Yêu Anh? Đừng Có Mơ!

Chương 10: Có chút nhớ




Trong phòng Trí Thiện, mấy thứ đồ lỉnh kỉnh vứt ngổn ngang

- Cái tên chết bằm!

- Á! Rát quá!

Trí Thiện nhăn nhăn nhó nhó

Thằng Than đi qua cũng bị hết hồn một phen. Nó không thể tin nổi những chuyện đang xảy ra trước mặt:

- Anh hai.. anh cạo lông chân sao?

- Cái này người ta gọi là wax!.

- ??!!!

- Bọn quảng cáo chết tiệt, cái gì mà nhẹ nhàng man mát. Rát chết bà luôn!.

- Nhưng.. anh wax lông chân làm gì?

- Hả?!

Ừ nhỉ.

Trí Thiện mới bàng hoàng nhớ ra. Mình wax lông chân làm gì nhỉ? Sao tự nhiên bị dở hơi vậy nè?!

Nhìn cái chân đã đỏ tới một mảng, Trí Thiện ai oán, là vì mấy hôm nay cái tên bác sĩ nào đó, không thèm chút nhòm ngó tới cậu sao?

Gần một tháng rồi ấy, kể từ cái bữa tối hôm tỏ tình hụt. Bây giờ đã là cuối mùa mưa, chỉ một quãng thời gian ngắn như vậy mà bao nhiêu chuyện xảy ra.

Thứ nhất, hắn không khi nào tới các quán café nghe cậu hát cả. Đám cưới hay bar thì càng đừng nói tới. Một đôi khi hắn sẽ đến đón, nhưng là sau khi cậu hát xong kìa. Có vẻ, hắn không thích cậu đi hát cho lắm, cũng có khi giới thiệu cho cậu các công việc làm thêm lương cao nha. Nhưng cậu từ chối. Như thế này: Cậu là thích hát, là mê hát, muốn trở thành ca sĩ hay idol thì càng tốt. Chứ bắt cậu phải làm mấy công việc sử dụng não tốc độ cao thì thôi đi.

Hắn lại hỏi cậu: Cậu học tài chính cơ mà?!

Học tài chính thì nó cũng có nhiều mảng. Sau này nếu vào ngân hàng, cho cậu làm bên phát triển hình ảnh của ngân hàng đi, thế cũng tính mà.

Vậy tại sao mấy hôm nay hắn lại bơ luôn cậu chứ. Ngẫm lại một chút, hôm trước có tới nhà hắn.. E hèm.. Thì cũng có chấm mút một tý. Thế nhưng khi mình vừa mới gần như nhũn ra vì nụ hôn nóng như thiêu đốt của hắn. Hắn lại dừng lại!

Con khỉ mốc ấy!

Ông đây mới là không thèm!

Cho nhà ngươi nghẹn rồi chết đi!

Nhưng hôm nay là chủ nhật a. Theo lịch thì hôm nay hắn sẽ được nghỉ. Mình cũng được nghỉ nữa. Hay là, mình cứ tới thôi?. Nếu hắn không có nhà thì mình cũng còn chìa khóa cơ mà, không đến nỗi phải ở ngoài đường chứ?.

Thế nhưng vì sao tự dưng lại nghĩ tới hắn nhiều như vậy.

Tên Tuấn Minh chết bằm. Đương nhiên dám không quan tâm tới ông nữa. Hôm nay ông sẽ nấu cho một bữa tiêu chảy ba ngày!

Trí Thiện không muốn nghĩ nhiều nữa, nghĩ nhiều rất mệt, vừa đau não lại vừa đau tim.

Một đường tiến tới. Cửa khóa trong.

9h sáng. Suốt ngày chê mình là con heo đi, vậy mà còn chưa dậy?

======

Tuấn Minh.

Thời tiết cuối mùa mưa khá khó chịu. Một tuần trực đêm liên tiếp, bệnh viện lại tiếp nhận một vụ tai nạn bị thương hơn 10 người, thêm nữa tình hình cổ phiếu bên nước ngoài đang bị dao động khá mạnh, Tuấn Minh phải cực kỳ cẩn thận dõi theo từng phiên giao dịch. Cậu đã tìm được người muốn tìm, tài chính cũng sẽ là vấn đề quan trọng nếu muốn bàn tới chuyện lâu dài. Công việc một lúc dồn lại khiến cậu gần như không còn chút thời gian để nghỉ. Tuấn Minh kiệt sức tới trúng cảm.

