Yêu Chiều Tận Tâm Khảm

Chương 93




Các nữ diễn viên nằm trong danh sách đề cử cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Ngọc lan trắng là Bạc  Kha Nhiễm, Liễu Hâm và Chu Dao Chi.

Nhưng  cuối cùng người được nhận chiếc cúp danh giá này  lại là Bạc  Kha Nhiễm.

Chính vì vậy  Kỷ  Thơ Kỳ mới  nhìn chằm chằm vào Liễu Hâm, cô sở dĩ không đi tìm Chu Dao Chi là bởi vì cô hoàn toàn không quen biết cô ta, hơn nữa cũng không muốn có thêm một người biết đến chuyện này.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Liễu Hâm  thân là ảnh hậu, vốn là người được kỳ vọng sẽ nắm trong tay giải thưởng này nhất, nhưng kết quả lại bị đánh bại bởi một diễn viên mới vào nghề, Bạc  Kha Nhiễm.

Cô nghĩ  chắc chắn trong lòng cô ta sợ là vô cùng khó chịu đi.

Tuy nhiên Kỷ  Thơ Kỳ đúng là một người không có đầu óc, nhất thời xúc động liền đi tìm Liễu Hâm  mà hoàn toàn không hề nhớ đến  lần trước ở trường quay Tân Xuyên, Liễu Hâm  đã có thái độ như thế nào với mình.

Rõ ràng hai người bọn họ không phải là cùng một loại người.

Nhưng  cũng chính vì Kỷ  Thơ Kỳ đã đi tìm cô  cho nên khi xảy ra những chuyện này, người đầu tiên Liễu Hâm nghĩ đến chính là cô ta.

Sau khi nghe những gì Liễu Hâm nói, Bạc  Kha Nhiễm trầm mặc mấy giây.

Cô nghĩ mình không hề đắc tội với cô ta chỗ nào  nhưng tại sao Kỷ  Thơ Kỳ hết lần này đến lần khác cứ liên tục khiêu khích cô.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Đây cũng chỉ là suy đoàn của tôi, thành thật mà nói  tôi cũng không thể khẳng định chắc chắn đó là cô ta, nhưng ít nhất cô cũng sẽ có một hướng đi mới.’’

“Tôi đến đây chỉ muốn nói với cô như vậy thôi, tôi còn có một chút việc, đi trước đây.’’ Liễu Hâm nói.

Bạc  Kha Nhiễm nhìn Liễu Hâm một cái, càng cảm thấy cái nhìn của mình về cô ấy vô cùng chính xác.

“Cảm ơn cô.’’ Cô chân thành nói.

Liễu Hâm   nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Bạc Kha Nhiễm, sửng sốt một giây  sau đó lắc đầu:

“Không cần khách khí, tôi chỉ muốn lòng mình thanh thản mà thôi.’’

Sau khi Liễu Hâm rời đi,  Lục Hi Hòa  cũng nói với cô:

“Theo tôi nghĩ thì suy đoán của Liễu Hâm  chắc chắn không sai, toàn bộ chuyện này  chính là cô ta ở sau lưng giở trò quỷ.’’

Không thể phủ nhận rằng sau khi nghe Liễu Hâm  nói như vậy, Bạc Kha Nhiễm  dường như cũng tin chắc rằng  những chuyện này đều là âm mưu của Kỷ Thơ Kỳ.

Khi còn ở trong trường quay “Bảo vệ thành trì ‘’  cô ta thường xuyên ở sau lưng cô bày mưu tính kế, trong tối ngoài sáng  ngáng chân cô  không ít.

Có lẽ chỉ cô ta mới có động cơ làm nên chuyện này.

Hai người tiếp tục trò chuyện với nhau một hồi  cho đến khi Bạc Kha Nhiễm phải đi  ghi hình, Lục Hi Hòa  lúc này mới rời đi.

Sau khi  Lục Hi Hòa đi ra ngoài  đã thấy chiếc xe bảo mẫu của mình dừng ở nơi đó, còn Thái Nguyệt đang ngồi trong xe chờ cô.

