Yên Chi Thượng Hoa

Chương 114




Tình Khuynh đứng bên tấm màn tro xám cũ, nhìn nam nhân nằm trên giường, đây là lần đầu tiên từ khi hắn có trí nhớ đến nay, được nhìn thấy cái người mà gọi là phụ thân của hắn. Nay sắc mặt ông ta đã xám xịt suy yếu, hai mắt đục ngầu, thân thể tiều tụy, nếu không phải con mắt ông ta còn đang chuyển động, lồng ngực hơi phập phồng, Tình Khuynh đã cho rằng người này là một cỗ thi thể.

Trước khi chưa gặp người này, hắn đã từng một lần mường tượng ra, lúc hắn đối mặt với ông ta, sẽ có cảm xúc gì, là kích động, là phẫn hận, hay là khinh thường, thế nhưng, tại lúc nhìn thấy người này phảng phất như không còn sống lâu được nữa, tất cả suy đoán đều nháy mắt tiêu tán…

Tình Khuynh biết mình nên hận, nếu không phải ông ta hoang dâm vô đạo, nếu không phải ông ta nhẹ dạ tin vào mỹ sắc, hắn căn bản sẽ không trở thành Chất tử, sau đó bị người trả thù, trở thành tiểu quan, cũng căn bản sẽ không mất đi mẫu thân và cữu cữu. Thế nhưng, mâu thuẫn là, nếu hắn không thành tiểu quan, hắn cũng sẽ không được gặp Oản Oản, nghĩ như vậy, lại khiến hắn có chút hoảng hốt và khẩn trương. Hắn không thể so sánh đắn đo trở thành tiểu quan thống khổ hơn, hay là gặp được Oản Oản hạnh phúc hơn. Có điều, may mắn thay, trên đời này không có ‘nếu như’, cũng không thể quay lại từ đầu, hắn càng không cần rối rắm lựa chọn.

Bình tĩnh nhìn lão nhân trước mặt, Tình Khuynh lạnh nhạt hỏi: “Thánh nhân thế nào?”

Tiểu thái giám bên người hắn lập tức khom người, đáp lời: “Theo thái y chẩn đoán, nói chỉ có thể tĩnh dưỡng, không thể lại chịu kích thích nữa.”

Tình Khuynh gật gật đầu, nhìn nỗi sợ hãi lộ ra trong mắt ông ta càng ngày càng lớn, cùng với đôi mắt run rẩy, không biết cớ sao có chút buồn cười. Hắn cũng biết dáng dấp mình và cữu cữu rất giống nhau, lại ở trong đêm tối như thế, rất khó mà không khiến vị lão nhân này nhớ tới người kia. Nhưng, tất cả đều không có liên quan đến hắn dù chỉ một chút.

“Truyền tất cả đại nhân vào đi.”

“Dạ.” Tiểu thái giám nhanh chóng đi ra ngoài.

Tình Khuynh nhìn cánh cửa đóng kín, xoay người đi đến bên giường, đối mặt lão nhân tiều tụy kia, khom người nói: “Phụ thân, con đã trở lại.”

Lão nhân kia chớp mắt, lại không thốt ra lời, thân mình kích động run rẩy, nhưng hoàn toàn không có tác dụng.

“Phụ thân, đa tạ người còn nhớ rõ nhi thần, bằng không nhi thần như thế nào có thể về nước gặp lại phụ thân một lần được?” Tình Khuynh hơi xấu xa cười nói: “Bất quá, nhi thần càng phải cảm tạ phụ thân mới đúng, phụ thân cư nhiên có thể dưỡng nhạc gia lớn mạnh như thế, còn dọn sạch sạch đường lên ngôi vị Hoàng đế cho nhi thần.”

Hoàng đế nghe xong, tròng mắt trợn trừng như muốn lọt ra, miệng phát ra âm thanh “Kha kha”, lại vẫn như cũ không thốt ra được một lời.

“Phụ thân, bất luận chúng ta đã từng có gì không như ý, nhưng trước mắt, ngài phải hợp tác cùng nhi thần, nếu không, thiên hạ này của nước Khởi, sẽ đổi chủ.” Tình Khuynh khẽ nhếch khóe môi, dáng vẻ nam sinh nữ tướng kia, quả thật khiến Hoàng đế run rẩy thân mình, lập tức phẫn nộ hất đầu sang một bên.

