã xuống đất, toàn bộ gạch đá xanh đều bị vỡ nát, lục phủ ngũ tạng lộn phèo, một bên mặt đã hoàn toàn mất cảm giác, nhưng cơn đau bị va đập lại truyền khắp cơ thể.

Trương Huy cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Một cái tát lại có thể tát ông ta thành ra thế này!

Sức mạnh này phải lớn như thế nào chứ?

Trương Huy từng luyện võ công, nói dao súng đâm không thủng cũng không hề khoa trương chút nào, tuy nhiên chỉ vì một cái tát mà khiến ông ta thành ra nửa sống chết nửa, thực sự không thể tin nổi.

Sau đó, Tần Lâm giơ một chân lên, giẫm vào bên mặt còn lại của Trương Huy.

Mặc dù chỉ là một chân, nhưng giẫm trên mặt Trương Huy giống như núi Thái Sơn đè lên vậy.

Thậm chí ông ta có thể nghe thấy tiếng xương của mình đang bị Tần Lâm giẫm đến mức vỡ nứt, cái cảm giác có thể cảm nhận đầu mình sắp bị giẫm nát thực sự quá đáng sợ.

“Xin đại sư tha mạng!”

Nếu như Trương Huy còn không cầu xin tha mạng, e rằng thực sự sẽ bị giẫm chết.

Tất cả mọi việc xảy ra trong chớp mắt, loáng cái cuộc giao đấu đã kết thúc.

Trước đó Trương Huy còn ở đó chắp tay khoác lác rằng Tần Lâm là con ruồi, ông ta là dao giết trâu gì gì đó.

Ngay sau đó đã bị Tần Lâm giẫm dưới chân, gào thét cầu xin tha mạng.

Người nhà họ Tần há hốc mồm, sao tên Tần Lâm này lại lợi hại thế chứ!

Trương Huy ai? Ông ta là một đại sư danh tiếng lừng lẫy, rất nhiều gia tộc có tiền cũng không mời được, tuy nhiên trước mặt Tần Lâm sao lại không đỡ nổi một chiêu như thế chứ?!

Tần Lâm nhấc chân, nhìn Trương Huy nằm bò trên mặt đất như một bãi bùn nhão, hai ngón tay kẹp một chiếc kim bạc, châm mạnh vào đỉnh đầu của ông ta.

“Tôi không muốn làm bẩn tay, cho ông hai phút, bảo bọn họ quỳ trước mặt tôi”.

Vốn dĩ chỉ cần một cái tát của Tần Lâm là có thể đánh gần chết Trương Huy, khiến ông ta nằm trên mặt đất thoi thóp hơi thở cuối cùng, nhưng cây kim châm cắm vào đỉnh đầu dường như ngay lập tức giúp ông ta hồi sinh lại.

Sự sợ hãi Tần Lâm đã đạt đến cực điểm, Trương Huy nghe thấy vậy lập tức đứng dậy, một bên má xệ xuống, trông vô cùng đáng sợ.

Ông ta hoàn toàn không dám phản kháng lại mệnh lệnh của Tần Lâm, quá mạnh, thực sự quá mạnh.

Võ công cái thế, y thuật vô song.

Muốn ai sống thì người đó sẽ sống, muốn ai chết thì người đó phải chết!

Trương Huy lao đến trước mặt người nhà họ Đường, giơ chân ra đạp từng phát vào xương bánh chè của bọn họ, tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, đồng thời người nhà họ Đường đều lần lượt quỳ rạp trên mặt đất.

Đường Thiên Hào là người cuối cùng ngồi trên xe lăn, Trương Huy nhấc cổ áo của ông ta giống như xách một con gà con, ném đến trước mặt Tần Lâm, rồi quỳ trên mặt đất.

Xương bánh chè va vào nền đất, Đường Thiên Hào vốn dĩ bị thương vẫn chưa khỏi, bây giờ lại một lần nữa bị dày vò bởi cơn đau của xương bánh chè, quỳ trên mặt đất, toàn thân toát mồ hôi lạnh, không tài nào cử động được.

Lúc này người nhà họ Đường đều bị dọa sợ, mặt ai cũng tái mét, không thể nào ngờ được Tần Lâm lại lợi hại như thế!

“Tần......Tần Lâm, chúng ta là người nhà, lúc nhỏ tôi còn tặng lì xì cho cậu!”

Tần Lâm nhìn người nói đó rồi cười khẩy.

“Người thân?”

“Vừa nãy lúc các người bảo ông ta lấy mạng của tôi, sao không nghĩ đến việc tôi là người thân của mấy người?”

“Nhà họ Tần tôi bị giết sạch trong một đêm, lúc các người giả đui giả điếc, sao không nghĩ đến việc tôi là người thân chứ?”

“Lúc nhốt dì Phùng trong lồng, sao không nhớ ra tôi là người thân chứ?”

“Bây giờ quỳ xuống trước mặt tôi rồi, biết nịnh hót lấy lòng rồi ư? Nhà họ Đường các người thực sự muốn làm chó cho người khác sao?”.

Đường Thiên Hào quỳ trên mặt đất, mặt tái mét.

“Tần Lâm, chuyện đã đến nước này rồi, tôi cũng không còn gì để nói, hy vọng cậu nể tình em gái, tha cho chúng tôi một con đường sống!”

Tần Lâm cười khẩy: “Ông còn có mặt mũi nhắc đến mẹ tôi?”

“Bỏ đi, tranh cãi với loại người xấu như các người thực sự không có ý nghĩa gì cả”.

