Yên Chi Thượng Hoa

Chương 110




Liên tục mấy ngày không được an giấc, hiếm thấy đêm nay Oản Oản buồn ngủ sớm, vừa trèo lên giường dính lấy gối đã ngủ mê man, đám nô tỳ bên cạnh thấy vậy đều rất vui, cũng theo nàng mệt nhọc nhiều ngày, cuối cùng mệt mỏi, chỉ để lại hai nha đầu trực đêm, liền tắt đèn, trở về phòng nghỉ ngơi.

Oản Oản bị người nào đó lay gọi mà dần dần thanh tỉnh, nghe được giọng nói của người nọ, nàng đầu tiên là cả kinh, bởi vì nàng dám khẳng định, đây không phải là giọng của thái giám trong phủ, mà là của một nam nhân thật sự, nhưng nam nhân sao có thể xuất hiện trong phòng nàng, đó thật đúng là chuyện khiến người khác kinh hãi.

“Phu nhân đừng sợ, là ta…” Bên cạnh còn có một giọng nữ truyền đến, cực kỳ quen tai, Oản Oản xua tan cơn buồn ngủ, vươn tay đến chỗ đặt ngọn đèn trong giường, nhóm lửa, trong phòng rốt cục có chút ánh sáng.

Oản Oản nheo nheo mắt, bắt gặp khuôn mặt nữ tử dưới ánh đèn, không khỏi thất kinh gọi: “Tử Tô, sao muội lại ở đây?”

Cô nương kia đã hơn mười tuổi, nhưng khuôn mặt vẫn tròn trịa như xưa, đôi mắt híp ti hí, không xinh đẹp, nhưng rất đáng yêu, nhưng hôm nay đến với vẻ mặt ưu sầu, không còn nụ cười như ngày xưa.

“Phu nhân…” Tử Tô còn chưa nói chuyện, nam nhân lúc nãy đánh thức Oản Oản đã đứng dậy, Oản Oản bình tĩnh nhìn lại, cũng là người quen, chính là Mặc Thiển hôm kia mới truyền tin đến phủ. Nhưng trước mắt thoạt nhìn hắn không tốt lắm, y phục màu xanh da trời mặc trên người rỉ ra từng mảng máu lớn, cả người có vẻ tiều tụy lại chật vật, sợ là trước khi đến được đây đã gặp không ít khó khăn.

Oản Oản thấy vậy, bỗng nhiên kích động, đứng dậy giữ chặt Mặc Thiển, vội vàng hỏi: “Phải chăng Tình Khuynh đã xảy ra chuyện?”

Mặc Thiển đã sớm dự đoán được Oản Oản sẽ có liên tưởng này, vội vàng lắc đầu trấn an nói: “Điện hạ sớm rời đi trước một bước, hiện nay nhất định đã an toàn, còn ta vì một mình theo dõi phủ Thừa tướng, không khéo bị người phát giác, mới trực tiếp chạy về đây, cũng may gặp được Nghiêm cô nương, thoát được một kiếp.”

Oản Oản cẩn thận nhìn kỹ lại Mặc Thiển, xác định hắn không phải vì hảo tâm mà giấu giếm mình, rồi mới thở một hơi nhẹ nhõm, ngồi trở lại trên giường, nhưng vừa rồi vì nóng lòng mà thanh âm hơi cao, hai nha đầu bên ngoài cửa lập tức liền thức dậy, vội vàng đi vào, đầu tiên là nhìn thấy Mặc Thiển, toan há mồm kêu người, cũng may Tảo Diệp theo sau nhận ra được Nghiêm Tử Tô, dưới tình thế cấp bách, một phen bưng kín miệng Quất Diệp, mới bình tĩnh lại.

“Nghiêm sư phụ.” Tảo Diệp thấy Quất Diệp không giãy dụa nữa, mới mở miệng kêu.

Nghiêm Tử Tô nhìn nhìn đại đồ đệ cũng lớn gần bằng mình, gật gật đầu, lại không rảnh để ý nhiều nữa, chỉ nghiêm túc đi đến cạnh Oản Oản, nắm chặt tay nàng nói: “Hiện tại chúng ta trị thương cho Mặc Thiển trước, hắn còn có chuyện quan trọng muốn nói với tỷ.”

