Yên Vũ

Chương 113: Mối hận cũ đã sâu




“Đi xem công tử về chưa, kêu người chờ ở cửa phủ, công tử trở lại liền lập tức báo cho ta.” Yên Vũ phân phó Lục Bình.

“Dạ.” Lục Bình lĩnh mệnh đi.

Yên Vũ trở về phòng chính. Ngồi bên cạnh bàn, khêu đèn chờ hắn.

Mà lúc này Tuyên Thiệu đang ngồi trong gian phòng đá ở dưới đất, trong tiểu viện gần thập lý đình ở ngoại thành.

Kinh ngạc nhìn từng bức hoạ trên tường đá.

Tranh vẽ giống như đúc, không khó nhìn ra người vẽ tranh đã dụng tâm bậc nào.

Vẽ lên mỗi động tác của người con gái, đến từng nét mặt nhỏ nhặt cũng không bỏ qua.

Dường như những bức hoạ đó không phải là ở trên tường mà đang ở trước mắt.

Tuyên Thiệu giơ tay lên chạm đến bức hoạ trên tường.

Hắn chợt sửng sốt.

Bức hoạ này đã lâu. Nhưng màu sắc của bức hoạ lại sáng rõ như vậy, giống như mới vẽ lên.

Hắn giơ tay lên lấy một con dao găm sắc bén ra từ trong lòng, rồi tìm một mảnh giấy, cạo một chút thuốc màu của bức hoạ trên tường, ngửi ngửi một cái, cất giọng gọi: “Lộ Nam Phi!”

“Công tử.” Lộ Nam Phi thả người nhảy xuống mật đạo, chắp tay xuất hiện ở cửa phòng đá.

“Đem thuốc màu này đưa đến Hoàng thành ti kiểm nghiệm, xem có thể rút ra được cách điều chế màu hay không. Và thuốc màu này pha vào năm nào?” Tuyên Thiệu giao tờ giấy cho Lộ Nam Phi.

Lộ Nam Phi khom người tiếp nhận. “Dạ, công tử còn có gì phân phó?”

Tuyên Thiệu chưa hề nói một câu nào từ khi đến phòng đá này, mặt trầm như nước, khiến người ta đoán không ra suy nghĩ.

Trọn hai canh giờ vẫn một mình ở trong phòng đá này, thật sự khiến người ta lo lắng không thôi.

Bây giờ cuối cùng cũng nói chuyện, trong lòng Lộ Nam Phi cũng thật thở phào nhẹ nhõm.

Tuyên Thiệu suy nghĩ một chút, nói: “Còn nữa, trước đây khi đã lâu tìm không được thần y chữa trị lỗ tai cho Yên Vũ thì thần y đột nhiên lại xông ra. Ngươi đi thăm dò một chút, vị An thần y rốt cuộc là lai lịch gì.”

“Dạ!” Lộ Nam Phi chắp tay.

“Đi đi.” Tuyên Thiệu phất phất tay, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn bức hoạ trên tường.

Ban đầu hắn vẫn cho rằng người con gái trên tường là Yên Vũ.

Nhưng nếu bức hoạ này đã lâu, vậy không phải là Yên Vũ.

Yên Vũ bây giờ mới bất quá là cùng tuổi với người con gái trên bức hoạ, giờ đây Yên Vũ đã búi tóc của phụ nữ đã có chồng, nhưng người con gái trên bức hoạ vẫn trang điểm theo thiếu nữ.

Trước khi Yên Vũ gả cho hắn là sống ở trong Xuân Hoa lâu. Xem trang phục của người con gái trên bức hoạ lại đúng là tiểu thư khuê các.

Người trên bức hoạ không phải là Yên Vũ, nhưng có khuôn mặt cực kỳ giống với Yên Vũ, là ai đây?

Yên Vũ cử động mạnh một cái, giật mình tỉnh giấc từ trong mộng. Trong mộng nàng thấy mẹ nói cười rực rỡ vẫy tay với nàng. Lúc nàng cười chạy về phía mẹ thì mẹ lại chảy nước mắt khiến nàng dừng lại không dám tới dần. Nàng chỉ hơi do dự liền nhìn thấy hoả hoạn cắn nuốt mẹ. Mẹ ở trong lửa không có giãy dụa, không có kêu, chỉ đau thương nhìn nàng, yên lặng rơi lệ.

