Yên Vũ

Chương 117: Cảm giác sinh ly tử biệt




“Thiệu nhi!”

Giọng của Tuyên phu nhân truyền đến từ sau lưng Tuyên Thiệu.

Yên Vũ nâng mắt nhìn thấy Tuyên phu nhân sắc mặt trắng bệch đang được Lưu ma ma dìu, yếu ớt đứng ở đó.

Ánh mắt của bà ta không có nhìn nàng, chỉ nhìn Tuyên Thiệu.

“Nếu như con vẫn còn thừa nhận mình họ Tuyên… Nếu như, con vẫn thừa nhận người nằm ở trên giường đang chết kia là phụ thân của con…”

“Mẫu thân.” Tuyên Thiệu đột nhiên ngắt lời Tuyên phu nhân.

“Con câm miệng!” Tuyên phu nhân không để cho hắn nói xong. “Nếu như con vẫn là con trai của ta, thì cái gì cũng không cần nói, cái gì cũng không cần làm. Nếu như con đã không thừa nhận cha mẹ của con, chỉ muốn che chở đứa con gái hại chết cha của con, con cút đi… bây giờ cút khỏi Tuyên gia!”

Yên Vũ chỉ cảm thấy những lời nói của Tuyên phu nhân như dao cắt ở trên ngực nàng.

Hai đầu gối nàng mềm nhũn, quỳ rụp xuống trước Tuyên phu nhân. “Tuyên Thiệu, không cần nói gì cả, là thiếp làm, là thiếp phụ tín nhiệm của chàng, phụ tính nhiệm của Tuyên phu nhân người… Thiếp luôn dụng tâm kín đáo, thiếp luôn cố ý lừa các người… Thiếp là con gái của Diệp gia. Thiếp là Diệp Yên Vũ, thiếp không cách nào buông tha thù nhà, xin lỗi… chỉ có thể cô phụ chàng…”

Tuyên Thiệu kinh ngạc nhìn nàng, muốn giơ tay dìu nàng đứng lên, nhưng cuối cùng không hề nhúc nhích.

“Người đâu, đi báo quan, để người của nha môn mang kẻ đại nghịch bất đạo, độc hại lão gia đi.” Tuyên phu nhân dựa vào trên người Lưu ma ma, tựa như đứng cũng không vững, nhưng lời nói nghiêm trọng.

“Người của Hoàng thành ti ở ngay bên ngoài.” Tuyên Thiệu mở miệng nói.

Tuyên phu nhân nghe vậy, chậm rãi đi tới trước mặt Tuyên Thiệu, bỗng nhiên giơ tay hung hăng cho Tuyên Thiệu một bạt tai.

“Đến lúc này con còn muốn che chở cho nàng ta sao?” Tuyên phu nhân gằn từng chữ. “Chuyện này không cho phép Hoàng thành ti nhúng tay, không cho phép con nhúng tay!”

Yên Vũ nằm phục ở trên đất khóc nức nở. Bạt tai này không nên đánh vào mặt của Tuyên Thiệu, nên đánh vào trên mặt của nàng.

Tuyên Thiệu từ đầu đến cuối chỉ làm sai một việc là gặp phải nàng, yêu nàng…

Tuyên Thiệu nghe vậy, không có lên tiếng.

Sắc mặt Tuyên phu nhân trắng bệch, bộ dáng yếu ớt không chịu được đả kích hết lần này đến lần khác.

Hắn không có phản bác nhưng khiến mẫu thân mình tức giận.

Yên Vũ dập đầu mấy cái với Tuyên phu nhân, bất kể nói thế nào, Tuyên phu nhân là vô tội. Vô tội bị nàng lợi dụng, vô tội bị nàng làm hại mất đi người thân.

Vô tội giống như nàng năm đó chợt mất đi người thân, đau thấu tâm can như không sống nổi.

Nàng trải qua cửa nát nhà tan, trải qua sinh ly tử biệt, cho nên nàng có thể hiểu tâm trạng lúc này của Tuyên phu nhân.

Người của nha môn đến rất nhanh.

Nha dịch vọt vào sân, xuyên qua mành bọn nha hoàng vén, nhìn tình hình trong phòng một chút, nhất thời hơi sợ hãi.

Đây là việc trong nhà của Tổng chỉ huy sứ Hoàng thành ti đại nhân!

Thị vệ của Hoàng thành ti thì đứng ở bên ngoài, để cho nha môn bọn họ đi vào là chuyện gì xảy ra?

Tuyên phu nhân quay đầu lại, nhìn thấy nha dịch trong nha môn đứng ở trong sân không dám vào phòng.

Giơ tay chỉ Yên Vũ quỳ trên đất, nói: “Chính là nàng ta, bất tuân bất hiếu, đại nghịch bất đạo, ác ý làm bậy dưới chân thiên tử. Bắt nàng ta lại. Chờ thánh thượng xử lý!”