Oản Oản nhớ tới Mặc Thiển giải thích là đi theo dõi phủ Thừa tướng, sợ là đã phát hiện cái gì mới có thể nhất thời sơ suất để lộ tung tích, vì thế ngẩng đầu nhìn Tảo Diệp nói: “Đừng kinh động người khác, Tảo Diệp ở lại hỗ trợ, Quất Diệp đi gọi Hạnh Diệp, Đào Diệp, và Cẩm Sao nữa.”

Quất Diệp vỗ vỗ lồng ngực đập kịch liệt, cố gắng trấn định gật gật đầu, rồi xoay người đi ra ngoài, Tảo Diệp cũng theo phía sau, chuẩn bị nấu nước trị thương cho Mặc Thiển.

Nghiêm Tử Tô là đại phu, đỡ Mặc Thiển đến sạp bên ngoài, bởi vì bị thương ở ngực, Mặc Thiển phải để lộ ngực ra, Oản Oản không tiện đi theo, đành phải cách tấm bình phong nói chuyện với hắn. Nhưng theo Mặc Thiển càng nói càng nhiều, đôi mày của Oản Oản cũng càng ngày càng siết chặt.

“Ngươi nói, Tình Khuynh có thể ở trong cung?”

Mặc Thiển nhịn đau, cắn răng nói: “Xác nhận như thế, hiện nay toàn bộ thành Nam Đô đều bị Thừa tướng khống chế, tuy trong cung là nơi nguy hiểm nhất, nhưng cũng an toàn nhất.”

“Như vậy ý ngươi muốn nói, đêm nay phủ chúng ta có thể sẽ bị đại nạn?” theo như Mặc Thiển quan sát, dạo gần đây thị vệ của phủ Thừa tướng thường xuyên ra vào, còn có cả vài tên võ tướng cũng không có ý muốn giấu giếm, giữa ban ngày ra vào Tướng phủ, sợ là đã bày mưu nghĩ kế, chỉ chờ thời cơ đến. Lúc này ủng binh, ngoại trừ để đối phó Tình Khuynh ra, Thừa tướng hoàn toàn không nhất thiết phải làm vậy, nhưng lão ta tạm thời không tìm thấy Tình Khuynh, cho nên phủ Thất hoàng tử liền trở thành bia ngắm lớn nhất.

Mặc Thiển rên lên một tiếng, quay đầu qua, không nhìn màu nước đỏ sẫm trong chậu, sắc mặt trắng bệch nói: “Tất nhiên như thế, hôm nay có người của phủ Thừa tướng đến phủ Chấp Kim Ô, ta đi theo sau, phát hiện còn có người đi đến đại doanh Thuận Nam cách gần Nam Đô nhất, sau đó liền lục tục có binh lính tiến về hướng Nam Đô. Lúc thám thính tin tức, ta bị người phát hiện.”

“Đại doanh Thuận Nam cách chúng ta có xa lắm không, khoảng bao lâu thì bọn chúng đến?” Giả sử chỉ có mỗi Chấp Kim Ô thì còn may mắn một chút, dù sao mấy ngày nay cữu cữu cũng triển khai hành động ở trong đám thủ hạ của Chấp Kim Ô, nhưng nếu là đại doanh ở Thuận Nam phái binh đến, thì Vương phủ không chắc là có thể cầm cự được. Lại nói Mặc Thiển trốn ở đây, cho dù tốc độ có nhanh hơn nữa, cũng không còn lại bao nhiêu thời gian để vương phủ có thể chuẩn bị.

“Quân đội cần phải bố trí, cho dù nhân số không nhiều lắm, thì cũng phải có điều lệ của quân doanh. Ta đoán chừng, sợ là giờ tý tối nay bọn chúng sẽ động thủ.” Miệng vết thương được băng lại cẩn thận, Mặc Thiển thở phào nhẹ nhõm, lau cái trán thấm đẫm mồ hôi.

Nghiêm Tử Tô nhìn gương mặt hắn cắt không còn giọt máu, không hiểu cớ sao, không kìm lòng được, nói: “Tuy miệng vết thương không trúng chỗ hiểm, nhưng dù sao cũng rất sâu, sau này ngươi chớ có cậy mạnh quá.”

