Yêu Còn Khó Hơn Chết

Chương 56: Trần Mặc Dương, tôi hận anh!




Hành lang bệnh viện hẹp dài, cô đi theo chiếc giường đẩy, chân như nhũn ra,một trước một sau hai người nằm trên giường là người thân nhất của cô .

Máu chảy từng giọt từng giọt dọc theo đường đi , bộ ga giường dưới thân ông Từ đã nhuộm đỏ.

Tay cô bịt miệng lại không cho tiếng khóc thành tiếng, bố sẽ không cóchuyện gì , cô không thể ở trong bệnh viện khóc, cô còn nhớ tiếng khócthê lương sinh ly tử biệt ngày đó, bây giờ dường như vẫn còn vọng lạitrong đầu cô, cô không thể khóc như vậy…

Bác sĩ nói cổ tay bố cô bị đứt động mạch chủ, phải nhanh chóng nối lại, Y Trạch cũng được đưa vào.

Cô và mẹ đứng ngoài phòng cấp cứu.

Trên mặt mẹ bị dính toàn là máu, cô lấy tay ra sức chùi.

Mẹ nắm lấy tay cô, lúc này đây hai người chỉ có thể truyền sức mạnh cho nhau.

Mẹ nhẹ nhàng vuốt đầu cô, ôm cô vào trong ngực, nói: “Có chỗ nào thấy khó chịu không, có bị thương thương không, để mẹ xem.”

Từ Y Khả lắc đầu: “Không có, không có… Mẹ, mẹ thì sao, có bị thương hay làm sao không?”

“Mẹ không sao.”

Từ Y Khả vùi đầu vào bên hông mẹ, cúi đầu khóc nức nở.Thật ta bà Từ cũng bịthương, chẳng qua bà không thể nói ra được, chồng con đều phải dựa vàobà, làm sao bà có thể ngã xuống vào lúc này.

Cửa phòng cấp cứu mở ra , bác sĩ cùng y tá đi ra, cô và mẹ chạy đến.

Bác sĩ nói: “Hai người đều là người nhà của bệnh nhân hả?”

Bà Từ gật đầu: “Đúng, bên trong là chồng và con tôi, họ thế nào rồi ?”

Bác sĩ nói: “Ông ấy bị đứt động mạch chủ đã được nối lại, nhưng trên ngườiông ấy không chỉ bị thương ở đấy, nhiều xương bị gãy, nội tạng xuấthuyết, đầu cũng bị chấn động, mất máu quá nhiều, cơ thể rất suy yếu, tốt nhất để ông ấy nằm viện điều trị, còn có bây giờ tuy vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tình trạng cũng không lạc quan lắm.Gia đình chămsóc không thể để sơ suất , không thể để cho vết thương bị nhiễm trùng,nếu không hậu quả sẽ càng nghiêm trọng. Về phần con trai bà…” Bác sĩ hơi dừng một chút, tim bà Từ như thắt lại, nắm lấy tay bác sĩ: “Bác sĩ, con tôi làm sao? Nó bị thương chỗ nào?”

“Bà bình tĩnh một chút… Tay trái con trai bà bị thương đến dây thần kinh,muốn khôi phục lại rất khó, có khả năng sẽ bị liệt cánh tay đó, đươngnhiên, nếu kiên trì trị liệu thì vẫn còn có khả năng, gia đình hãy độngviên cậu ấy…”

Khi bác sĩ nói câu tiếp theo, bà Từ không nghe nổi nữa, bà chỉ biết tay con bà đã bị tàn phế, đó là số mệnh của bà, con bà còn trẻ như vậy, tay sao có thể nói tàn phế là tàn phế được.

Bà Từ rụng rời ngã xuống, Từ Y Khả hoảng hốt ôm chùm lấy mẹ. Mẹ cô làm một người mạnh mẽ biết giường nào nhưng giờ phút này cũng không chịu đựngnổi ngồi bệt dưới đất khóc rống lên, đám lưu manh kia, bọn chúng là đồkhông có lương tâm !