Lòng nàng giống như cũng bị nhiễm phải đau thương của mẹ ở trong mộng, thật là nặng trĩu.

Nàng giơ lên cánh tay đã bị mình gối lên bị tê, xoa xoa hông cứng đờ của mình.

Trời đã sáng, nàng lại nằm úp sấp ở trên bàn ngủ một đêm.

Vốn vì chờ Tuyên Thiệu về, cũng không biết chờ một hồi ngủ thiếp đi khi nào?

Đèn trên bàn đã cháy hết khi nào nàng cũng không biết.

Nhưng Tuyên Thiệu cả đêm không về.

Yên Vũ buồn vô cớ nhìn ánh sáng ban mai mờ nhạt ngoài cửa sổ, thở dài.

“Xin lỗi, Tuyên Thiệu, thiếp biết thiếp làm nhục chàng, nhưng xin chàng tin tưởng, cuối cùng sẽ có một ngày thiếp nhất định sẽ cho chàng biết sự thật từ đầu chí cuối. Bất kể chàng nghiêm phạt thiếp ra sao, thiếp đều sẽ vui vẻ chịu đựng…” Yên Vũ tự nhủ từ đáy lòng.

“Thiếu phu nhân, đã dậy chưa?” Lục Bình ở ngoài cửa kêu.

“Dậy rồi, vào đi.” Yên Vũ lên tiếng, gọi bọn nha hoàn vào rửa mặt cho nàng.

Tuy biết rõ đêm qua Tuyên Thiệu không có về, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Đêm qua công tử không về sao?”

Lục Bình nâng mắt nhìn nàng một cái, gật đầu. “Dạ.”

Yên Vũ khônng hỏi nữa, biết lần này mình đã quá phận. Quan hệ của hai người rõ ràng từ từ ấm lên, hai bên tin tưởng nhau cũng đến mức độ cao chưa từng có. Hắn thậm chí bất chấp hậu quả mang nàng đến kho hồ sơ của Hoàng thành ti, thậm chí không có nguyên tắc vì nàng tìm đến đạo sĩ lừa bịp thánh thượng… Nhưng nàng lại cái gì cũng không nói cho hắn, lén chạy đi gặp An thần y, mất tích không giải thích được…

Đổi lại là mình, cũng sẽ vô cùng tức giận phải không?

Yên Vũ chỉ cảm thấy mình vô cùng đáng trách, càng thương Tuyên Thiệu không gì sánh được. Ước gì có thể thay hắn đánh mình một trận, để cho hắn hả giận. Chỉ tiếc, hắn bây giờ ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không cho nàng. Nàng ngay cả một lời giải thích, một cơ hội cầu được tha thứ cũng không có.

Yên Vũ bị vây bởi một bụng đầy tâm sự cùng thất vọng mất mát.

Chợt nghe hoàng hậu nương nương trong cung phái ngươi đưa chút quà tặng vào phủ.

Nàng vốn muốn để Lục Bình đi tiếp đãi người đến là được, nhưng sau đó bỗng nhiên nghĩ đến cái gì nên tự mình đi.

Người tới chính là Vệ Bình – Vệ ma ma, bên cạnh hoàng hậu nương nương.

“Tuyên Thiếu phu nhân mạnh khoẻ!” Vệ ma ma cười hành lễ.

Hoàng hậu có thể từ trong chuyện vu thuật hình nhân mà chuyển nguy thành an, còn làm cho Hiền phi nổi tiếng ngã nhào, thật sự là do Tuyên thiếu phu nhân kịp thời ra tay giúp đỡ.

Vệ ma ma gặp lại Yên Vũ tất nhiên là đặc biệt lễ độ.

“Vệ ma ma không cần đa lễ, nương nương vẫn khoẻ mạnh chứ?” Yên Vũ tiến lên đỡ Vệ ma ma đứng dậy.