Mặc Thiển cười hắc hắc, mang theo chút trêu tức sờ sờ đỉnh đầu Nghiêm Tử Tô, cười nói: “Tiểu nha đầu mà cũng muốn làm bà quản gia rồi.”

Nghiêm Tử Tô xem thường liếc mắt một cái, định cãi lại, lại giống như nghĩ đến cái gì, lầm bầm hai câu, liền xoay người bưng chậu nước đi.

“Tảo Diệp, ngươi xong việc liền nhanh chóng đi tìm Cát Hoài Nhân, bảo hắn lập tức đến đây, nếu gặp Cẩm Sao, bảo nàng ta tự mình đến viện Liên Âm công tử, gọi đến đây luôn.” Oản Oản tất nhiên là không nhìn thấy được hành động khi nãy của hai người họ, đầu tiên là nàng bị tin tức Mặc Thiển mang đến làm cho hoảng thần, lập tức nhớ tới Tình Khuynh hiện nay sống chết không rõ, thêm cả đám tôi tớ bằng hữu trong phủ đang cùng chung hoạn nạn với nàng. Nàng chỉ có thể lại một lần nữa lấy ra bộ mặt kiên cường và quyết đoán của mình, để đối diện với nguy cơ chưa biết khi nào thì đến. Nơi đây là nhà của nàng, là tổ uyên ương hạnh phúc của nàng và hắn, không một ai có thể tùy tiện phá bỏ được, cũng không có một ai có thể dễ dàng thương tổn đến người bên cạnh nàng. Nàng quả thật chỉ là một nữ nhân, nhưng cũng là một vị phu nhân hoàng tử, tôn nghiêm của nàng và cả phu quân của nàng, thần thánh cũng không thể xâm phạm.

Mọi người đều tự phân công đi làm việc của mình, Mặc Thiển mặc quần áo vào, lại một lần nữa ôm lấy thanh kiếm vào ngực, ba người ở trong phòng trầm mặc một lát, Oản Oản sửa sang mặc xong thâm y, đi đến song cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy ra, cảm thụ được cơn gió đêm âm u lạnh lẽo, đưa mắt dõi theo phía xa xa tối đen như mực, chưa lúc nào kiên định như lúc này.

“Ta muốn ở trong phủ chờ Tình Khuynh trở về.”

Mặc Thiển mê muội ngẩng đầu, không hiểu nói: “Ngươi rõ ràng biết giờ tý phủ hoàng tử nói không chừng sẽ không bảo trụ được.”

“Ta không thể bỏ lại những người khác trong phủ, vả lại, nếu là tất cả mọi người ở trong phủ đã đi rồi, sẽ là một cái mục tiêu khổng lồ, đi đến đâu cũng sẽ bị người tìm được.” Oản Oản cũng cân nhắc đưa mọi người theo mật đạo ra ngoài, nhưng kể từ đó, sợ là sẽ liên lụy đến sản nghiệp của Doãn gia cùng với càng nhiều người vô tội hơn, lại nói, đi ra ngoài cũng không nhất định sẽ an toàn hơn so với ở trong phủ.

Mặc Thiển lại không đồng ý, nỗ lực khuyên giải: “Ngươi hà tất phải vậy, Tình Khuynh nói, chỉ cần qua khỏi đêm nay, tất cả mọi thứ đều kết thúc, thắng hay thua chính là ở lúc này.”

“Ngươi cũng nói, chỉ cần một đêm…” Oản Oản lập tức nở nụ cười, mắt to hơi cong, khẽ lộ răng, dưới ánh đèn phụ trợ, thân ảnh càng có chút mông lung, nhưng nụ cười kia lại chân thật như thế, phảng phất như kéo theo một loại hy vọng từ đáy lòng, đánh vỡ hết tất cả mê mang trước đó, dẫn đường cho người khác hướng đến tương lai vô cùng tươi sáng, khiến người khác nhận thức được sâu sắc, chỉ cần qua khỏi một đêm này, hết thảy sẽ trở nên tốt đẹp.