Cũng may, hôm nay là chủ nhật, có thể nhân tiện mà nghỉ ngơi dưỡng sức. Tuấn Minh dậy sớm, ăn chút bữa sáng rồi uống vài viên thuốc. Nằm trên giường, cố ép bản thân nhắm lại đôi mắt. Thở nhè nhẹ.

Tên ngốc nào đó như thế mà lại nghịch ngợm rón rén bước lại gần phía cậu, tay lăm le chiếc bút dạ màu đen đưa đến bên má, muốn ngoạch một đường.

Trí Thiện vô cùng sung sướng mà nghĩ rằng, trên mặt tên kia chẳng mấy chốc sẽ có thêm vài cái râu mèo.

Thế nhưng bàn tay vừa mới chạm tới, đã bị một cánh tay rắn chắc túm lấy, đảo dưới thân.

5 giây. Tình hình lật còn nhanh hơn trở bánh.

Trí Thiện bĩu môi:

- Tuấn Minh, tôi bảo anh chứ, cũng không thể để cho tôi tưởng tượng sung sướng thêm một chút nữa sao?

Tuấn Minh nhìn người trong lòng, gương mặt đáng ghét này, thực muốn hôn, thực muốn ăn...nhưng bỗng như nhớ ra gì đó, liền khẽ buông ra.

- Hôm nay không được.

- ??!!!!

Trí Thiện ban đầu là ngạc nhiên. Sau đó tức tới vung vẩy.

- Ai thèm nằm với anh!?

Vùng dậy, bật ra khỏi giường. Trí Thiện đụng đây một cái kia một cái. Rõ ràng không thoải mái chút nào. Đi thẳng vào bếp. Được rồi, ông đây sẽ hại chết nhà mi bằng thực phẩm bẩn.

Tuấn Minh dĩ nhiên nhận ra liền bước theo,

Muốn vòng tay qua người Trí Thiện lại bị cậu hung hăng mà gạt ra, tay còn vò vò mấy quả táo, lầm bầm

- Không rửa! cho anh ăn cho nhanh chết!

Tuấn Minh lại một lần đưa cả cơ thể tới mà ôm tới từ sau lưng. Lần này, Trí Thiện không giãy nữa. Hơi cúi đầu xuống, hỏi:

- Dạo này anh đi với em nào?

- ???!!!

Tuấn Minh nhíu mày, khó hiểu:

- Em nào?

- Thì không em nào thì sao? Mấy ngày nay cũng không tới đón..

Ra vậy sao, Tuấn Minh trêu ghẹo:

- Một em chân rất dài, ra rất trắng, người rất..

- Cút!

Trí Thiện giằng người, ngồi phịch xuống bàn ăn.

- Vậy mà cái hôm hôn tôi dưới cái cây bọ cạp đấy anh bảo gì?Cái đồ mồm thúi mà! Không tin nổi!

- Hôm nào?

- Anh có tin ngay bây giờ tôi thiến anh không?

Tuấn Minh bật phì cười:

- Thiến anh rồi em lấy gì xài?

- Tôi không xài được cũng đừng mơ đứa nào xài được!

Ài nha, sao lại mất giá như vậy?!. Trí Thiện toàn là nói trước rồi mới nhận ra mình lỡ miệng quá rồi. Đáng lý phải thế này. Chỉnh lại chỉnh lại:

- Ơ.. Ý.. ý của tôi là tôi không thèm!

Tuấn Minh ngồi lên chiếc ghế bên cạnh:

- Thực là không thèm?

Trí Thiện rót lấy một cốc nước, muốn che đi biểu tình bên cạnh.

Là nhớ, rất nhớ.

Có một tối kia rời quán, trời Sài Gòn mưa tầm tã, cậu thực sự không nghĩ được vậy mà bên kia đường có một tên mặc nước mưa hắt ướt vai, lại như thế mà nhường cho cậu chiếc áo mưa duy nhất, bao lấy người.

Hắn hôn cậu. Hắn nói với cậu rằng, làm người yêu hắn. Được không?

