Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 106: Vừa yêu vừa giận




“Ồ… hóa ra chúng ta lại hợp nhau như vậy.” Con ngươi hơi nheo nheo, khóe miệng Chu Mạt hơi hơi nhếch lên.

“Chẳng lẽ, cô Chu có ý với tôi?” Ánh mắt Phí Lạc tỏ ra hứng thú.

“Ha ha… Phí tổng thực biết nói đùa! Có điều… điều kiện của anh rất phù hợp với điều kiện của tôi.”

“Ý của cô là…”

“Phối hợp với nhau, chúng ta có thể kết giao bình thường, nhưng không can thiệp chuyện của nhau… Như thế nào?” Ánh mắt giảo hoạt sáng lấp lánh, hàng mày xinh đẹp cũng nhẹ nhàng nhíu lại.

“À… cô muốn coi tôi như cứu binh, che giấu tai mắt người?”

“Như nhau thôi, anh cũng cần việc đó.”

Không do dự, Phí Lạc nhếch khóe môi mỏng gợi cảm, “Được, thành giao!”

Có đối tượng ông già hài lòng, anh có thể tự do rồi.

——————

“Bà xã, uống ly nước cho bớt giận đi, kìm nén không tốt cho thân thể.”

Thủy Tâm Nhu tiếp lấy ly nước Đường Diệc Sâm đưa tới, u oán mà nói: “Anh nói xem, anh em và mẹ em sao lại nghe Bối Kỳ như vậy, em rốt cục cảm thấy cô ấy không thẳng thắn thành thật như Hoa Thiên Tầm.”

“Chuyện yêu đương không phải do chúng ta vung tay múa chân, có lẽ anh trai em đồng ý như vậy? Hoặc là anh ấy đang trốn tránh chăng?”

Mặc kệ Hoa Thiên Tầm làm chuyện gì tổn thương anh cả, Thủy Tâm Nhu đều cảm thấy cô yêu anh từ tận đáy lòng, bằng không, cô sẽ không sinh con trai bọn họ ra. Làm phụ nữ, cô vô cùng hiểu rõ điểm này.

“Anh đi tắm trước đi, không cần để ý tới em, em muốn một mình bình tĩnh một chút.”

“Ừ, em cũng đừng suy nghĩ nhiều quá.”

Đường Diệc Sâm vừa đi vào phòng tắm, theo phản xạ, Thủy Tâm Nhu mở túi xách ra, cô lấy thuốc tránh thai khẩn cấp 72 giờ lén mua sau lưng Đường Diệc Sâm.

Khoảng cách từ lúc tình cảm mãnh liệt tối hôm qua tới nay vẫn chưa qua thời gian công hiệu của thuốc, cô hiện tại uống vẫn còn kịp.

Cầm hộp thuốc do dự trong chốc lát, cô vẫn tháo bao bì ra, bốc viên thuốc nhỏ cầm giữa hai ngón tay. Cô cầm chặt nhưng lại trì hoãn không uống.

Ngày đó, lúc cô đi bệnh viện thăm Thủy Thịnh Duệ, cô thuận tiện hỏi bác sĩ. Tình huống giống như cô chỉ có nguy cơ gặp nguy hiểm mà thôi, cũng không phải nhất định sẽ là như vậy. Cũng có người khỏe mạnh sinh con, cho dù lúc sinh con đứa trẻ có khả năng bị chứng máu đông, tỉ lệ chữa khỏi cũng có.

Nhẹ nhàng chớp chớp hàng mi thật dài, bàn tay chậm rãi siết chặt, Thủy Tâm Nhu đột nhiên bỏ thuốc vào trong miệng.

Lúc cô uống nước, theo bản năng, cô phun toàn bộ ra.

Ném hộp thuốc, uống mấy ngụm nước xong, Đường Diệc Sâm cũng từ trong phòng tắm đi ra, đuôi tóc anh hãy còn nhỏ nước. Ánh mắt sắc bén theo bản năng liếc nhìn ly nước cô đã uống qua.

“Bà xã, em đi tắm đi, anh đã giúp em mở nước rồi.”

“Ừ, em tới ngay đây.”

Đứng dậy cầm áo ngủ, Thủy Tâm Nhu đi vào phòng tắm.

Ánh mắt như hồ nước sâu không thấy đáy nhìn cửa phòng đóng chặt, vừa dùng khăn lông lau khô tóc, Đường Diệc Sâm chậm rãi đi tới chỗ ghế sofa Thủy Tâm Nhu mới ngồi qua.

