Yêu Cung

Chương 134: Trời làm cửa,trăng làm khóa (2)




Trịnh Khôn trừng mắt với Âu Dương một cái. Thật ra hắn vẫn tính ngày tính tháng. Mấy ngày nay hắn không ngừng truyền thụ cho Âu Dương Tu phục thuật cũng chính bởi vì điều này. Thời gian của Âu Dương rất ít. Nếu như lại cho Trịnh Khôn nửa năm nữa, Trịnh Khôn cảm giác mình có cơ hội bồi dưỡng Âu Dương thành một Tu Phục Tông Sư thậm chí vượt qua chính mình! Nhưng dù sao Âu Dương chỉ mới là lục giai. Giới hạn cuối cùng của hắn đã đến. Nếu thật sự không đưa Âu Dương đi, sợ là có lẽ Âu Dương sẽ phải ở lại chỗ này.

- Nơi này là Sinh Tử Cảnh...

Âu Dương quay về phía Trịnh Khôn cười khổ. Theo Âu Dương thấy, Trịnh Khôn chẳng qua chỉ đang an ủi mình.

- Ta đương nhiên biết nơi này là Sinh Tử Cảnh! Đi theo ta!

Trịnh Khôn không nói gì với Âu Dương nữa. Hắn dùng một tay kéo Âu Dương đứng lên. Sau đó hắn dùng cả người lôi kéo Âu Dương cùng trốn vào lòng đất, chạy như bay về một lối ra duy nhất, đó chính là huyễn trận Đại La Chu Thiên.

Một giờ sau, Trịnh Khôn dẫn theo Âu Dương từ dưới đất chui lên! Khi Âu Dương từ dưới đất chui lên, hắn thiếu chút nữa không có thì kinh ngạc phát ra tiếng.

Bầu trời một bên là hắc ám một bên quang minh. Tử Nguyệt nằm giữa hai nửa đen và trắng, giống như một cái khóa màu tím khóa hắc ám và quang minh cùng chung một chỗ. Nhìn qua thật quỷ dị.

Đại địa nơi này không phải là huyết sắc giống như những nơi khác. Đại địa nơi này có màu sắc đối lập với bầu trời. Trời hắc ám, đại địa trắng thuần như tuyết, không nhiễm một hạt bụi. Trời quang minh đại địa lại là một mảnh màu đen! Nhìn qua nơi này giống như là một Thái Cực Đồ tự nhiên, trong sự quỷ dị lại để lộ một tia bất phàm.

- Chuyện này...

Âu Dương nhìn nơi này. Nếu như không phải Trịnh Khôn dẫn hắn tới nơi này, Âu Dương sợ là nằm mơ cũng không thể nào tưởng tượng được trong Sinh Tử Cảnh lại có một nơi huyền bí như vậy.

- Đây là nơi ta đã phát hiện từ năm năm trước! Ngươi cảm thấy nơi này giống cái gì?

Trịnh Khôn đưa mắt nhìn Tử Nguyệt hỏi.

- Như... Như một cánh cửa!

Ban đầu Âu Dương định nói giống như Thái Cực Đồ, nhưng hắn suy nghĩ một chút cảm thấy nơi này ngược lại càng giống một cánh nửa lớn hơn. Chỉ có điều cánh cửa này lấy thiên địa làm cửa, Tử Nguyệt làm khóa, khóa cánh cửa huyền huyễn.

- Đúng! Đây là cánh cửa lớn không biết nó thông tới nơi nào. Nhưng đây là nơi duy nhất có cơ hội ra khỏi Sinh Tử Cảnh!

Trịnh Khôn nói xong một ngón tay chỉ về phía một thông đạo màu đen đột ngột xuất hiện phía xa nói:

- Có lẽ đó chính là đường đi ra ngoài!

- Đường đi ra ngoài!

Nghe thấy bốn chữ này, Âu Dương đột nhiên cảm giác mình giống như hít thuốc lắc. Nếu như không phải hắn là cung thủ trời sinh bình tĩnh, có khả năng hắn đã xông về phía thông đạo tối đen kia.

- Có thể ra ngoài? Vậy ngươi...

Âu Dương nhìn Trịnh Khôn. Hắn biết Trịnh Khôn nói tới đường đi ra ngoài tuyệt đối không đơn giản như vậy. Nếu như con đường này thật sự có thể ra ngoài, năm năm trước Trịnh Khôn đã đi ra ngoài.

Trịnh Khôn nhìn bầu trời một chút lại nhìn thông đạo tối đen kia một chút. Trên mặt hắn có vài phần đau khổ! Thật ra năm năm trước, khi hắn phát hiện nơi này, hắn trùng kích thông đạo tối đen kia một lần. Tuy nhiên hắn lại phát hiện, bất luận hắn cố gắng như thế nào, hắn vĩnh viễn không có cách nào chạm tới thông đạo tối đen kia. Tuy nhìn bề ngoài, thông đạo kia chỉ cách khoảng trăm mét, nhưng lại giống như cách một thế giới không thể nào chạm tới.

- Ngươi ngồi xuống! Những lời ta nói đây, ngươi cố gắng nhớ kỹ.