Từ Y Khả chưa bao giờ thấy mẹ khóc thương tâm như thế, cô ôm chặt lấy mẹ,nước mắt chảy xuống: “Mẹ, mẹ đừng như vậy, mẹ đừng làm con sợ, mẹ đừngkhóc, con xin mẹ … Chúng ta vào xem bố đi, chúng ta vào xem Y Trạch… Họkhông sao , Tay Y Trạch sẽ tốt lên thôi… Bố cũng sẽ khỏi… Chúng ta… Người nhà chúng ta sẽ ở cùng nhau, không xa rời nhau…”

Cô bối rối an ủi lau nước mắt trên mặt mẹ mình, lại ngăn cản không đượcbản thânh run run sợ hãi khóc, nếu ngay cả mẹ cũng không chịu đựng nổi , cô phải làm sao bây giờ…

Bác sĩ cũng đã gặp nhiều trường hợp như thế này, nhìn hai mẹ con khóc lócdưới đất cũng chỉ biết thở dài bước đi . Sau đó y tá lại đi đến bảo haingười đến nộp phí làm thủ tục nằm viện.

Từ Y Khả lau nước mắt, nói: “Mẹ, để con đi, mẹ đi xem bố và Y Trạch đi.”Cô phải mạnh mẽ, cô không thể cứ để người nhà bảo vệ mình mãi , bây giờngười nhà cô đều cần sự chăm sóc của cô.

Buổi tối, cô và mẹ thức trắng đêm không ngủ, một người lo một giường. ông Từ vẫn còn bị hôn mê, Từ Y Trạch đã tỉnh lại , nhưng cô và bà Từ đều chưadám nói cho Từ Y Trạch tình hình thực tế của anh, sợ anh ta nhất thờikhông tiếp nhận được.

Buổi sáng hôm sau cô mới nhớ đến gọi cho Mã Tuấn, cô cố gắng nén khóc nóichuyện hôm qua cho anh. Trong điện thoại Mã Tuấn nghe được giọng nói yếu ớt của cô, cô bảo là do buổi sáng mới thức dậy. Anh nghe xong hoảng sợ, hỏi địa chỉ bệnh viện rồi chạy đến.

Buổi sáng rất lạnh, cô đứng ở cửa bệnh viện, áo quần trên người dù đã chùinhiều lần vẫn còn dính vết máu loang lỗ, mái tóc nhem nhuốc máu rối tung trong gió. Cô cảm thấy vô cùng thê thảm, cô muốn nằm ngủ một giấc, sauđó tỉnh lại mọi chuyện đều trở lại như cũ.

Cô không gặp người đàn ông đó, cùng người nhà có một cuộc sống bình an vui vẻ, không có chuyện bất hạnh gì xảy ra!

Mã Tuấn đã đến liền , Từ Y Khả nhìn thấy trên đầu anh quấn băng, cô lạicăng thẳng, cô nhớ vết thương bữa trước lúc bị tai nạn đã lành lại rồimà .

Cô nhón chân, nhìn vết thương trên đầu anh, hỏi: “Đầu anh bị làm sao thế?”

“Không sao, chỉ một tai nạn nhỏ, bố cùng Y Trạch thế nào rồi ? Em và mẹ có bị thương không?”

Tâm trạng cô bây giờ như đứng bên bờ vực, không thể chịu nổi cái gì “Tai nạn” , cô nắm lấy tay áo anh: “tai nạn gì?”

Mã Tuấn nói: “Tối hôm qua lại có người đến công trường quấy rồi, anh với bố lo lắng vào.”

Tim cô như cục nước đá, lạnh không thể lạnh hơn nữa, quả nhiên! Tất cả vẫn chưa chấm dứt! Cô nói: “Vậy bố đâu, có bị gì không?”