Chân đạp mở nắp thùng rác, anh thấy được mặt trên đống rác có hộp thuốc tránh thai khẩn cấp nằm yên ở đó. Giữa trán lóe ra âm u, môi mỏng khêu gợi cũng mím chặt, đôi mắt sâu không thấy đáy cũng tóe lửa.

Nhặt hộp thuốc lên xem, cơn giận của Đường Diệc Sâm từ từ kéo lên, khuôn mặt tuấn tú nháy mắt đen thui. Bên trong trống trơn, chết tiệt, cô lại ở sau lưng anh uống thuốc.

Cô thật sự không muốn con của bọn họ như vậy sao?

Tối hôm qua, cô không để ý mưa to gió lớn đi tìm anh, anh cho rằng ít nhất trong cảm nhận của cô anh cũng chút địa vị rồi.

Tự giễu cười khổ, Đường Diệc Sâm cũng tức giận ném hộp thuốc vào thùng rác, cảm xúc hờn giận hoàn toàn hiển lộ ở trên chân, anh buông mạnh chân, nắp thùng rác ‘phập’ một cái đậy lại.

Viên thuốc nhỏ ẩm ẩm vốn dĩ bị kẹt ngay chỗ khe thùng rác theo đó lập tức rơi xuống sàn.

Gân xanh trên trán đột nhiên giật mạnh, cơ mắt cũng không tự giác giựt giựt, Đường Diệc Sâm cũng ném khăn mặt hơi ẩm xuống, ngồi trên ghế sofa. Đôi mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, cằm của anh cũng căng cứng.

Không bao lâu, cửa phòng tắm mở ra, Thủy Tâm Nhu đi ra, không tự giác, hàng mày của cô hơi hơi nhăn lại.

Đường Diệc Sâm làm sao vậy, anh sao giống như thay đổi thành người khác. Con ngươi của anh giống như bùng cháy ngọn lửa giận không tên, ánh mắt anh cũng âm u như báo săn nhìn chằm chằm cô.

Cô chậm rãi đi đến gần anh, “Đường Diệc Sâm, anh sao vậy? Chỗ nào không thoải mái hả? Hay là xảy ra chuyện gì rồi?”

Anh bình tĩnh trừng mắt nhìn cô, theo phản xạ, Thủy Tâm Nhu đưa mắt nhìn áo ngủ của mình.

Không có a, bộ đồ ngủ này của cô coi như rất kín đáo, nên lộ thì lộ không nên lộ một chút cũng không lộ.

Bọn họ tối hôm qua không phải điên cuồng cả một đêm sao?

Theo lý, tối nay anh hẳn là để cho cô nghỉ ngơi mới đúng.

Đường Diệc Sâm cũng không hé răng, lửa giận trong lòng bùng phát đến điểm cao nhất, anh thình lình đưa tay dùng lực kéo tay Thủy Tâm Nhu. Cả người cô té ngã vào người anh.

Một cái xoay người, anh áp Thủy Tâm Nhu ở trên ghế sofa.

Hơi chút nheo mắt cực kỳ khủng bố, bên trong tràn đầy cuồng loạn thô bạo, toàn bộ cảm xúc đều thể hiện qua từng động tác của anh. Anh không chút dịu dàng nào miết lấy bên trong đùi cô.

Nụ hôn mang theo cảm xúc tăng vọt nhất thời như mưa rào rơi trên cổ Thủy Tâm Nhu, trên xương quai xanh… cũng dồn dập đi xuống đoạt lấy.

Đến chỗ nào, anh đều lưu lại ấn ký màu hồng của riêng anh trên da thịt non mềm hoàn mỹ của cô mới chịu bỏ qua.

“Đường Diệc Sâm, anh sao vậy? Đau… anh nhẹ chút… đêm nay không làm có được hay không?”

Thủy Tâm Nhu thỉnh cầu cũng không khiến anh dừng lại, anh vẫn như cũ tự chiếm lấy. Lại còn quá đáng kéo xuống chướng ngại trên người, anh cường thế công thành chiếm đất.

“Đường Diệc Sâm, anh điên rồi…”

Ngón tay Thủy Tâm Nhu gắt gao nắm bờ vai anh, móng tay cắm thẳng vào trong da thịt anh. Cảm giác đau đớn khó chịu cứ như vậy đột nhiên ập tới, Thủy Tâm Nhu trực tiếp nhíu mày.

Đường Diệc Sâm tựa như con báo săn đang cắn xé con mồi, anh thích như thế nào liền làm như thế ấy, anh chỉ muốn hoàn toàn giữ lấy, anh chỉ muốn đoạt lấy bổ khuyết chút căng thẳng thiếu hụt kia trong lòng anh.