“Tiểu tổ tông của tôi, rốt cuộc ngài cũng đã chịu đi ra.’’

Lục Hi Hòa cười một tiếng  sau đó thoải mái ngả người ra phía sau ghế.

“Đúng rồi.’’ Cô bỗng nhiên ngồi thẳng người.

Thái Nguyệt bị lời nói  cùng hành động của cô dọa cho hết hồn, liếc cô một cái:

“Làm gì vậy?’’

Chẳng hiểu  sao tiểu tổ tông này đột nhiên lại giở chứng dày vò người khác, sáng sớm đã không quản đến việc còn phải quay quảng cáo  một hai nằng nặc đòi phải bay về nước, bây giờ các cô lại phải nhanh chóng đến sân bay để trở về nước M.

Trong một buổi sáng  bay đi bay lại giữa hai quốc gia, thật giống như một đôi cánh dài vậy.

Mà Lục Hi Hòa lăn qua lăn lại như vậy  người kia cũng mặc kệ, không quản thúc cũng không hề lên tiếng .

Những lời nghiêm khắc gì chứ, chỉ cần  tiểu tổ tông này lên giường thì thực sự một cái rắm cũng không thả  ra ngoài.

Chỉ có cô nàng ranh mãnh này mới có thể xoay vòng  người kia đến vậy, lại còn hết lần này đến lần khác cam tâm tình nguyện để cô làm như vậy.

“Chị còn nhớ lần trước công ty Khương Hân tìm đến chúng ta  thương lượng về việc để em làm người phát ngôn cho thương hiệu mỹ phẩm của họ chứ?’’

“Nhớ, nhưng mà không phải bởi vì lần đó lịch trình của em quá dày đặc cho nên em bảo chị từ chối sao?’’

“Chị liên  lạc với người phụ trách của công ty bọn họ một chút, nói bây giờ em đã có thời gian, có thể đảm nhận.’’

Thái Nguyệt nhíu mày không cái, không hiểu ý tứ của cô.

Cô bây giờ có thời gian sao???

“Lịch trình của em vẫn rất kín mà.’’

“Không cần quan tâm, chị tùy ý hủy bỏ một cái gì đó rồi đưa việc này thay thế vào là được.’’

“Nhưng bọn họ đã tìm người khác làm người phát ngôn rồi, hình như là một diễn viên tên là Kỷ  Thơ Kỳ gì đó?’’

“Chính là vì cô ta nên em mới làm như vậy, nếu không phải cô ta, em đây đã mặc kệ.’’Lục Hi Hòa  nhỏ giọng lầm bầm một câu.

Cô mặc dù đã nói rất khẽ  nhưng Thái Nguyệt vẫn nghe rõ ràng.

“Lời này của em có nghĩa là gì?’’

“Em có mâu thuẫn gì với Kỷ Thơ Kỳ sao?’’

Chuyện này có vẻ lạ nha,  Lục Hi Hòa  là người thích hay không thích minh tinh nào cô biết rõ, nhưng cô chưa bao giờ nghe cô ấy nói qua về Kỷ  Thơ Kỳ.

“Không có, em không có bất cứ mâu thuẫn gì với cô ta.’’

“Vậy sao…’’

“Nhìn cô ta em cảm thấy khó chịu.’’

Thái Nguyệt, “ ………”

Lục Hi Hòa cô  ở trong làng giải trí này, để cô khó chịu xem ai còn có thể thoải mái?

Lục Hi Hòa  sau khi nói xong lại nằm xuống một lần nữa, nhắm mắt lại:

“Em hơi mệt, khi nào đến sân bay gọi em dậy.’’

Thái Nguyệt chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cùng làn da trắng ngần đến  không thể thấy một  lỗ chân lông nào  của cô ấy.

Lục Hi Hòa ngoài mặt nhìn vào có vẻ  vô cùng phúc hậu, vô hại như vậy nhưng kỳ thật  bên trong chính là một bụng những suy nghĩ xấu xa.

Mà vị kia nhà cô lại chiều theo cô, cả hai vợ chồng nhà này đều mang một bụng ý nghĩ xấu xa.