Anh lắc đầu: “Chương tổng cũng đã cho người canh giữ công trường rồi, chonên lúc xô xát cũng không bị gì nặng, chỉ là không biết bao giờ mới chấm dứt, công trường không thể nào tiếp tục làm việc .”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến phòng bệnh, Mã Tuấn nhìn vết thương của bố và Từ Y Trạch, lại đi hỏi bác sĩ. Từ Y Khả nhìn anh chạy đôn chạyđáo , bóng lưng không to rộng của anh lúc này đây làm cô cảm thấy antâm, ít nhất cô còn có người để dựa vào, cô không phải một mình chiếnđấu.

Bà Từ bảo cô đi về trước thay quần áo, ăn cơm sau đó lại đến.

Từ Y Khả nói: “Con về lấy ít đồ cho bố và Y Trạch, rồi mang cơm đến.”

Tâm trạng bà Từ đã ổn hơn rất nhiều, gật đầu nói: “Đi đi, làm để Mã Tuấnđưa con về, ở bệnh viện có mẹ rồi, về tắm rửa sạch sẽ, Bố con tỉnh dậy,thấy trên người con toàn là máu lại lo lắng .”

Mã Tuấn đưa cô về, giúp cô thu dọn đồ đạc.

Xuống lầu, Từ Y Khả nói: “Mã Tuấn, hôn lễ của chùng ta có lẽ nên dời lại , bố bị thương nặng như vậy, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy…”

Mã Tuấn ôm cô trấn an: “Anh hiểu mà, anh sẽ chờ em, em yên tâm đi, có chuyện gì anh đều sẽ xử lý…”

Cô thút thít: “Mã Tuấn, thật xin lỗi… Còn có… lúc trước tất cả tiền bố emđều đã đổ vào công trình kia rồi, trong nhà bây giờ đã không còn tiền ,em muốn lấy sáu mươi vạn kia dùng trước, chờ kết hôn xong sau đó sẽ trảlại …”

Mã Tuấn nói: “Em sao thế, bây giờ còn phân biệt tiền anh tiền em ư, bâygiờ chữa trị cho bố và Y Trạch là quan trọng nhất, tiền không đủ, em hãy nói với anh, đứa ngốc này, lúc này rồi mà em không dựa vào anh thì dựavào ai!”

Cô ôm chặt eo anh, lòng khoan dung của anh làm cho cô cảm động, cô cúi mặt trước ngực anh nói: “Cám ơn anh, Mã Tuấn…”

Cô nhìn thấy anh cũng rất mỏi mệt, dưới mắt đã thâm quần, có lẽ cả đêm qua cũng chưa ngủ, cô bảo anh về trước nghỉ ngơi rồi tự mình bắt xe đến gần bệnh viện mua cơm và cháo.

Cô vẫn còn chưa đến phòng bệnh, ở hành lang đã nghe giọng mẹ cầu xin, nói: “Bác sĩ Lý, cầu xin ông , hãy quan tâm đến bệnh nhân của ông, ông hãymở lòng từ bi, chồng tôi bị thương nặng như vậy, làm sao ông có thể bắtông ấy chuyển viện, lỡ như xảy ra chuyện gì… Bác sĩ xin ông hãy thươngxót cho tình cảnh của gia đình tôi bây giờ…”

“Tôi cũng không còn cách nào, cái này cũng không thể do tôi có thể tự quyếtđịnh … Hay là bà đi kiếm viện trưởng đi… Hay là bà tìm một bệnh việnkhác xem có ai chịu tiếp nhận không…”

Tất cả mọi thứ trong tay Y Khả đều rơi xuống đất, bác sĩ đi rồi, lưng bà Từ dựa vào tường lạnh như băng không để mình bị ngã quỵ xuống . Từ Y Khảnhìn thấy khuôn mặt xanh xao của mẹ, không biết đến tột cùng còn cóchuyện gì tồi tệ hơn đang chờ cô nữa.