Người bên ngoài lục đục kéo đến, đầu tiên Oản Oản bảo quản nội viện là Tôn ma ma cùng Chu ma ma phong kín nội viện, không cho phép người trong nội viện chạy ra ngoài, lại sai họ phái vài quản gia nương tử và ma ma thô sử đặc biệt trông giữ những nữ nhân kia, để phòng xảy ra sai lầm gì, để mật thám nào lẫn vào, lại lập tức sai người đưa vị đại vương chủ vẫn luôn ẩn thân kia đến chính phòng, dù sao đứa bé này không có mẫu thân, tương lai cũng không gây trở ngại đến Oản Oản, bên người cũng đều là người Oản Oản sai tới, chân tướng đã sớm bị vùi chôn trong lịch sử, Oản Oản tội gì phải làm khó dễ một đứa bé.

Sau đó, Oản Oản gọi Cát Hoài Nhân cùng hai tiểu thái giám thiếp thân, hai tiểu thái giám lúc trước ở bên cạnh Tình Khuynh, trước đó đã lấy danh nghĩa hoàng tử hồi phủ, đi ra ngoài đón rồi, hiện nay đoán là đang đi theo bên người Tình Khuynh.

“Cát Hoài Nhân, sự tình ta cũng đã vừa nói xong, hẳn là ngươi cũng hiểu được ý của ta, tuy rằng chúng ta thật sự không có khả năng chống lại quân đội, nhưng đây dẫu sao cũng là phủ hoàng tử, đương kim Thánh nhân cũng không hạ chỉ hoạch tội. Như vậy mặc dù Thừa tướng có tính toán gì, cũng sẽ không có nhiều người đến đây lắm. Chỉ cần chúng ta bảo vệ được cửa, kiên trì một đêm, sáng ngày mai, bọn chúng chắc chắn sẽ rời đi.”

Cát Hoài Nhân tựa hồ cũng không kinh ngạc, trước khi Tình Khuynh rời đi, phỏng chừng cũng dự đoán được, nhưng đối với việc Oản Oản ở lại trấn thủ, hắn cũng có ý kiến giống như Mặc Thiển, hắn không thể nhìn nữ chủ nhân ở trong tình huống nguy hiểm ác liệt như thế được, lại còn canh giữ ở nơi này, vì thế nói: “Phu nhân quý trọng, sao có thể lưu lại nơi này, người ta thường nói, đao thương không có mắt, ngộ nhỡ phu nhân có sơ xuất gì, nô tỳ* biết ăn nói thế nào với điện hạ đây, thật sự là vạn lần chết cũng không thể hết tội a…”

(* nguyên văn nhé, thái giám không phải đàn ông nên không xưng nô tài được)

Những người còn lại đều gật đầu đồng ý, đều mong Oản Oản có thể thay đổi chủ ý.

Nhưng Oản Oản dường như đã hạ quyết tâm, nói: “Chỉ cần ta ở lại nơi này, Thừa tướng sẽ tin tưởng là điện hạ không hay biết chút nào về tất cả bố trí của lão ta, mới có thể giết hắn không kịp trở tay. Nhưng nếu ta đi rồi, Thừa tướng phát hiện dấu vết gì để lại, như vậy nguy hiểm nhất không phải là ta, mà là điện hạ, ở ngoài ta đã không giúp gì được hắn, cũng không thể cản trở hắn.”

Trong phòng yên lặng như tờ. Bởi vì lời Oản Oản nói, bọn họ không thể phủ nhận, Thừa tướng là lão hồ ly, nếu không có con mồi có sức nặng, con hồ ly kia sẽ nhanh chóng chuồn mất.

“Được rồi, không cần tranh cãi nữa, dù sao cuối cùng nếu cửa phủ bị phá, tự ta sẽ không khoanh tay chịu trói.” Oản Oản nói xong, bèn không giải thích nữa, mà tiếp tục phân công: “Cẩm Sao, ngươi và Liên Âm cùng đi đến Thiên viện chỗ của gia nhân và thanh khách, bọn họ cũng nên đi ra luyện tập một chút rồi.”

Ngoại trừ Cát Hoài Nhân và Kim Hạp ra, Oản Oản bắt gặp vẻ mặt kinh hãi của mọi người, ý vị thâm trường nở nụ cười, nàng cũng không phải là người ngồi chờ chết.