*

Chuyện này cứ thế tiếp tục được lên men, tình thế càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn.

Từ sau khi vụ việc bị phơi bày, người trong cuộc Bạc Kha Nhiễm còn chưa  đưa ra bất kỳ phát  biểu liên quan nào đến chuyện này.

Vì vậy  chỉ ngắn ngủi trong một buổi sáng,  Weibo của cô trung bình cứ  một giờ giảm đến hàng triệu lượt theo dõi mà những bình luận thì cứ liên tục  gia tăng theo thời gian.

Dĩ nhiên toàn bộ đều là những lời chửi rủa, mắng mỏ bẩn thỉu.

Bạc  Kha Nhiễm chưa từng nhìn đến điện  thoại di động, bởi vì cô thực sự không có thời gian, từ sáng tới trưa đều bận rộn  ghi hình rồi đi theo  ê–kip chương trình chạy từ nơi này đến nơi khác, làm sao còn có cơ hội chạm vào chiếc điện thoại cơ chứ.

Cho đến giờ nghỉ trưa, Bạc Kha Nhiễm nhận được điện thoại của Thẩm Dữ.

Anh đã điều tra rõ ràng người ở phía sau  thao túng chuyện này.

Quả nhiên đúng như suy đoán của Liễu Hâm.

Chính là Kỷ  Thơ Kỳ.

“Nhiễm Nhiễm, em đang nghe sao?’’ Đầu dây bên kia Thẩm Dữ không nghe được Bạc  Kha Nhiễm đáp lại lời anh.

“Vâng, nghe.’’

“Nếu bây giờ chúng ta đã biết được người phía sau thì đã đến lúc phải thu lưới rồi.’’

“Anh muốn làm gì?’’

“Đầu tiên chính là phải  đem hot seach áp chế xuống.’’

“Nhưng sau khi kết thúc chuyện này, quan hệ giữa em và bố cũng sẽ được tiết lộ.’’ Thẩm Dữ bổ sung một câu.

Bạc  Kha Nhiễm lúc đầu không hiểu ý định của Thẩm Dữ cho lắm, sau khi suy nghĩ kỹ một lần, cô cuối cùng đã  hiểu ra tất cả.

Tục ngữ có câu: Muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông.

Anh đây là đang lót đường đi sau này cho cô, giúp cô có thể tranh thủ được sự đồng tình lớn nhất của  các cư dân mạng.

Cô biết, bất kể chuyện này được xử lý như  thế nào, chắc chắn cũng sẽ phải đem gia đình mình ra để kết thúc.

Do đó mối quan hệ giữa cô và Bạc Lập tất nhiên sẽ được công bố rộng rãi ra bên ngoài.

Cùng là công bố ra ngoài nhưng chủ động công bố và bị ép buộc phải công bố, sự ảnh hưởng giữa hai cái này hoàn toàn khác biệt.

Thẩm Dữ  bây giờ đè ép hot search trên mạng xuống  chính là muốn cho người khác  cảm thấy  người bên trong không muốn giải  thích gì về chuyện này, nhưng bọn họ cũng biết, họ càng ép xuống thi cư dân mạng càng  muốn moi ra sự thật.

Nhưng Thẩm Dữ chính là muốn kết quả như vậy.

Bởi vì một khi đã tạo thành làn sóng dư luận  quá lớn thì  không thể không để cho Bạc Kha Nhiễm  tự mình đứng ra giải thích, từ đó công chúng sẽ biết quan hệ thực sự giữa cô và Bạc Lập.

Còn tưởng rằng  đây là chuyện  một nữ minh tinh  bị bao nuôi, làm tiểu tam phá hoại gia đình người khác  nhưng ai có thể ngờ rằng  người ta  là lại là quan hệ cha con ruột thịt, một loại  quan hệ thiêng liêng nhất thế gian này.

Những anh hùng bàn phím hay antifan trước kia nói ra những lời lẽ thô tục bẩn thỉu sẽ bị tát ngược vào mặt mình  một cách thảm hại.