Cậu bảo cậu cũng rẻ quá rồi, một cái áo mưa 65 ngàn mà dám mua được cậu?

Cậu trả cho hắn một nụ hôn. Hết nợ thế thôi nhé.

Từ hôm ấy, hắn chăm chỉ nhắn tin cho cậu. Chăm lắm sao?

Một ngày được khoảng 10 tin. Thế nhưng trong điện thoại của cậu, lại âm thầm lưu từng tin nhắn ấy.

Hắn không xài facebook. Quá lạc hậu!

Hắn lại xài zalo. Cũng tạm tạm.

Cậu mò vào. Quá kinh khủng!

Cậu tự hỏi trong não hắn có cái gì? Cả cái zalo không thấy một cái ảnh nào để mà tải về trộm! lại toàn là hình sơ cứu thương.

Cái gì mà hô hấp nhân tạo nữa, Cái gì mà cấp cứu khi hóc dị vật.

Vậy mà đíu mẹ nó lại có gần trăm tim.

Mắt những người đó đúng là có vấn đề!. Chắc chắn chỉ vì cái bản mặt đẹp trai của hắn thôi chứ mấy cái tin đó nhan nhản kia mà!

Cứ như mình bây giờ nè,

Bị cái ánh mắt kia nhìn là sao chứ?

Sao tim lại đập bình bịch rồi!

- Này! Anh đừng có mà nhìn tôi bằng ánh mắt đó! Mấy nay anh đi đâu tự trong lòng anh biết rõ đấy nhá!

Mấy câu đại loại như, anh đi lạc trong tim em rồi.. vân vân.. Thì dĩ nhiên không thể nào từ miệng Tuấn Minh nói ra được . Vậy thế nhưng lý do này lại ngay lập tức làm Trí Thiện muốn nhũn lần hai:

- Anh bị cảm, không muốn lây cho em, nên không gặp. Em còn đi hát nữa, nếu bị cảm sẽ khó lấy lại giọng.

- ???!

Trí Thiện đánh giá qua một cái, quả thật mặt hắn dù vẫn không biểu tình, nhưng là sự mệt mỏi thực sự không che dấu được.

- Thực là như vậy?

- Ừm.

Trí Thiện trong lòng thở hắt ra. Lại cứ tưởng là hắn chê mấy cọng lông chân của mình chứ!.

- Vậy mà anh không nói sớm! Làm mắc công wax! Rát quá chừng!

Lần này, tới Tuấn Minh không nhịn được mà mở to mắt:

- Wax??

- Ế?!!

Trí Thiện mắt liền đảo quanh:

- Để tôi đi nấu gì đó...

Khi Trí Thiện uống nước, một chút vương xuống khóe môi trượt theo chiếc cằm nhỏ, Tuấn Minh đã nuốt khan tới hai ngụm.

- Nếu em lây cảm, tôi sẽ chăm sóc em..

- ....

- Còn bây giờ... phải ăn.

Mạnh mẽ kéo người đang muốn đứng dậy kia ngã thẳng vào lòng.

Tuấn Minh một đường kéo tuột vào giường.

Biểu hiện của Trí Thiện ư?

Gần một tuần rồi đó nha!

Cũng không muốn người ta thèm chết mà...

Ngã vào lòng người rồi, không quản nữa, cúm với không cúm gì gì đó tính sau. Từng ngụm không khí bắt đầu khó khăn khi Tuấn Minh cố sức mút lấy đôi môi của Trí Thiện, cả người như muốn đè lên, muốn bao lấy cơ thể dưới thân.

Cậu em nhỏ của Tuấn Minh cách một lớp quần đã đứng dậy liên tục cọ tới trên đùi

- Ưm...

- Thiện.. Thiện.. anh nhớ em...

Tuấn Minh nhanh chóng lột bỏ lớp quần áo vướng víu, hôn lên cần cổ kia, từng chút đều như muốn để lại vết dấu ngọt ngào,

Làn da trắng sữa, nổi đóa hôn ngân. Từng đợt cao trào xuyên tới, mỗi một bàn tay đều không rảnh rang mà mân mê cậu nhỏ phía trước cho tới hai hạt ngọc trên cao.