Cô lau mồ hôi trên trán mẹ, nói: “Mẹ, làm sao vậy, bác sĩ vì sao muốnchúng ta chuyển viện? Chúng ta không đủ tiền trả viện phí ư…”

Bà Từ tuyệt vọng lắc đầu: “Bệnh viện không chịu nhận… Nói cái gì cũngkhông chịu nhận, nói chúng ta đã đắc tội với người không nên đắc tội…Trên đời này còn những chuyện như thế này ư, sao một đường sống cũngkhông để lại cho người ta… Là tên thủ lĩnh đám côn đồ đó! Đó là tên súcsinh! Hắn đã dồn chúng ta đến đường cùng , nếu bố con và Y Trạch cóchuyện gì, mẹ mặc kệ hắn là con của chủ tịch hay con của tổng thống, mẹsẽ cùng hắn liều chết!”

Bởi vì tức giận toàn thân bà Từ run run, trong mắt hiện lên vẻ bị ép buộc uất hận đến điên cuồng.

Từ Y Khả cố gắng bình tĩnh, nói: “Không có quan trọng mẹ à, bệnh viện nàykhông nhận sẽ còn có bệnh viện khác, chúng ta đi bệnh viện khác, conkhông tin tất cả bệnh viện đều bị mua chuộc … Chúng ta bây giờ phải đi…”

Cô gọi điện cho Mã Tuấn, cho Đinh Tĩnh, cho Văn Kỳ, người nào cô có thể nghĩ cô đều tìm đến .

Đinh Tĩnh và Văn Kỳ đến bệnh viện ngay lập tức, Mã Tuấn cũng đến . Trong mấy ngày này mọi người đều liên lạc với bệnh viện cho bố cô và Y Trạch,nhưng khi tất cả nghe đến tên người bệnh đã không chịu tiếp nhận.

Cô biết sau lưng cô có người chỉ huy mọi việc, muốn cắt tuyệt con đườngcủa cô, cô thật sự không muốn tin rằng anh ta là một con người tàn nhẫnnhư thế!

Sau lại, Văn Kỳ bảo cô ấy có một người quen làm trong bệnh viện, có thể đi qua thử xem sao.

Đến bệnh viện , vẻ mặt người kia khó xử xấu hổ cười cười: “Không phải tôikhông muốn giúp việc này, thật sự là tôi không giúp được, tôi cũng chỉlà một bác sĩ nhỏ nhoi… Nói thật, tất cả các bệnh viện ở thành phố Giang Nhạc hình như đều đã nhận được chỉ thị, các người khẳng định cũng biếtđối phương là loại người nào, chúng tôi cũng đắc tội không nổi… Thật xin lỗi …”

Văn Kỳ còn muốn tranh cãi thêm, Từ Y Khả lắc đầu, nói: “Văn Kỳ, chúng ta đi thôi, bệnh viện không đến được… có thể đến phòng khám…”

Nhưng ngay cả tia hy vọng cuối cùng kia cũng bị chặt đứt, dù cô đến phòngkhám nào, đám lưu manh cũng đến phòng khám họ gây sự, làm không có aidám tiếp nhận bọn họ.

Cô không hiểu vì sao anh ta lại bức cô đến con đường cùng thế này, thật sự muốn tới tuyệt vọng mới dừng hay sao? Văn Kỳ tức giận bất bình mắng:“Thật đúng là lấy thúng úp voi, chẳng lẽ thật sự không làm gì được anhta ư !”

Từ Y Khả cười khổ, đúng vậy, làm thế nào được, anh ta muốn cô chết, cô cũng chỉ có thể chết.

Mã Tuấn nói, Y Khả, em đừng lo lắng, anh nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp ,bố anh đã giúp đỡ tìm bệnh viện, nhất định sẽ có cách .

Ai có thể có biện pháp nào, bố cô đã hấp hối , vết thương ngày càng nghiêm trọng, hôm qua liên tục bị sốt, nhưng cô lại không thể làm gì, chỉ cóthể nhìn bố và Y Trạch nằm trên giường chịu khổ.