Bọn nha dịch nghe vậy, nhìn về phía Tuyên Thiệu đứng ở một bên.

Tuyên Thiệu nghiêm cứng mặt, không phát ra một lời.

Yên Vũ chậm rãi đứng lên từ dưới đất, nhấc chân đi ra ngoài.

Lúc nàng vượt qua bậc cửa thì nghe thấy giọng của Tuyên Thiệu nói: “Yên Vũ…”

Yên Vũ lắc đầu. “Ta nên vậy, lúc hạ thủ ta đã nghĩ đến hậu quả, ta không hối hận, cho ta một cơ hội nữa ta vẫn phải làm như vậy. Cho nên, đừng nói cái gì nữa.”

Nàng bước ra bậc cửa, đi tới trước mặt bọn nha dịch, đưa tay ra, để nha dịch lấy xiềng xích khoá lại.

Bọn nha dịch vẫn còn chưa rõ lắm rốt cuộc Tuyên phủ xảy ra chuyện gì, vì sao bầu không khí cổ quái như vậy.

Nhưng biết đây không phải là lúc hỏi thăm chuyện, phạm nhân đã đàng hoàng đích thân đưa tới cửa.

Bọn họ còn có lý do gì không khoá lại chứ?

Hơn nữa không thấy Tuyên công tử phản đối, bọn nha dịch sợ run trong lòng, lấy xiềng xích vòng qua cổ tay Yên Vũ, hét lớn một tiếng: “Dẫn đi…”

Xiềng xích lạnh như băng ở cổ tay, Yên Vũ ngoái đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn Tuyên Thiệu lần cuối.

Biết đâu đây là lần cuối cùng nàng nhìn thấy hắn kiếp này.

Nàng nói mình không hối hận…

Thật ra nếu ông trời có thể cho nàng một cơ hội nữa, nàng nhất định, nhất định không nên gặp hắn…

Hắn là điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời tám năm tối tăm của nàng. Thế nhưng gặp phải nàng, có lẽ là bất hạnh lớn nhất của đời hắn… Cho nên, nếu như có thể làm lại, nàng tình nguyện bỏ qua, để hắn không cần gặp phải nàng, không cần đối mặt với tiếc nuối lớn nhất đời người như vậy…

Tuyên Thiệu yên lặng đứng tại chỗ, trầm mặc nhìn Yên Vũ bị dẫn đi, dẫn đi khỏi tầm mắt của hắn.

Tuyên phu nhân bỗng như không có hơi sức, vẻ nghiêm nghị mới vừa rồi giống như đã tiêu hao hết sức lực cuối cùng, bà ta yếu ớt ngã vào trong lòng Lưu ma ma. “Đi, dìu ta đi xem lão gia.”

Lưu ma ma đỡ Tuyên phu nhân đi tới một gian phòng ở kế bên.

Tuyên phu nhân quay đầu lại nhìn thoáng qua Tuyên Thiệu vẫn đứng tại chỗ, chậm rãi nói: “Giữa cha con có thể thù bao lớn? Năm đó con bị thương, ông ấy cũng đau thấu tâm can, bây giờ con sống nhìn ông ấy bị người con yêu làm hại, con…vẫn không thể tha thứ cho ông ấy sao?”

Tuyên Thiệu nhíu mày, sắc mặt tái xanh, không nói tiếng nào.

Lưu ma ma thở dài một tiếng, đỡ Tuyên phu nhân chậm rãi đi đến chỗ phòng của Tuyên Văn Bỉnh.

Tuyên Thiệu hướng ra ngoài cửa gọi: “Lộ Nam Phi!”

Lộ Nam Phi nghe tiếng, vào nhà. “Công tử.”

“Đi, ngươi và ta cùng đi nhìn ông ấy.” Tuyên Thiệu nói xong cũng xoay người đi về phía trong.

Hôm nay đau đớn đè nén trong lòng mới khiến cho hắn minh bạch, thì ra tám năm trước hắn hận không phải là phụ thân, mà là cái loại cảm giác sinh ly tử biệt này.

Nhưng hôm nay lại phải trải qua lần nữa sao?

Vì sao phải để cho hắn đến bây giờ mới hiểu được?

Tuyên Thiệu siết chặt nắm tay, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Lộ Nam Phi bắt mạch cho Tuyên Văn Bỉnh, một lúc lâu mới ngẩng đầu nói: “Tuyên đại nhân luôn thân thể khoẻ mạnh, lại quanh năm tập võ, thân thể khang kiện gấp người thường trăm lần. Hơn nữa thuốc độc này vô cùng quái dị, mặc dù độc tính bá đạo, nhưng không thể lập tức lấy mạng người, ngược lại coi như…”

Tuyên phu nhân nghe vậy lập tức hỏi. “Coi như cái gì?”