“Nương nương hết thảy đều tốt, nghe thấy hôm qua Tuyên thiếu phu nhân đột nhiên gặp nạn, người đã hoàn hảo trở về, đặc biệt ra lệnh cho nô tài đưa chút quà mọn đến an ủi Tuyên thiếu phu nhân.” Vệ ma ma cười nói.

Yên Vũ nhún người tạ ơn. “Nương nương nhân hậu, đa tạ nương nương lo lắng. Nương nương tình sâu nghĩa nặng như vậy, nô tỳ không thể bày tỏ, khẩn cầu tiến cung đích thân tạ ơn với nương nương.”

Vệ ma ma nghe vậy, gật đầu. “Ý của Tuyên thiếu phu nhân nô tỳ nhất định sẽ chuyển đạt.”

Yên Vũ muốn vào cung, tự mình đi tạ ơn hoàng hậu nương nương đương nhiên chỉ là mượn cớ.

Nàng muốn gặp Mục Thanh Thanh mới là ý đồ thật sự.

Tuy rằng nàng vô cùng nghi ngờ cậu, cũng khó tin mẹ đã nằm tám năm thật có thể tỉnh lại.

Nhưng dù sao cũng là mẹ của nàng, trùng hợp của ba năm trước đây cũng thật sự tồn tại, hễ có một tia hy vọng nào nàng cũng không nguyện buông tha.

Nếu như cậu thật có thể cứu trở về mẫu thân, nàng sẽ không còn là cô nhi… Nàng có mẹ! Chân tướng của tám năm trước cũng không cần phải khổ cực đi tìm như vậy, tất cả đều có thể tra ra manh mối. Đau khổ trong lòng nàng, tâm lý mâu thuẫn, sau lưng đeo bí mật thù nhà cũng không cần một ai canh chừng… Nàng có mẹ, có thể nói cho mẹ biết, mẹ sẽ nghe nàng kể lể, chia sẻ với nàng…

Bây giờ hoàng hậu và Tuyên thiếu phu nhân coi như là có quan hệ hợp tác.

Yên Vũ nói rõ muốn vào cung tạ ơn, hoàng hậu dĩ nhiên là sẽ không ngăn cản. Ngày hôm sau liền phái người đến tiếp Yên Vũ tiến cung.

Bây giờ Yên Vũ vào cung nhất định là sẽ mang Tô Vân Châu theo bên cạnh, giống như đã thành thói quen.

Hoàng hậu của Phượng Nghi cung vẫn là một bộ dáng ấm áp, nhưng nụ cười trên mặt càng sâu hơn vài phần so với dĩ vãng.

Có lẽ bất ngờ chuyển bại thành thắng đánh sụp Hiền phi cũng khiến cho hoàng hậu đã yên lặng thật lâu ở hậu cung lập uy phong lại lần nữa.

Yên Vũ nói chuyện phiếm cùng hoàng hậu một hồi, liền chuyển lời, nói: “Chẳng biết Hiền phi bây giờ ở đâu?”

“Ơ, Tuyên thiếu phu nhân, bây giờ không có Hiền phi nữa. Thánh thượng đã hạ lệnh tước phong hào Hiền phi.” Vệ ma ma bên cạnh hoàng hậu vừa cười vừa nói.

Yên Vũ gật đầu. “Vâng, thần thiếp lỡ lời.”

Hoàng hậu khoát tay. “Ta và ngươi không phải là người ngoài nên cũng không sao, nhưng mà ở nơi khác Tuyên thiếu phu nhân nói chuyện nên để ý.”

Yên Vũ gật đầu, tỏ vẻ mình ghi nhớ.

“Bây giờ nàng ta bị trút cho thuốc phá thai, nhốt vào lãnh cung, cũng không nghe thấy có tin tức truyền ra, có lẽ là còn sống.” Hoàng hậu nói chuyện, giọng lạnh nhạt đến cực điểm.

Một câu “còn sống” nói rất nhẹ nhàng, tựa như sự sống còn của Mục Thanh Thanh bất quá chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.

Yên Vũ mỉm cười gật đầu. “Thần thiếp ngược lại muốn gặp nàng ta một lần, chẳng biết có được không?”