Cô cũng đã cạn tình cạn nghĩa với anh . Ngay cả ý nghĩ giết anh ta cũng có , nếu có thể giết anh ta, cô sẽ không hề nương tay đâm anh mấy chụcnhát, để anh ta cũng thử nếm mùi vị của cái chết.

Cuối cùng Đinh Tĩnh kéo cô vào phòng, nói: “Y Khả, đến lúc này cậu khôngmuốn cúi đầu cũng phải cúi đầu, đi cầu xin anh ta, cầu xin anh ta nểtình cảm ngày xưa, mặc kệ sau này thế nào, hy vọng duy nhất lúc này làanh ta, chỉ cần bố cậu và Y Trạch không sao, chuyện gì sau này tínhtiếp. Nếu thật sự còn dây dưa thì sẽ không kịp , nếu bố cậu có xảy rachuyện gì, tất cả đã trễ rồi. Anh ta đã ra tay, hơn nữa rõ ràng chỉ nhắm vào gia đình cậu, có ý đồ rồi .”

Đúng vậy, cô nên đến cầu xin anh ta , anh ta không phải ở đây hay sao, đangchờ cô như con chó chạy đến cầu xin anh ta. Như anh ta mong muốn! Cô cầu xin!

Anh ta muốn gì cô đều chấp nhận, muốn mạng của cô cô cũng cho.

Nhưng mà cô không tìm thấy anh ta, cô không thể gặp được anh ta, điện thoại của anh ta luôn tắt máy .

Cô đến Thiên Tinh , đến căn hộ, đến những nơi anh ta thường lui tới để chờ, nhưng anh không có xuất hiện.

Cô nhớ tới Mẫn Chính Hàn, Giang Văn Thao, cô không thể liên lạc được vớiai cả. Cô đã mất liên lạc với Mẫn Chính Hàn từ lâu, mà bình thường côcũng chẳng lui tói với Giang Văn Thao.

Cuối cùng cô nhớ tới Chu Lạc Khiết, đến Thiên Tinh vệ sĩ bảo Chu Kạc Khiếtđã đi Bắc Kinh , cô không còn cách nào, ngồi xổm một góc bên cạnh ThiênTinh.

Mưa rơi không ngừng, giọt mưa lạnh như băng rơi xuống người cô, tay chânrun lạnh nhưng đáy lòng kia còn đau đớn hơn, cô nhìn thấy một khuôn mặtquen thuộc từ trên xe đi xuống, là Trương Uyển và Hà Tư Vận.

Đúng vậy! Cô còn có thể cầu xin Trương Uyển, sao cô có thể quên Cổ Phong là bạn trai của Trương Uyển chứ?

Cô vịn tường đứng lên gọi: “Trương Uyển.”

Hà Tư Vận nhìn Từ Y Khả chật vật thì đi vào.

Trương Uyển miễn cưỡng đứng trước mặt cô, nói: “Sao cô lại đến đây? Tìm Trần tổng ư?”

Cô lau nước mưa trên mặt, nói: “Anh ta có ở đây không?”

Trương Uyển lắc đầu: ” Cái này tôi làm sao mà biết, muốn vào ngồi không.”

Từ Y Khả vội vã: “Trương Uyển, gia đình tôi đã xảy ra chuyện.”

Trương Uyển ồ lên một tiếng, dường như không có hứng thú.

Miệng lưỡi Từ Y Khả khô cứng, mưa làm cô không nhìn thấy rõ mặt Trương Uyển.

Từ Y Khả nói: “Gia đình chúng tôi bị liên lụy vào một chuyện, Cổ Phong dẫn người đến nhà chúng tôi…” Cô cũng không biết sắp xếp từ ngữ như thếnào.

Là Trương Uyển thay cô nói tiếp: “Chuyện này tôi có nghe Cổ Phong nói, anh ấy cũng cảm thấy rất có lỗi nhưng cũng không có cách nào , anh ấy chỉnghe theo lệnh thôi!”

Từ Y Khả nói: “Trương Uyển tôi cầu xin cô, cô có thể nói với Cổ Phong mộttiếng, để anh ấy nương tay bỏ qua chuyện này, tình trạng của bố tôi bâygiờ rất nghiêm trọng, không thể chống đỡ nổi .”