Tiếng rên đứt quãng vì bị thúc tới quá sâu, Hậu huyệt ướt đẫm thắt chặt, bao lấy cậu nhỏ của Tuấn Minh, siết lấy.

Bàn tay bấu chặt lên lưng người, thậm chí một lời cũng khó có thể nói...

- Nhẹ.. nhẹ chút...Trời ạ.. a... Ưm...

- Thiện,...Thiện.. cho anh..

Còn nói, làm như không cho hắn thì hắn không làm chắc?! tên này là bị cúm hay là uống nhầm thuốc vigara đây trời?

Một đợt rồi lại một đợt nữa. Tới khi mắt Trí Thiện sắp nổ ra ngàn sao Tuấn Minh mới trút những đợt cao trào nóng hực kia đầy bên trong người cậu.

Hắn, có một thói quen.

Đó là bất kể khi nào xong, đều không ngay lập tức rút ra. Cứ thế mà ôm chặt lấy cậu, bàn tay đều đem vò qua mái tóc mềm của cậu, hôn lên tai, thì thầm mấy câu sởn gai ốc.

- Trí Thiện, em rất tuyệt.

- Tuấn Minh, anh nặng chết được!

Thế nhưng, cậu lại không đẩy cái người đang bao lấy mình trong lòng kia, còn cố nhá nhá thêm vài cái trêu chọc.

Tuấn Minh, tôi rất thích anh. Như thế này và như thế kia.

- -----------

Hai ngày sau.

Thật hận mà!

Trời ơi tôi thật hối hận mà!

Tuấn Minh tên bác sĩ ấy, quả thực sau khi làm tôi tới vã mồ hôi hột thì hắn khỏi cảm thật luôn!.Còn nói cái gì mà cách giã cảm này thật tốt, còn tốt hơn cả thuốc nữa!

Còn chính cái thân cậu đây lại lăn quay ra ốm!cũng may tên chết bằm nào đó ngày ngày đều tới, cậu mới tạm tha thứ cho hắn được một chút nha.

Vừa nãy hắn tới, hình như là có lừ nhau gì đó với thằng than, thế nhưng cậu không quan tâm lắm.

Cậu chỉ biết rằng hắn vừa tới là cậu đã giả bộ nhắm mắt lim dim lại.

Hắn đo nhiệt độ cho cậu, ghi chú chút thuốc cho cậu.

Mẹ kiếp!

Hắn nhéo mông cậu một cái!

Cậu lập tức mở tròn mắt ra:

- Anh làm cái gì?

- Giọng lớn như vậy, cũng sắp khỏi rồi!

- Anh.!!!

Trời ạ. Bác sĩ nào mà khám bệnh kiểu như anh ta chứ?! Có trời chứng dám!. Đời này hắn chính là tên bác sĩ biến thái nhất!

Cậu gừ giọng, lật lại người, không thèm quan tâm tới hắn nữa.

Thế mà hắn lại ghé vào tai cậu rằng.

- Trí Thiện, em rất tuyệt.

- Tuyệt cái mông!

- Đúng vậy!

- AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!! Cút đi cho ông.

Thế nhưng là khi người ta thực sự cút.

Cậu lại có chút nhớ. Ốm, có phúc lợi của ốm. Hắn thậm chí xin nghỉ ngang ca chỉ bởi vì cậu nhắn một cái tin trêu chọc: Tuấn Minh, vừa đo nhiệt độ. 41 độ C.

Hắc hắc. Đáng đời!

================

Quán café.

Trí Thiện như thường lệ buông ngón xuống phím đàn,

Ngồi một thân đơn đánh một điệu nhạc acoustic chính là điểm mạnh của cậu, cũng phù hợp với dáng người thư sinh thực mảnh. Thêm chiếc áo sơ mi bỏ thả cúc đầu, thực sự là khiến không khí trong quán cafe này muốn ngưng đọng theo từng tiếng đàn. Đôi mắt ngày thường trong veo, giờ đây đong đầy tình ý, đảo mắt qua từng vị khách trong quán, khẽ cười.