“Coi như cố ý khiến cho người ta giữ lại một hơi thở, đau đớn giãy dụa, sống chết khó cả đôi đường.” Mặt Lộ Nam Phi lộ vẻ khó khăn, nói.

“Nàng ta rốt cuộc hận phụ thân con bao nhiêu? Mới có thể dùng thủ đoạn như vậy đến hành hạ ông ấy?” Tuyên phu nhân nhìn Tuyên Thiệu hỏi, rồi chuyển hướng về phía Lộ Nam Phi. “Ngươi nói không thể lập tức lấy mạng người, nhưng có biện pháp điều chế thuốc giải không?”

Lộ Nam Phi rũ mắt nghĩ sâu xa một hồi. “Trước phải biết thành phần của thuốc độc, trình tự, cách làm thuốc mới có thể tìm được phương pháp phá giải.”

“Chuyện này…” Tuyên phu nhân chỉ ra phía phòng ngoài nói. “Cơm nước còn ở trên bàn, ngươi lại kiểm nghiệm đi, xem có thể có giúp đỡ gì không.”

“Dạ!” Lộ Nam Phi chắp tay, rời khỏi phòng trong.

Tuyên phu nhân thất hồn lạc phách ngồi ở bên giường, nắm lấy tay hiện lên vẻ bầm đen của Tuyên Văn Bỉnh. Rũ đôi mắt, vai hơi run.

Tuyên Thiệu đứng nghiêm một bên, nhìn cha mẹ trong chốc lát, yên lặng không nói.

Hắn biết phụ thân hôm nay bị đau đớn như vậy đúng là do hắn mà ra. Hắn ngay từ đầu biết rõ Yên Vũ mang theo mục đích tiếp cận hắn, biết rõ thân phận nàng có khả nghi, biết rõ nàng cố ý tiếp cận có mưu đồ.

Thế nhưng hắn cho rằng hắn có thể nắm tất cả ở trong lòng bàn tay, có thể khống chế tất cả trong phạm vi năng lực của mình.

Nhưng đã quên, lòng người là thứ khó nắm giữ nhất, tình cảm không chịu bất cứ kẻ nào khống chế.

Khi hắn biết được nàng là con gái của Diệp thừa tướng, khi hắn biết được án diệt môn của Diệp gia năm đó là phụ thân làm ra, hắn nên nghĩ tới cục diện bây giờ.

Không nên tự cho mình là đúng, có thể xử lý tốt tất cả, sẽ cùng nàng hai bên thẳng thắn với nhau.

Nàng tai thính mắt tinh, tâm tư nhạy cảm. Lúc hắn tìm được chân tướng không nên cho rằng hắn có thể nhanh hơn nàng một bước… Thế cho nên tới cục diện cuối cùng bây giờ không thể vãn hồi.

Tuyên Thiệu yên lặng lui về đằng sau.

Tuyên phu nhân chợt ngẩng đầu nhìn hắn. “Con biết nguyên nhân, phải không?”

Yên Vũ bị nhốt vào phủ nha của Lâm An.

Địa lao âm u ẩm ướt, cách đó không xa có chuột kêu chít chít. Nghiêng mặt nhìn lại, thỉnh thoảng còn có thể thấy đôi mắt nhỏ xanh sáng của chuột hiện lên.

Yên Vũ ôm đầu gối, ngồi xổm dựa vào bên tường.

Trong địa lao rất lạnh, mùi hôi thối, ẩm mốc bốc lên khiến người ta hít thở cũng cảm thấy khó khăn.

Mặt nàng chôn ở đầu gối, trên mặt khô đến hơi cứng lại.

Mắt đau nhức, cũng đã chảy không ra nước mắt nữa.

Chẳng phải nàng đã sớm biết một ngày nào đó nàng sẽ cùng Tuyên Thiệu đi đến bước này sao? Chẳng phải nàng đã sớm chuẩn bị xong sao? Chỉ là không ngờ tất cả trở lại nhanh như vậy mà thôi…

Bây giờ có cái gì để nhớ đây? Nàng nên làm cũng đã làm, nên báo thù cũng đã báo.

Còn lại sẽ chờ thánh thượng xét xử đi.

Nếu như cậu biết nàng đã độc chết Tuyên Văn Bỉnh, sẽ bỏ qua cho Tuyên Thiệu, bỏ qua cho Tuyên phu nhân chứ?

Nàng cũng đã nói lai lịch của Mục Thanh Thanh cho cậu, nếu quả như thật sự có hy vọng, cậu có thể cứu tỉnh mẫu thân chứ?

Nhưng mà nàng sợ không thấy được ngày đó…