Hoàng hậu nghe vậy, nhướng mày nhìn Yên Vũ. “Ồ? Gặp nàng ta? Cũng không phải là không được, chỉ là chỗ lãnh cung kia cực kỳ xui xẻo, ngay cả cung nhân trong cung cũng không nguyện tới gần chỗ đó. Nếu Tuyên thiếu phu nhân muốn gặp nàng ta cũng chỉ có thể đi đến lãnh cung để gặp.”

Yên Vũ cười, đứng dậy nhún người với hoàng hậu. “Trước đây nàng ta gặp thần thiếp đa số kiêu ngạo, thùng rỗng kêu to. Hôm nay thần thiếp cũng có thể khinh bỉ nhìn nàng ta, sao cam lòng bỏ qua cơ hội này đây?”

Hoàng hậu nghe vậy, hiểu rõ cười cười. Có lẽ Tuyên thiếu phu nhân cùng Mục Thanh Thanh ân oán gút mắc, Tuyên thiếu phu nhân lúc này muốn thừa dịp Mục Thanh Thanh sa sút mà bỏ đá xuống giếng, làm nhục một phen, cũng không coi là điều bất ngờ.

Liền cười gật đầu đồng ý. “Ngươi đã cố ý như thế, vậy bản cung cũng không khuyên nhiều, để Vệ ma ma đưa ngươi đi một chuyến đi.”

“Cảm ơn nương nương.” Yên Vũ cúi đầu hành lễ.

Từ biệt hoàng hậu, ngồi lên bộ liễn, đi thẳng đến lãnh cung.

Xa xa nhìn thấy một nơi khuất sau rừng trúc rậm rạp thấp thoáng bức tường của cung, Vệ ma ma liền dừng bước.

Thái giám nâng bộ liễn cũng đều ngừng lại.

“Hồi bẩm Tuyên thiếu phu nhân, đi lên trước nữa chính là ranh giới của lãnh cung…” Trên mặt Vệ ma ma lúng túng một hồi.

Yên Vũ hiểu rõ, gật đầu. Người trong cung đều kiêng kỵ chỗ lãnh cung, nơi này có vào không có ra. Người bị tống vào lãnh cung chỉ sợ đến chết cũng không ra được.

Cho nên bất kể là cung nhân hay chủ tử trong cung, không ai mong muốn tới gần lãnh cung.

“Cảm ơn ma ma, xin ma ma trở về đi, cũng chỉ có mấy bước, ta đi tới là được.” Yên Vũ giơ tay lên cho Vệ ma ma tiền thưởng.

Vệ ma ma cười gật đầu nhận lấy. “Cảm ơn Tuyên thiếu phu nhân thông cảm.”

Vệ ma ma mang theo cung nhân nâng bộ liễn rút lui.

Lúc này chỉ còn lại có Tô Vân Châu hầu ở bên người Yên Vũ.

Nàng ta nhìn xung quanh một chút, rụt vai một cái. “Thiếu phu nhân, chúng ta tới chỗ này làm cái gì? Ban ngày, nhưng nơi này nhìn âm u như vậy, thật đáng sợ…”

Yên Vũ nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta một cái. “Thì ra Tô nữ hiệp cũng biết sợ sao?”

Tô Vân Châu nghe vậy lập tức thẳng sống lưng. “Ai nói ta sợ? Ta làm sao có thể sợ? Ta… Ta đây chẳng phải là lo lắng cho thiếu phu nhân ngươi sao…”

Yên Vũ đang đi về phía trước, mới vừa xuyên qua rừng trúc, chợt xoay người giơ tay ra hiệu Tô Vân Châu chớ có lên tiếng. “Xuỵt…”

Nàng lắng tai nghe.

Nơi lãnh cung này hết sức yên tĩnh, giống như ngay cả côn trùng chim chóc cũng không dám ngây ngốc nhiều ở nơi này.

Duy chỉ có tiếng gió xuyên qua rừng trúc vang xào xạt.

Yên tĩnh như vậy, âm thanh nói chuyện với nhau không lớn trong lãnh cung dễ dàng vào lỗ tai Yên Vũ.