Tình Khuynh cũng không vội, đi đến bên Hoàng đế, nhẹ nhàng dịch góc chăn cho ông, lại nhìn một vòng bài trí trong phòng, nói: “Chỉ sợ phụ thân cũng biết, lần này phụ thân bị bệnh, sẽ mang đến hậu quả gì.”

Hoàng đế im lặng, không có phản ứng.

Tình Khuynh lại cười nói: “Lục ca, Bát đệ hiện nay cũng không còn sống, còn lại bọn đệ đệ tuổi còn nhỏ, hiện nay phụ thân có thể chọn, chỉ có ta, bằng không… chỉ sợ ngay cả chỗ như vậy, phụ thân cũng đừng hòng ở.”

Thân thể Hoàng đế cứng đờ, lại căm tức nhìn Tình Khuynh, nhưng chậm rãi, trong con ngươi đối diện với Tình Khuynh lộ ra vẻ suy sụp đau thương, cả người mệt mỏi sụp xuống, nhắm hai mắt lại.

“Thế thì, nhi thần đa tạ phụ thân rồi.” Nghe tiếng bước chân bên ngoài, Tình Khuynh khiêm tốn khom người nói.

Lập tức, có mấy người dừng lại bên ngoài cửa, tiểu thái giám lên giọng tuyên: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Thất điện hạ, Thái úy Mạnh đại nhân, Vệ úy Trương đại nhân, Quang lộc khanh Sử đại nhân, Hữu trung lang tướng Mã đại nhân, Đại hành trị lễ thừa Thôi đại nhân… cầu kiến.”

Tình Khuynh đứng thẳng người, lông mày hơi động, cười đến cực kỳ ấm áp, vung tay lên nói: “Vào đi!”

***

Oản Oản cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, lúc này nàng đang bị Cẩm Sao, đám người Mặc Thiển hộ tống đi đến cửa hông, bất luận lời nói binh lính bên ngoài liệu có thật hay không, nàng cũng phải đánh cuộc một lần. Cho nên, mọi người đều thay quần áo hạ nhân, lại để Mặc Thiển điểm huyệt ngủ cho hai đứa bé, một phen giấu phía sau, liền từ cửa sau chính phòng đi ra ngoài, thị vệ ban đầu canh giữ ở chính phòng tiếp tục thủ lại, để mê hoặc đối phương, còn Liên Âm thì lặng lẽ liên lạc với đám thanh khách gần đó, bảo họ nhanh chóng tới gần, nhằm hỗ trợ họ trong bóng tối.

Oản Oản đếm kỹ lại mấy đời trước, bởi vì trí nhớ mông lung, nàng cũng không nhớ được bản thân có từng chạy trối chết như lúc này không, cho dù đã từng làm công chúa mất nước, hình như cũng chưa kịp trốn đã bị người bắt được. Nhưng hôm nay nàng ở trong một mảnh đao quang kiếm ảnh, trốn đông trốn tây. Cửa hông cách chính phòng hơi xa, dù sao cũng là nơi hạ nhân ra vào, cũng cách nơi thanh khách và gia nhân ở khá gần. Liên Âm đi theo giết người càng ngày càng nhiều, sắc mặt vốn trắng bệch cũng khôi phục lại, đồng thời, cổ tay đâm xuống cũng không còn run nữa, bộ dáng từng nũng nịu khóc thút thít, vô luận như thế nào cũng không bắt gặp trên người nam nhân này ngay lúc này, hắn giống như đã lột xác thay da đổi thịt, cứng rắn từ một tiểu quan trong ấn tượng mà tách lớp da bước ra ngoài, trở thành một gã võ sĩ tàn nhẫn lão luyện.

Trong chớp mắt Oản Oản có chút hoảng hốt, trí nhớ liền giống như bức ảnh cũ, cho dù quên đi, trong lúc lơ đãng cũng sẽ nhớ tới mà mở ra…

“Này! Ai cần ngươi chắn thay ta!” Cẩm Sao bắt gặp vết thương trên cánh tay Liên Âm, tức giận mắng to.