Mà Bạc  Kha Nhiễm- người bị bọn họ mắng xối xả nhiều ngày qua như vậy  hiển  nhiên cũng sẽ trở thành đối tượng được tất cả mọi người thông cảm và sau đó hướng gió của dư luận sẽ nghiêng về cô.

Thẩm Dữ từng bước từng bước tính toán thật rõ ràng.

“Thẩm Dữ.’’Bạc  Kha Nhiễm gọi anh một tiếng.

“Ừ, anh đây, sao vậy?’’

“Trước khi hoàn toàn thu lưới  để cho em làm một số chuyện được không?’’

“Được.’’

Bạc  Kha Nhiễm không nói rõ làm chuyện gì  nhưng Thẩm Dữ không chút nghĩ ngợi đã đáp ứng.

Chỉ cần là chuyện cô muốn làm, anh sẽ toàn lực ủng hộ, làm một hậu phương vững chắc phía sau của cô.

Nguyễn Lệ quay lại đã thấy Bạc  Kha Nhiễm ngồi ở nơi đó, cô khẽ cúi đầu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì mà thất thần như vậy.

Vẫn là tiếng bước chân đã làm cô tỉnh táo lại.

Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu lên, nghiêm  túc  nhìn  Nguyễn Lệ.

“Chị Lệ.’’

Nguyễn Lệ sửng sốt, tại sao  biểu cảm của cô ấy bỗng trở nên nghiêm túc như vậy, làm cô có chút hoảng hốt.

“Sao vậy.’’

“Em muốn chị giúp em điều tra một người, tất cả những thông tin của cô ta càng chi tiết càng tốt.’’

“Thì ra là chuyện này, em nói xem là ai vậy?’’

Không phải chỉ là điều tra một người thôi sao??

Cần gì phải nghiêm túc quá vậy???

"Kỷ  Thơ Kỳ.’’

"Hử?’’  Nguyễn Lệ khó hiểu nhìn cô.

Khi không  điều tra cô ta làm gì?

Chẳng lẽ là…

Bạc  Kha Nhiễm thấy thần sắc của  Nguyễn Lệ dần thay  đổi, cô gật đầu một cái.

"Không sai, chính là những gì chị đang nghĩ.’’

"Là cô ta sao?’’

"Chị, chị nói xem có phải em đã quá dễ dãi không?’’ Bạc  Kha Nhiễm không trả lời thẳng vấn đề của cô mà là hỏi ngược lại  cô một câu như vậy.

Nguyễn Lệ kinh ngạc nhìn Bạc  Kha Nhiễm một lúc.

Thật ra cô cảm thấy cô ấy cái gì cũng tốt, chỉ có tính cách này là không được.

Quá hiền, thế nào cũng phải để cho người khác dồn đến chân tường rồi mới trả đũa.

"Em muốn làm gì?"

"Gậy ông đập lưng ông, cô ta đối xử với em như thế nào, em cũng sẽ trả lại như thế.’’ Ánh mắt Bạc  Kha Nhiễm luôn trong suốt lần đầu tiên bị nhuốm màu.

Nguyễn Lệ nhìn vào ánh mắt của cô, trong lòng cảm thấy có chút phức tạp vừa  vui mừng, yên tâm lại có chút  buồn bã.

Vui vì Bạc Kha Nhiễm cuối cùng cũng đã hiểu trên đời này không phải cứ cầu hòa thì mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp, cô đã bắt đầu trưởng thành.

Mà buồn vì cô ở trong vòng tròn luẩn quẩn này vẫn không thể tránh khỏi sự lây nhiễm của những mưu toan tính toán.

Những  vẫn là vui mừng yên tâm nhiều hơn tất cả.

Dẫu sao nếu cô ấy muốn phát triển lâu dài trong thế giới này, không hiểu một ít tính toán  thì thật khó lòng tồn tại, Nguyễn Lệ cô  có thể phát huy trọn vẹn vai trò của một người đại diện, dốc lòng  bảo vệ sự nghiệp của Bạc  Kha Nhiễm.