Trương Uyển nói: “Chuyện này chỉ sợ tôi giúp không được, cô cũng biết chuyệnđàn ông bọn họ không thích bị phụ nữ nhúng tay vào, lời nói của tôi cũng chả có ích gì.”

Từ Y Khả có chút không tin, trên mặt Trương Uyển không có một chút thươnghại, chỉ có vui sướng khi thấy người khác gặp họa, cười lạnh cùng sự như không liên quan.

Từ Y Khả nhớ lại lời của Trương Uyển trước kia đã nói ‘tôi nói gì anh tacũng biết có vậy, tôi muốn anh ta làm cái gì, hắn cũng chỉ sẽ nói được ‘ cô ta còn nói ‘Từ Y Khả, tôi sẽ không để cho cô yên!‘

Không biết vì sao tình cảnh này lai hiện lên xâu chuỗi lại trong đầu. Cô nhớra rồi, vừa nãy Trương Uyển và Hà Tư Vận cùng nhau xuống xe , quan hệcủa Trương Uyển và Hà Tư Vận từ khi nào thì tốt lên như vậy? Mà chuyệnCổ Phong dồn gia đình cô đến đường cùng, thật là ý của Trần Mặc Dươngsao?

Những suy nghĩ cứ thế hiện lên, cô nhìn chằm chằm vào Trương Uyển, nói: “Làcô! Trương Uyển, là cô có đúng hay không, cô muốn trả thù tôi!”

Trương Uyển cười lạnh: “Là tôi? Sao lại là tôi? Cô đang nói cái gì đấy?”

Từ Y Khả từng bước một tới gần: “Là cô bảo Cổ Phong làm vậy đúng không,tất cả đều là do cô, tôi không nghĩ rằng cô lại ác độc như vậy, vì sao…vì cái gì… Cô không kiềm chế được nắm lấy áo Trương Uyển, dùng sức kéo,đau đớn kêu lên: “Là anh ta không cần cô, cô vì sao lại đối xử tàn nhẫnvới gia đình tôi như vậy… nếu bố tôi xảy ra chuyện, tôi sẽ cùng chết với cô, tôi có biến thành quỷ cũng không tha cho cô…”

Tay Trương Uyển hất ra, Từ Y Khả vốn đã ốm yếu ngã xuống đất, nói: “Cô cũng quá đề cao tôi rồi , tốt xấu gì cô cũng từng là phụ nữ bên người Trầntổng, nếu Trần tổng không ra lệnh, Cổ Phong anh ta dám làm sao, thuachính là thua, đừng có đổ lỗi. Tôi còn tưởng rằng cô có gì đấy đặc biệt, bây giờ xem ra cũng không khác gì mấy. Cô đối với anh ta mà nói cũngchả khác gì cái giẽ rách không đáng một đồng, cả mạng của cô, mạng củangười nhà cô trong mắt anh ta cũng không bằng một con lợn con chó! Cô cứ ở lại đây đi, tôi còn muốn xem ai có thể giúp cô!”

Trương Uyển nói xong quay người đi vào, trời vẫn mưa, cô nằm ngã trên đườngkhông đứng dậy. Mưa như trút xuống cuốn trôi nước mắt và tiếng khóc thảm thiết của cô.

Người đi đường nhìn cô gái khóc lớn, dừng lại xem một lát rồi đi tiếp, không ai đến hỏi cô làm sao vậy.

Nỗi tuyệt vọng của cô ở trong mắt người khác bé nhỏ chẳng đáng kể , giờphút này cô tuyệt vọng chẳng sợ xe cộ chạy qua giữa đường đụng phải,không ai có thể cảm nhận được nỗi đau này.

Mưa hòa quyện cùng nước mắt, cô ngẩng mặt lên nhìn bầu trời cao rồi hét to: “Trần Mặc Dương, tôi hận anh!