Liên Âm đau đến đỏ cả hốc mắt, lại cố gắng không để nước mắt chảy ra, chỉ nhìn Cẩm Sao một cái, liền xoay người xông ra ngoài, giằng co cùng một tên tử sĩ, Cẩm Sao thấy chiêu thức của hắn rõ ràng thô thiển, thở dài, cũng vọt theo sau, vung kiếm đâm tới.

“Phu nhân, xin nhanh chóng mang theo hai vị vương chủ đi trước.” Mặc Thiển nhìn Cẩm Sao một lát, kéo Oản Oản nhỏ giọng nói.

Oản Oản nhìn theo Cẩm Sao, cau mày một cái, lại dứt khoát được Hạnh Diệp che chở rời đi.

Đến khi bọn họ rốt cục đến được cửa hông, người bên ngoài vẫn còn gọi vọng vào bên trong, hình như bọn họ cũng không có mục đích gì, chỉ hy vọng bên trong có người có thể nghe thấy rồi truyền đạt giùm.

“Chúng ta là Bắc quân Nam Đô, là thân vệ thủ hạ của Hách trung lũy lệnh, đặc biệt đến bảo hộ phu nhân.”

Oản Oản lấy lại bình tĩnh, lại nhìn đám hắc y nhân kia im hơi lặng tiếng như con thoi qua lại trong đám thị vệ, cùng vẻ mặt đầy cảnh giác của đám thị vệ, cũng có chút hiểu rõ nguyên do vì sao những binh lính này nghe thấy tiếng binh khí giao nhau, lại không xông vào, mặc dù là tới thủ hộ, cũng không thể hy sinh vô ích. Là địch hay bạn, cũng phải phân biệt rõ ràng mới có thể động thủ.

“Ta là nha đầu bên người phu nhân, trong phủ chúng ta có rất nhiều tử sĩ xông vào, nếu quả thật là quan gia Hách đại nhân phái tới, thỉnh xin cứu giúp.” Oản Oản hướng về bên ngoài tường vây, hạ giọng hô.

“Thế thì, thỉnh cô nương mở cửa đi.” Bên ngoài đầu tiên là yên tĩnh một lát, lập tức có một người lên tiếng kêu.

Mặc Thiển lặng lẽ nhảy lên cây, quan sát một lát, hướng về phía Oản Oản gật gật đầu.

“Có tín vật không?” Oản Oản lại hô.

Bên ngoài lại im lặng một lúc, sau đó, lại có người khác nói: “Cô nương, nếu quả thật là nha đầu bên người phu nhân, hẳn là nhận ra vật này.”

Dứt lời, một miếng ngọc bội được người ngoài tường ném vào, Mặc Thiển một phen bắt lấy, đưa cho Oản Oản. Oản Oản vuốt phẳng cẩn thận xem một chút, đúng là tín vật nàng từng giao cho tiểu cữu cữu, dùng để liên hệ với Tình Khuynh, không khỏi thầm thả lỏng thở dài một hơi.

“Đúng là vật này, làm phiền các ngươi đi ra cửa chính, đợi lát nữa sẽ có người mở cửa cho các ngươi.” Dĩ nhiên Oản Oản sẽ không mở cửa hông này, sau khi nàng bảo mọi người đều trốn xuống hầm trữ thức ăn ở cửa hông này, rồi trao đổi với người bên ngoài tường xong, nàng núp vào, tất nhiên Mặc Thiển là người đi truyền lời, đúng lúc Cẩm Sao và Liên Âm cùng tìm đến, sau khi mọi người bàn bạc xong, liền phân công nhau đi làm việc.

Mặc Thiển làm việc rất nhanh, cửa chính của phủ hoàng tử sau khi được thông báo, lập tức liền được mở ra, dẫn đầu binh lính bên ngoài, tựa hồ là một vị Bách phu trưởng (đội trưởng), mặc đằng giáp* cầm đại đao, sau khi nhìn thấy Mặc Thiển, chỉ gật gật đầu, liền dẫn người vọt vào, lập tức gia nhập vào tranh đấu cùng đám tử sĩ áo đen, không hề nói một câu vô nghĩa.