Đường vào tim em mây giăng kín

Bàn chân anh trên lối đi không thành

Những đêm khuya mưa buồn một mình

Có khi cho ta quên cuộc tình.....


https://youtu.be/dns2WLu8Su8

Trái tim người ngồi dưới, thực sự như bị cậu hút đi theo. Đây chính là cái gọi là " biểu diễn". Cho dù cậu tình trường đạm bạc, một mẩu kinh nghiệm cũng chẳng có mấy hồi, nhưng ánh mắt, nét mặt, cử chỉ đều phải dựa vào theo bài hát mà biểu lộ. Hàng mi dài, hàm răng trắng đều, khuôn mặt pha chút vị mồ hôi lấm tấm của cái nóng Sài Gòn.

Góc khuất, một đôi môi nào hé mở. Cười. Ngón tay gõ từng nhịp trên phím bàn.

Vị khách trong góc quán đưa chút café lên miệng nhấp qua, sau đó, bước vào phía trong. Sơn đang ngồi phía bên quầy tính tiền dặn dò thu ngân một chút, vừa ngẩng mặt lên đã nhận ra, người trước mắt chẳng ai xa lạ chính là vị khách quen thuộc của gia đình cậu. Sếp Lĩnh, hay còn gọi là Lĩnh lùn.

Người này năm nay gần 40, trong giới Gay cực kỳ có tiếng vì cưng chiều các tiểu bảo bối, việc kinh doanh bất động sản nguyên một vùng Bình Chánh và Củ Chi mấy năm nay lại lên như nấm sau mưa, khiến gia sản của Sếp Lĩnh tăng không ngừng. Chính vì thế, Sơn không lạ gì. Những miếng mồi béo bở như thế này quả thực hiếm có khó tìm. Chỉ có điều trước tới nay, Sếp Lĩnh không hay " ăn hàng". Mà thường tìm một em nào đó cặp kè dài lâu. Thậm chí có em theo sếp tới 2 năm. Khi rời ra đã có cả nhà nhà cả xế xịn, thế nhưng riêng hàng của nhà Sơn thì dù ba Sơn có dắt tới chào khá nhiều, cũng chưa em nào lọt qua mắt xanh của sếp.

Nói là lùn, cũng không tính là lùn lắm, 1m68. Thế nhưng vì lão trước giờ chỉ thích những kẻ có đôi chân dài, ít cũng là m8 như người mẫu, thế nên đi bên cạnh thường hay bị trêu chọc. Thành ra lâu dần mọi người đều gán cho lão cái biệt danh Lĩnh lùn.

- A!, chào sếp. Hôm nay đúng là quý quá nha!. Sếp lại tới quán em.

- Tìm một chỗ, anh với chú ngồi.

- Vâng! Vâng Dĩ nhiên là được!

Sơn đon đả, cho dù từ khi quen Long, Sơn cũng đã bắt buộc phải bỏ cái ngành đi mối kiếm tiền ngon nghẻ kia, thế nhưng những khách như vậy mà tìm được về cho ba mình, thì chắc chắn không phải là chuyện thiệt thòi.

Kéo chiếc ghế, Sơn đi thẳng vào vấn đề:

- Sao? Sếp nhìn trúng em nào rồi?

- Ừm. Nhóc hát vừa nãy có trong dây không?

- A?!

Sơn hơi ngạc nhiên, nhìn ra phía ngoài. Thế nhưng đúng như dự liệu, Lĩnh lại chỉ tay hướng ra phía Trí Thiện đang xắn lại cổ tay áo, chuẩn bị rời đi.

Sơn lắc đầu:

- Sếp thật tinh mắt nha. Thế nhưng bé đó thì không được, bé đó chỉ tới hát thôi. Để em giới thiệu cho sếp mấy bé khác. Bên chỗ ba em, sếp biết rồi đấy.

- Tên Trí Thiện, đúng chứ?

- À, Vâng. Thế nhưng...

- Đây là séc 50 triệu. Chú cho anh số điện thoại và địa chỉ. Còn lại anh sẽ lo các việc khác.

Trong lòng đã thoáng chút rối, nhưng cái này cũng không thể đùa, người trước mặt không dễ dính vào. Cho vay nặng lãi, cưỡng chế đốt nhà, đánh người. Ai lên được như diều gặp gió mà không trải qua. Tên Lĩnh lùn này cũng đã nhiều phốt , Sơn cũng không thể chọc ghẹo.

Một mặt biểu tình tươi cười vâng dạ. Một mặt lại thoáng thở dài.

==================//==========================