“Tôi có thể tha mạng cho các người”.

“Nhưng có ba điều kiện, thứ nhất, giập đầu xin lỗi dì Phùng”.

Đường Thiên Hào nghiến răng, chịu đựng cơn đau dữ dội của xương bánh chè, miễn cưỡng quay người sang, giập đầu với dì Phùng.

“Tôi xin lỗi”.

Những người khác cũng vội vàng xin giập đầu xin lỗi.

Khóe mắt dì Phùng đỏ ngầu, sự ấm ức trong lòng cuối cùng cũng đã tan thành mây khói.

“Thứ hai, lập bài vị cho mẹ tôi, ngày nào cũng phải thờ cúng”.

Mẹ của Tần Lâm là tiểu thư của nhà họ Đường, sau khi chết phải có bài vị để người đời sau hương khói.

“Được, tôi sẽ lập tức làm ngay!”

“Thứ ba, hai ngày sau, bảo tất cả người nhà họ Đường đến cúng bái trước mộ của người nhà họ Tần tôi, mặc đồ tang”.

“Cái này......”

Đường Thiên Hào lộ vẻ mặt khó coi: “Chuyện này tôi không quyết định được......”

Tần Lâm cười lạnh lùng, giơ tay bóp cổ Đường Thiên Hào, dùng một tay nhấc ông ta lên.

“Ông muốn tôi giày vò ông? Hay là cho ông một cái chết thoải mái?”

Đường Thiên Hào sợ đến mức hồn bay phách lạc, hai chân bất lực dãy dụa, từ cổ họng phát ra âm thanh.

“Được, được, được, tôi đồng ý!”

Tần Lâm bỏ tay ra, Đường Thiên Hào ngã xuống đất.

“Ông chỉ cần đi thông báo cho Đường Long Dân, nếu không đến thì tự gánh chịu hậu quả”.

“Các người đã nhớ kỹ lời tôi nói chưa?”

Đám người Đường Thiên Hào gật đầu tăm tắp, dáng vẻ vâng vâng dạ dạ.

Dù sao cũng là nhà ngoại, Tần Lâm không vội giết sạch mà vẫn để lại cho họ một con đường sống.

Nói trắng ra thì Đường Thiên Hào chỉ là một tên tay sai, tất cả mọi việc của nhà họ Đường đều do Đường Long Dân, gia chủ hiện giờ của nhà họ Đường quyết định, cũng chính là em trai ông ngoại của Tần Lâm.

Phải cúng bái người nhà họ Tần đương nhiên không thể thiếu người ông thấy người khác gặp nguy liền thừa cơ hãm hại này được.

Nói xong Tần Lâm và dì Phùng rời khỏi nhà họ Đường.

Đám người quỳ trên mặt đất ngơ ngác nhìn nhau, xương bánh chè đau dữ dội ai cũng không đứng dậy nổi, tất cả mọi người đều xì xào, Tần Lâm quá đáng sợ.

“Anh cả, anh nói xem nếu bố biết......thì phải làm sao?”

Lúc này toàn thân Đường Thiên Hào đau đớn dữ dội, một nửa cơ thể đã tàn phế, ông ta lắc lắc đầu.

“Anh không biết bố sẽ làm gì, nhưng mà nếu cứ tiếp tục bị dày vò thế này thì anh sẽ mất mạng mất”.

Nhà dột từ nóc dột xuống, con nối dõi nhà họ Đường lại ích kỷ như thế, bọn họ chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân, sống chết của người khác, cho dù đó là bố ruột mình thì bọn họ cũng chẳng thèm quan tâm.

Người nhà họ Đường vội đỡ Đường Thiên Hào dậy, dù sao cũng là công tử của đại gia tộc, hai lần liên tiếp bị Tần Lâm dày vò thê thảm, thực sự khiến người khác khó tin.

Một bên mặt của Trương đại sư lõm sâu, trông vô cùng đáng sợ, nhìn Đường Thiên Hào ngồi trên xe lăn rồi nói.

“Tôi khuyên các người, đừng đối đầu với cậu ta, tự giải quyết ổn thỏa đi”.

Nói xong, Trương Huy rời đi.

Ông ta không thể nào tưởng tượng nổi thực lực của Tần Lâm, mặc dù bị đánh mỗi một cái nhưng thông qua lần giao đấu vừa rồi ông ta biết được khoảng cách giữa ông ta và Tần Lâm khác nhau một trời một vực.

Vị đại sư như thế hoàn toàn không phải nhân vật mà nhà họ Đường có thể động đến được.

Lời của Trương Huy khiến Đường Thiên Hào có chút kiêng dè.

Ông ta ngồi trên xe lăn, bẩm báo chuyện này với bố.

Đường Long Dân vô cùng tức giận khi nghe được chuyện này!

“Xấc xược! Đúng là xấc xược!”

“Tàn dư nhà họ Tần đúng là hỗn xược! Còn có gia quy nữa không? Trong mắt nó còn vị trưởng bối này hay không?!”

Đường Long Dân tức giận đập vỡ mấy chén trà, năm đó chuyện thông gia giữa nhà họ Đường với nhà họ Tần đã gây ra cú đả kích hủy diệt cho nhà họ Đường, nếu không phải Đường Long Dân quả quyết, hãm hại với nhà họ Tần, e rằng bọn họ không thể đi đến ngày hôm nay.

Không ngờ rằng tàn dư nhà họ Tần còn dám quay lại, đúng là muốn chết!