(*đằng giáp: loại áo giáp mặc lên người, vượt sông không chìm, ngâm nước không thấm, đao tên không bắn tới. – Theo Tam Quốc Chí)

Người trong phủ thấy binh lính tiến vào, trong nháy mắt vốn khẩn trương nhưng sau khi nhìn thấy hắc y nhân bị chém, liền dần dần biến mất, sau đó liền lấy lại dục vọng muốn sống lớn hơn nữa, bèn xông tới, vây quanh những tên hắc y nhân khác. Con người luôn chính là như vậy, hy vọng tựa như một ngọn đèn sinh mệnh, chỉ cần nhen nhóm lên, liền có khả năng vô hạn.

Lúc này, tuy Oản Oản còn đang chật vật, nhưng Hoàng hậu trong cung cũng đồng dạng đứng ngồi không yên, bà vừa mới nhận được tin tức, hôm nay phụ thân mình cư nhiên lại vào cung trễ như vậy. Bà mơ hồ thấy sự tình không ổn, lại không biết nói từ đâu, chỉ có thể ở trong tẩm cung đi qua đi lại, thường xuyên ngóng ra ngoài, mãi đến khi thân ảnh già nua kia xuất hiện ngoài cửa cung, bà mới nhẹ nhàng thở ra, tiến lên nghênh đón.

“Phụ thân, sao trễ thế này cha còn tiến cung?”

Thừa tướng thấy nữ nhi toàn thân mặc áo mũ Hoàng hậu, trong lòng không khỏi cười thầm, lập tức lại ho khan dữ dội, như muốn ho bắn hết phổi ra ngoài, Hoàng hậu liền phát hoảng, lập tức sai người chuẩn bị nước ấm, tự mình lên đỡ phụ thân, vuốt vuốt thuận lưng cho cha.

“Sau này việc này nên để cho cung nhân làm, con là Hoàng hậu tôn quý, không hợp cấp bậc lễ nghĩa.” Thừa tướng thật vất vả thởi chậm lại, dễ chịu nhìn con gái yêu mến của mình, nói.

Mặc dù Hoàng hậu tuổi không còn nhỏ, lại bắt chước đứa bé, kéo Thừa tướng làm nũng, nói: “Nữ nhi chăm sóc phụ thân là đúng, đám cung nhân này sao cẩn thận săn sóc được như con gái, sau này cha đừng nói vậy nữa.”

Thừa tướng không nói gì mà chỉ cười, nhưng rất nhanh liền nhíu mày, vẻ mặt phiền muộn.

“Phụ thân có chuyện gì khó sao?” Hoàng hậu vốn thấy phụ thân tiến cung vào lúc này là có vấn đề, liền hỏi.

“Lão Thất không có ở phủ hoàng tử.” Thừa tướng thở dài, buồn bực nói.

Hoàng hậu trợn to mắt, không tin nói: “Làm sao có thể? Trước đó chẳng phải phụ thân đã nói, hắn có chút thông minh, sợ là sẽ giả vờ như bị người hành thích, trốn về phủ hoàng tử sao? Bây giờ không ở đó… Hay là, hay là thật sự đã bị ám sát?”

Thừa tướng lắc đầu, nhìn nữ nhi nói: “Đêm nay, ta cho người bao vây phủ hoàng tử, đáng tiếc chỗ Chấp Kim Ngô xảy ra vấn đề, ngược lại chặn cổng nam, ta liền cảm thấy không ổn, sau lại bảo Chu Xương phái tử sĩ đi thăm dò, vẫn không thấy lão Thất, ngay cả tổng quản khách sạn của Doãn gia kia nói đã tìm, quả thật có một mật đạo, chỉ tiếc, vẫn không thấy lão Thất.”

“Vậy… Bảo thứ phu nhân kia còn ở đó không?” Hoàng hậu lấy lại bình tĩnh hỏi.

“Người này thì còn…” Thừa tướng từng nghe nói Thất hoàng tử rất sủng ái nữ tử này, cho nên đặc biệt sai người thăm dò, chẳng lẽ tất cả đều là giả?

“Hắn sẽ không đếm xỉa đến tất cả trong phủ mà lén trốn đi chứ?” Hoàng hậu mở to hai mắt, kinh ngạc nói.

Thừa tướng gật gật đầu, dường như lẩm bẩm: “Nếu quả thật là như thế, thì tốt rồi…”

“Không xong rồi! Không xong rồi! Điện hạ… Điện hạ… ngoài cung chúng ta… ngoài cung chúng ta bị cấm vệ quân bao vây rồi!”