Yến Dương

Chương 11




Từ ngày hôm ấy, Yến Dương như đã tìm lại được mục tiêu cuộc sống, càng trở nên kiên định hơn, ung dung hơn.

Sau khi từ phía nam Thiểm Tây trở về Yên Thành, cô đến gặp đàn anh Phương Minh Sách mà Phong Lệ giới thiệu. Nói chuyện khoảng một tiếng rưỡi, Yến Dương dứt khoát bỏ qua giai đoạn thực tập, quyết định trực tiếp ký hợp đồng ba bên với công ty luôn.

Phương Minh Sách như nói đùa mà hỏi cô không cần suy nghĩ thêm sao?

Yến Dương cười nhẹ lắc đầu, nói: Em có tính toán riêng.

Bây giờ Yến Dương đã là một người rất tự tin rồi.

Không chỉ vì chỗ dựa tinh thần từ tâm lý vững vàng của cô mang tới, mà còn vì phương diện vật chất… Cô đã nhận căn tứ hợp viện kia. 

Đây là yêu cầu của Vệ Minh Thận, có thể nói là yêu cầu duy nhất. Cũng đến lúc này, Yến Dương mới hiểu được ý của anh khi nói muốn để cô có một chỗ dựa. Vậy nên cô đã nhận mà không uyển chuyển từ chối nhiều nữa.

Tất cả mọi thủ tục đều do Trần Nghiên Huy xử lý, sau khi nhìn thấy Yến Dương, anh ta cười tươi như hoa.

“Cô Yến, cuối cùng nha.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Câu nói này, nửa là chế giễu, nửa là cảm khái. Biết bao điều không dễ dàng đều chứa đựng hết trong đó. 

Yến Dương cũng không nói gì, sau khi kết thúc cô mời anh ta ăn cơm, trong lúc dùng bữa, cô nhờ anh ta giúp đỡ Vệ Minh Thận nhiều hơn.

Trần Nghiên Huy bị lời này của cô làm cho mờ mịt. Theo anh ta, Vệ Minh Thận là ông chủ, nào phải nhân vật cần anh ta giúp đỡ. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ trịnh trọng của cô gái, lời nói đùa lại không thể thốt ra, anh ta nhấc ly rượu lên cụng ly rồi ngửa cổ uống cạn.

“Được.” Anh ta nói.

*

Sau khi ký hợp đồng và báo cho Phong Lệ biết xong, Yến Dương chính thức vào làm.

Nơi làm việc không phải ở Yên Thành mà là ở Hàng Thành… Phương Minh Sách mở chi nhánh ở đó, ủy thác cho cánh tay đắc lực của mình là Từ An đưa Yến Dương đi ‘đấu tranh giành thiên hạ’.

Yến Dương rất phấn khích, có cảm giác như đi mở rộng lãnh thổ vậy.

Trước khi lên máy bay cô gọi điện cho Vệ Minh Thận. Lúc đó anh vẫn còn đang ở tây bắc gió cát xào xạc, giọng anh hơi khàn, nhưng vô cùng dịu dàng, tỉ mỉ dặn dò cô rất nhiều thứ. Yến Dương lắng nghe, đến khi máy bay cất cánh hai người mới cúp máy.

“Bạn trai à?” Sau khi máy bay cất cánh, Từ An cười hỏi.

Yến Dương nghĩ nghĩ, rồi trả lời: “Là một nửa vòng tròn còn lại của tôi.”

Câu trả lời này vô cùng thú vị, Từ An bật cười, ánh mắt nhìn Yến Dương tràn đầy sự tán thưởng.

*

Sau khi đến Hàng Thành, công ty mới thành lập, mọi thứ đều vô cùng bận rộn. Yến Dương thường phải tăng ca đến hai, ba giờ sáng, lúc trở về căn hộ nhỏ đang thuê, cả người đều đã rã rời. 

Nhưng dù vậy, cô vẫn kiên trì nói chuyện điện thoại với Vệ Minh Thận mỗi ngày.

Trong khoảng thời gian này, Yến Dương đã dần cảm nhận được Vệ Minh Thận có chút khác thường so với lúc trước.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lúc trước khi mới ở bên nhau, Vệ Minh Thận có thể nói là trăm nghe ngàn thuận với cô, đương nhiên cũng có lúc quản thúc, nhưng phần lớn giọng điệu đều rất dịu dàng. Tuy nhiên bây giờ thì khác, anh vẫn rất dung túng chiều chuộng cô, chỉ là trong một số vấn đề, anh khá kiên trì theo nguyên tắc của mình, đặc biệt là chuyện liên quan đến sức khỏe của cô.