“Hoàng thượng vẫn để tâm đến ngươi, mặc dù cách chức ngươi tống vào lãnh cung, nhưng từ lúc ấy về sau hoàng thượng cũng ít thăm hậu cung, cả ngày cùng với đám đạo sĩ kia, mân mê ra chút đan dược. Còn nổi lên nghiên cứu Đạo giáo, kiểu như tu tiên. Điều này nói rõ, vị trí của ngươi ở trong lòng hoàng thượng rất khác.” Một giọng nói hơi lanh lảnh, chậm rãi nói.

“Ha ha.” Một tiếng cười nhạt của phụ nữ. “Khác? Vậy thì sao chứ? Cũng khiến cho ta nửa sống nửa chết, quẳng ở chỗ này, không người hỏi thăm?”

Yên Vũ nghe ra đây là giọng của Mục Thanh Thanh.

“Sao lại không người hỏi thăm? Chẳng phải ta thường xuyên tới thăm ngươi sao? Còn để Hồng Tiêu tới chăm sóc ngươi? Là chính ngươi không thương tiếc thân thể của mình, nếu ngươi chết tại trong lãnh cung này, vui mừng nhất sẽ là ai?”

Lúc này Yên Vũ mới nghe ra người an ủi Mục Thanh Thanh chính là thái giám tổng quản bên cạnh hoàng đế, Cao Khôn!

Mục Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng. “Hừ, ta đây mạng cứng, không chết được! Muốn giết ta, còn không dễ như vậy. Chỉ là nơi này muốn cái gì không có cái đó, là nơi để người đợi sao? Nửa đêm còn có chuột, ngươi biết khủng bố đến mức nào không?”

Cao Khôn cười khẽ. “Ngươi còn sợ chuột? Được rồi, đây là thư hắn nhờ ta đưa cho ngươi, ngươi xem một chút đi!”

Yên Vũ nghe thấy Mục Thanh Thanh cầm lấy thư ném xuống đất.

“Có gì đáng xem? Nếu không phải tại hắn, sao ta rơi vào tình cảnh như vầy!” Mục Thanh Thanh lớn tiếng nói.

Cao Khôn chặc lưỡi, khom người nhặt lên lá thư ở trên đất, búng bụi ở trên mặt một cái, nói. “Hắn ngược lại còn băn khoăn ngươi! Huống chi, loại chuyện này không phải là ngươi tình ta nguyện sao? Tại sao có thể trách ở trên đầu hắn? Nếu không phải bị người ta vạch trần ra ngươi mang thai không phải là long chủng, nói không chừng, tương lai, con của các ngươi thật sự có thể lên làm hoàng đế…”

“Hừ, bây giờ còn nói chuyện này để làm gì? Hắn nhớ ta? Nhớ ta, viết thư có ích lợi gì? Nhớ ta, nên cứu ta ra khỏi cái nơi quỷ quái này!” Mục Thanh Thanh giận dữ quát.

Yên Vũ bịt miệng lui lại một bước, suýt nữa đạp phải chân của Tô Vân Châu,

“Thiếu phu nhân, ngươi đứng ở chỗ này làm cái gì? Sao không đi?” Tô Vân Châu tò mò trợn to hai mắt, hỏi ở bên tai Yên Vũ.

“Xuỵt… Đừng nói chuyện, tìm một chỗ trốn đi!” Yên Vũ khẽ ra lệnh.

Tất nhiên là Tô Vân Châu không nghe được đối thoại của hai người trong lãnh cung.

Yên Vũ tìm một nơi vắng vẻ cách bức tường của lãnh cung không xa, núp vào, tiếp tục lắng tai nghe.

“Ngươi đừng vội, bây giờ còn chưa phải lúc. Chẳng phải ta đã cho ngươi biết sao, bây giờ ngươi chỉ cần ở yên chỗ này, dưỡng thân thể cho tốt là quan trong nhất. Thừa dịp hoàng hậu đắc ý, buông lỏng cảnh giác đối với ngươi, nghỉ ngơi lấy lại sức, vận sức chờ phát động mới là chuyện nên làm.” Cao Khôn chậm rãi nói.

“Ngươi nói thật dễ nghe, nghỉ ngơi lấy lại sức, vận sức chờ phát động! Bây giờ ta đã bị giam vào lãnh cung, đâu còn có cơ hội so cao thấp với bà ta? Cũng là con kiến trong tay của người khác, nói bóp chết liền bóp chết!” Mục Thanh Thanh oán thán nói.