Chỉ có hái mật hoa, anh mới cảm thấy được anh tồn tại trong lòng cô.

Thủy Tâm Nhu càng không ngừng hít sâu, thử chấp nhận, khóe mắt có ánh nước. Đôi bàn tay gắt gao nắm chặt bờ vai anh. Cô không biết nên làm thế nào trấn an cảm xúc không khống chế được của anh, cô vụng về dùng chính đôi môi mình dịu dàng an ủi bờ môi lãnh ngạnh của anh.

Thật là vừa yêu vừa giận, trái tim Đường Diệc Sâm bị cánh môi tràn ngập dịu dàng của cô làm tan chảy. Anh gắt gao ôm lấy cô, chậm lại sự cường bạo.

Dòng suối ngọt ồ ồ trào ra vây quanh hai người, anh mới bắt đầu thăm dò tiến lên, để cho cô cùng anh bốc cháy.

Cảm giác chân thật chiếm cứ lý trí bọn họ, anh đoạt lấy, cô cho…

———————-

Ba ngày sau, Đường Diệc Sâm cùng Đoạn Vô Ngân đi Mỹ công tác. Nghiệp vụ hàng ngày của Liên Khải tạm thời do Nguyễn Hàm xử lý.

Tan tầm, cô đi tới trung tâm spa dưỡng da, rồi sau đó bọc một chiếc khăn tắm đi tới phòng tắm hơi thả lỏng. Thừa dịp Đường Diệc Sâm không ở Hong Kong mấy ngày, cô phải nghĩ biện pháp làm thế nào để bày ván cờ này.

Đến nay, cô còn nhớ rõ buổi sáng kia ở thành phố S Thủy Tâm Nhu chế giễu cô như thế nào. Đối với ưu thế trời sinh của mình, cô tuyệt đối không lo lắng, ngược lại, cô cực kỳ tin tưởng thân thể này của cô tuyệt đối có thể mê đảo đàn ông. Trừ phi đối phương cũng không phải là một người đàn ông bình thường.

Dù cho cô đã 30 tuổi, cô từ trong ra ngoài vẫn giống như cô gái ở độ tuổi đầu thanh xuân, 20 tuổi.

An tĩnh ngồi trong phòng tắm hơi, mặc dù nhắm hai mắt lại, Nguyễn Hàm vẫn cảm giác được có một ánh mắt liếc nhìn mình. Tính cảnh giác vô cùng cao, cô bỗng dưng mở mắt ra, đôi mắt sắc bén nhìn quanh, trong phòng tắm hơi to lớn chỉ có hai người.

Theo bản năng, cô nhìn chằm chằm vào người phụ nữ cao quý kia.

Trong sự quyến rũ có nét mềm mại, trong nhu có cương, bà cũng không phải một người phụ nữ bình thường.

Lai lịch hẳn là không nhỏ.

Phát hiện Nguyễn Hàm đang đánh giá mình, khóe môi hiện lên ý cười nhạt, Ôn Nghi mở miệng trước: “Cô là Nguyễn Hàm, Nguyễn phó tổng của tập đoàn Liên Khải?”

“Bà là ai?”

“Gọi tôi Ôn Nghi là được, tôi là mẹ của cậu ba nhà họ Đường – Đường Diệp.”

“À… hóa ra là bà Đường!”

“Quá khen, tôi cũng không phải bà Đường. Nếu cô muốn bước vào cửa lớn nhà họ Đường, cô tuyệt đối không thể lẫn lộn xưng hô này, tôi nhận không nổi.”

Khóe miệng giật giật một phen, đôi mắt sâu thẳm của Nguyễn Hàm nheo lại.

Đây tuyệt đối không phải cuộc gặp mặt ngẫu nhiên!

Phòng tắm hơi này làm sao chỉ có cô và bà!

“Tôi nghe nói Nguyễn phó tổng rất có năng lực, cũng rất được Đường Diệc Sâm tín nhiệm. Đáng tiếc a, cô cũng không phải người bên cạnh cậu ấy.”

Không chút lưu tình, Ôn Nghi chọc thẳng vào nỗi đau của Nguyễn Hàm.

Ha ha, Nguyễn Hàm cười lạnh, “Bà Ôn đánh giá cao nhãn lực của mình thôi. Bà ca ngợi tôi, tôi tiếp nhận, nhưng mà, bà suy đoán tôi như vậy quả thật không ổn.”

“Nơi này chỉ có cô và tôi, tôi không nói vòng vo với cô. Nói thật, tôi tới để giúp cô.”