Trịnh Khôn nhìn Âu Dương. Sắc mặt hắn có chút lãnh khốc, giống như đang bàn giao hậu sự. Điều này khiến Âu Dương quen nhìn dáng dấp luôn vui đùa của Trịnh Khôn cảm thấy có chút không thích ứng.

- Lão sư ngươi nói đi!

Âu Dương không rõ tại sao thông đạo gần ngay trước mắt Trịnh Khôn lại không đi ra. Nhưng hắn không phải là kẻ ngốc. Hắn biết trong chuyện này hẳn phải có một bí mật động trời.

- Ngươi tiến vào Sinh Tử Cảnh đã sắp được nửa năm. Theo lý thuyết bên ngoài hẳn đã qua hơn bốn năm. Dựa theo tỉ lệ thời gian ngươi đã nói, ta suy đoán một chút, lúc này còn cách thời gian Chân Linh Giới mở ra khoảng mấy tháng nữa. Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao ta lựa chọn truyền thụ Tu Phục Thuật cho ngươi.

Trịnh Khôn nói vậy khiến Âu Dương cảm thấy sờ đầu không sờ tới óc.

- Lão sư, ý của ngài?

Âu Dương nhìn Trịnh Khôn. Tuy nhiên Trịnh Khôn lại phất tay ngắt lời Âu Dương, tiếp tục nói:

- Ngươi không cần hỏi. Ngươi chỉ cần nghe cho rõ là được.

- Chân Linh Giới trăm năm mới mở ra một lần. Nếu như luận về tu vi, bất luận thế nào ngươi cũng không đủ tư cách vào Chân Linh Giới. Tuy nhiên hiện tại đã không có vấn đề. Ngươi là Tu Phục đại sư, chuyện tiến vào Chân Linh Giới tất nhiên là chuyện đơn giản!

Thời điểm Trịnh Khôn nhắc tới Tu Phục đại sư, vẻ mặt hắn đầy thoả mãn. Đối với hắn mà nói, đời này vào thời khắc cuối cùng có thể truyền thụ Tu Phục Thuật cho một thiên tài siêu chấp như Âu Dương cũng coi như không uổng công cuộc đời này.

Mười lăm tuổi, Trịnh Khôn được sư phụ của hắn phát hiện, đi theo sư phụ tu luyện Tu Phục Thuật. Ba mươi tuổi đạt tới Tu Phục đại sư. Thời điểm bốn mươi tuổi thành tựu Tu Phục Tông Sư. Trong mắt vô số người Trịnh Khôn quả thực chính là một thiên tài Tu Phục Thuật. Nhưng so với Âu Dương thực sự không tính là gì.

Tuy Trịnh Khôn luyện Tu Phục Thuật từ nhỏ, nhưng người thật sự biết hắn là Tu Phục Tông Sư cũng chỉ có một mình sư phụ đã qua đời của hắn. Bi kịch của Trịnh Khôn chính là hắn chân trước bước vào Tu Phục Thuật tông sư, chân sau liền tiến vào Sinh Tử Cảnh...

Trịnh Khôn vốn dự định sau khi tiến vào Chân Linh Giới sẽ hót một tiếng khiến mọi người đều phải kinh ngạc. Hắn muốn lấy Tu Phục Thuật bước vào Chân Linh Giới. Nhưng bây giờ xem ra hắn đã không có cơ hội nữa. Nhưng trong thời khắc cuối cùng khi ở đây, hắn lại truyền thụ lại cho Âu Dương. Đây cũng xem như không để Tu Phục Thuật của mình bị thất truyền.

- Tiếp theo ta sẽ giảng giải cho ngươi nghe về những gì ta tìm hiệu được đối với Sinh Tử Cảnh trong những năm qua. Sinh Tử Cảnh này tràn ngập bí mật. Nếu có một ngày thực lực của ngươi đạt được tới đỉnh phong, có thể trở lại Sinh Tử Cảnh tìm hiểu hư thực.
Trịnh Khôn nhìn Âu Dương ở bên cạnh không nói gì, hắn biết, đây chính là thời điểm nói tất cả cho Âu Dương biết.

Trịnh Khôn chỉ vào bầu trời nói.

- Sinh Tử Cảnh ở trong mắt ta thật ra chính là một huyễn trận cực lớn. Tên của nó hẳn phải được gọi là Đại La Chu Thiên! Người có thể bố trí huyễn trận như vậy, cả ngươi và ta đều không thể nào tưởng tượng được! Hắn dùng một thế giới Đại La Chu Thiên này phong tỏa trong Tỏa Yêu Tháp. Nhưng không ai biết trong Tỏa Yêu Tháp rốt cuộc đang giữ cái gì!

- Ta sống trong Sinh Tử Cảnh sáu năm. Trong thời gian sáu năm ta gần như đã đi khắp Sinh Tử Cảnh. Đối với chỗ nơi đây ta đều đã quen thuộc. Vị trí chúng ta đang đứng hiện nay chính là trung tâm của toàn Sinh Tử Cảnh cũng là chỗ huyền bí nhất. Ta đoán, nơi này chính là vị trí bí mật của toàn Sinh Tử Cảnh.