Cao Khôn cười khẽ. “Không phải là còn có ta sao, ta sao sẽ cam lòng để ngươi bị người ta bóp chết? Được rồi, ta đi trước, ngươi chăm sóc tốt cho bản thân. Có việc thì kêu Hồng Tiêu báo ta.”

Yên Vũ nghe thấy Cao Không ra ngoài phòng, ra khỏi viện.

Cửa màu đỏ loang lỗ của lãnh cung vang lên một tiếng kẽo kẹt.

Tô Vân Châu há mồm muốn nói gì đó.

Bị Yên Vũ nhanh tay lẹ mắt bụm miệng lại.

Thấy Cao Khôn chậm rãi nhấc chân bước ra từ cửa lãnh cung.

Quả nhiên là hắn.

Yên Vũ núp trong bóng tối, tập trung nhìn.

Mục Thanh Thanh quả nhiên cấu kết với Cao Khôn. Nghe thấy đối thoại của hai người bọn họ, hồi tưởng lại đêm lễ cầu Chức Nữ giúp khéo tay thêu thùa nàng nghe được âm thanh. Đứa con mà Mục Thanh Thanh hoài thai quả nhiên là người của Cao Khôn tìm cho.

Cao Khôn ra khỏi cửa lãnh cung, dường như phát hiện cái gì, do dự nhìn thoáng qua xung quanh một cái.

Tim của Yên Vũ nhảy bang bang.

Võ công của Cao Không cao cường. Nàng từng tận mắt thấy Cao Khôn tiếp nhận một chưởng của Tuyên Thiệu.

Nếu bị hắn ta phát hiện, có lẽ Tô Vân Châu không phải là đối thủ của hắn.

Nhưng tầm mắt của Cao Khôn chỉ liếc qua một cái ở chỗ nàng núp, liền nhìn về phía khác, đúng là không có phát hiện nàng.

Xoay người đi về phía rừng trúc.

Trong lúc hắn đi, bên hông có một vật nhẹ nhàng đung đưa theo bước chân của hắn.

Yên Vũ lơ đãng nhìn lướt qua, lập tức ngơ ngẩn.

Nàng híp mắt lại, chăm chú nhìn kỹ vật bên hông của Cao Khôn.

Mãi đến khi Cao Khôn đi xa, không nhìn thấy nữa, tiếng bước chân cũng không còn nghe thấy.

Nàng mới chậm rãi thả tay đang bịt miệng của Tô Vân Châu ra.

Kinh ngạc đứng thẳng lên.

“Thiếu phu nhân?” Tô Vân Châu thở một hơi, thấy bộ dạng thất thần của nàng, khẽ đẩy nàng một chút.

Yên Vũ giống như chợt bừng tỉnh, nhíu mày nhìn hướng Cao Khôn rời đi, như có điều suy nghĩ.

Bên hông của Cao Khôn treo một ngọc bội.

Nếu như nàng nhớ không lầm, miếng ngọc bội này giống như đúc với cái của người đàn ông đã đánh ngất hoàng đế ở trong nhà ấm trồng hoa bị xông mê hương, cứu nàng đi.

Nhưng mà lúc ấy người đàn ông đó bịt mặt, nàng hoàn toàn không nhận ra mặt mũi của người đó.

Hôm nay hồi tưởng lại, thân hình của người đó thật giống y hệt với Cao Khôn.

Tuyên Thiệu nói, miếng ngọc bội này là vật của hoàng đế.

Nếu như hoàng đế thưởng ngọc bội kia cho Cao Khôn, mà bị Cao Khôn làm mất, đúng là tội lớn.

Cho nên cái treo trên người Cao Khôn bây giờ có lẽ là đồ giả?

Nếu quả thật như vậy, người cứu mình trước đây thật sự là Cao Khôn?

Lúc trước tính kế hãm hại nàng chính là Mục Thanh Thanh. Chẳng phải Mục Thanh Thanh và Cao Khôn cùng một giuộc sao? Tại sao Cao Khôn lại cứu mình?