Chẳng hạn như anh rất có ý kiến với việc cô thường xuyên tăng ca, nhiều lần bảo cô rút ngắn thời gian làm việc lại. Lúc đầu Yến Dương còn nhẫn nại giải thích với anh, nhưng nói nhiều rồi, cô cũng có chút mất kiên nhẫn.

Đúng vậy, mất kiên nhẫn. Yến Dương rất ít khi có loại cảm xúc này, nhưng dù sao cô cũng là “cô gái đanh đá mồm mép lợi hại” mà người nào đó khâm định, không nóng nảy chút thì sao có thể xứng với cái tên này chứ? Thế là sau khi chút xíu bất an và kiểm điểm ban đầu qua đi, Yến Dương liền yên tâm thoải mái mà cáu kỉnh với Vệ Minh Thận.

Vệ Minh Thận rõ ràng rất hưởng thụ tính khí này của cô, có lúc còn cố ý thêm dầu vào lửa, muốn nghe cô ầm ĩ với mình. Chẳng hạn như… ghen.

Vì Yến Dương từng nhắc đến cấp trên trực tiếp quản lý mình là Từ An hơn ba lần trong điện thoại, nên khi nghe thấy cái tên này lần nữa, Vệ Minh Thận liền có chút không vui, là thật sự lộ vẻ không vui ra ngoài. Sau khi Yến Dương nhận ra, cô liền dở khóc dở cười. 

“Sao em cảm thấy chúng ta ngày càng bộc lộ ra nhiều ‘tật xấu’ trước mặt nhau vậy, cứ như thế nhỡ còn chưa trở thành cặp vợ chồng già đã chán nhau rồi thì phải làm sao?”

“Đây là chuyện tốt.” Vệ Minh Thận nói, “Đợi đến khi chúng ta đã chứng kiến khoảnh khắc tồi tệ nhất của đối phương rồi thì sau này sẽ bách độc bất xâm, ai cũng không thể chia rẽ chúng ta.”

“Em lại phát hiện ra một tật xấu nữa của anh rồi.” Yến Dương nói, “Miệng lưỡi trơn tru.”

Vệ Minh Thận cười: “Tật xấu này sao có thể phát hiện ra qua điện thoại chứ, có phải nên ở trước mặt trải nghiệm với nhau một hồi, mới biết được rốt cuộc trơn thế nào tru ra sao không?”

Anh hiếm khi nói những lời hạ lưu, nhưng Yến Dương lại trầm mặc. 

Vệ Minh Thận nhận ra được cảm xúc của cô, thấp giọng nói: “Yến Dương, anh nhớ em rồi.” Cả tâm lý lẫn thân thể đều nhớ.

*

Sau một đêm buông thả, ngày hôm sau Yến Dương tinh thần sảng khoái đi đến công ty.

Tối qua kìm lòng không đậu, ngoài yếu tố nỗi nhớ quấy phá ra, còn có ý giải tỏa áp lực. Gần đây công việc quả thực quá quá bận rộn, cho dù cô nổi tiếng là có tâm thái tốt thì cũng sắp không chịu nổi nữa rồi. Cô nghĩ, Vệ Minh Thận chắc cũng vậy đi.

Cứ như vậy lại trôi qua hai tháng, cuối cùng Yến Dương cũng đợi được tin tức Vệ Minh Thận sắp đến Hàng Thành.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Khi nhìn thấy tin tức này, Yến Dương ở trong phòng làm việc nhảy dựng lên phấn khích, sau khi hoàn thành công việc trong tay, cô chạy đến cửa hàng lớn nhất ở Hàng Thành điên cuồng mua sắm, còn mãnh liệt khẩn cầu Từ An cho tạm ứng phép năm. 

Nhưng ngay khi cô mong mỏi chờ đợi ngày ấy đến, thì lại bất ngờ nhận được một tin: Vệ Minh Thận bị tai nạn trên đường đến Hàng Thành.

Pé Hoa Linh: Nếu ai đọc từ lúc đầu sẽ biết ở chương 8 giáo viên hướng dẫn của YD là Phong Bội, nhưng qua chương này tác giả lại ghi thành Phong Lệ nên mình đã sửa lại cho đồng nhất nha 😂