Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 123: Anh cầm tinh con chó sao? động một tí là cắn người




Nhíu mày, Thủy Tâm Nhu tức giận hỏi: “Đường Diệc Sâm, anh xuất viện sao?”

“Ừ, vì anh nhớ em, anh không muốn ở lại bệnh viện.”

Tên lưu manh chết tiệt, giống như con nít, thật làm cho người ta không bớt lo được mà. Sớm biết như thế này, tối hôm qua cô cứ để anh ở ngoài đó chết cho xong, sao cô lại thích quản việc người khác vậy!

Thủy Tâm Nhu vừa giận vừa hờn!

“Anh xuất viện, bác sỹ có kê thuốc cho anh không?”

“Có, anh không biết để để ở đâu rồi.”

Thủy Tâm Nhu rất không vui bĩu môi, u oán trừng mắt Đường Diệc Sâm.

“Buông tôi ra, đi thôi!”

“Không buông! Chờ chút anh buông tay ra, em lại muốn trốn không chịu gặp anh.” Cứ như vậy ôm chặt bà xã yêu dấu đi, cho dù chết cháy cũng không sao cả.

Đường Diệc Sâm ôm chặt hơn, lại còn giở trò vô lại.

“Tôi đếm tới ba, nếu anh không buông tay tôi sẽ không quan tâm anh nữa. Một, hai…” Khốn kiếp chết tiệt, đã giống trái cầu lửa rồi còn muốn nướng cô nữa, Thủy Tâm Nhu tức giận muốn phùng má.

Đêm khuya hôm qua đưa anh tới bệnh viện, cô nghe bác sỹ nói miệng vết thương trên tay anh nhiễm trùng gây sốt hôn mê, lại còn trúng gió lạnh, sẽ không khỏi nhanh như vậy được.

Lúc bác sỹ cắt bỏ băng gạc băng bó trên tay anh, cô cũng có mặt, cô thấy trong lòng bàn tay trái của anh có một vết sẹo cực kỳ đáng sợ, chẳng những xấu vô cùng mà nhìn còn thấy ghê người.

Nhất thời, đầu cô trống rỗng, không suy nghĩ được gì.

Hai bàn tay hoảng loạn lại xoắn vào nhau, cô vô cùng chán ghét bản thân mình.

Cho nên, cô gọi điện thoại cho Vô Ngân để anh qua chăm sóc Đường Diệc Sâm.

Thủy Tâm Nhu cứng rắn đếm đến ba, Đường Diệc Sâm buông tay ra, nhưng tay anh đổi thành nắm tay cô, cảm giác này vô cùng tự nhiên, thật giống như bọn họ vẫn còn là vợ chồng, cho tới bây giờ chưa từng cãi nhau vậy.

Đôi mắt xa xăm lại an ủi vuốt ve ngóng nhìn cô, cho dù anh không nói lời nào, vẻ mặt tủi thân kia giống như đứa trẻ làm sai khiến người ta mấp máy môi không đành lòng trách mắng.

Cắn chặt môi, Thủy Tâm Nhu nhíu chặt mày, đôi mắt long lanh lóe lên phức tạp.

Kìm nén một bụng hờn dỗi, cô tức giận lôi kéo Đường Diệc Sâm đi ra khỏi công viên Disneyland. Đến giờ phút này, cô cực kỳ khẳng định đời trước chắc chắn là cô thiếu nợ anh, nếu không, tên khốn kiếp Đường Diệc Sâm này sẽ không ba lần bốn lượt đòi nợ cô.

——————

Nhìn Thủy Tâm nhu mặt mày đen thui không cam lòng kéo mình đi, khóe miệng Đường Diệc Sâm không tự giác giương lên, tạo thành một độ cung tà mị.

Anh không biết cô ở trong đây, thế nhưng trái tim anh lại chắc chắn như vậy, anh tinh tưởng bọn họ thật sự có duyên phận kỳ diệu. Bằng không, vào hơn mười năm trước, một cái liếc mắt như thế, anh liền nhận định cô, ghi khắc ở trong lòng.

“Bà xã, em muốn dẫn anh đi đâu?”

“Tôi đưa anh đi bệnh viện, sau đó tôi gọi điện thoại cho Vô Ngân qua cùng anh.”

“Không đi, anh không thích bị chích.” Nói xong, Đường Diệc Sâm bỏ tay Thủy Tâm Nhu ra, anh trực tiếp đi về hướng khu biệt thự.

Thủy Tâm Nhu theo ở phía sau, Đường Diệc Sâm đi rất nhanh, cô phải chạy mới có thể đuổi kịp anh.

“Này.., Đường Diệc Sâm, anh đang phát sốt nha, không có thuốc, anh không đi bệnh viện, anh muốn chết hả!” Tên lưu manh, không cho cô đụng phải anh thì tốt biết mấy, vì sao cô lại khéo như vậy nhìn thấy anh ở Disneyland, lại còn chết tiệt biết anh sốt.

Thủy Tâm Nhu cực kỳ lo lắng trong lòng, lại tức giận bất bình.

“…”

“Sớm biết thế tối hôm qua tôi không thèm đưa anh đi bệnh viện, khẳng định là đầu óc tôi bị nhũn nước, hoàn toàn sai!”

“..”

“Này… Đường Diệc Sâm, tôi nói chuyện với anh anh có nghe thấy không hả? Anh đứng lại đó cho tôi!” Thoáng chốc, Thủy Tâm Nhu cất cao giọng hét với anh.

“…”

Đường Diệc Sâm im lặng không lên tiếng, cũng không để ý cô, trực tiếp đi về phía trước. Vào một siêu thị nhỏ mua chút đồ gì đó, anh lên xe ngắm cảnh.

Con mẹ nó, anh hờ hững với cô, cô lại còn đi theo anh. Trời ạ, cô làm gì để bị coi thường như thế hả!

Thủy Tâm Nhu mang vẻ mặt đau khổ, cô giơ tay vỗ vỗ đầu mình, mặc dù do dự một lúc, nhưng vẫn đi theo Đường Diệc Sâm lên xe ngắm cảnh. Anh chết thì tốt, cô thành góa phụ thì không cần ly hôn, chỉ sợ đến lúc đó người nhà họ Đường gây sự với nhà họ Thủy, cho nên, cô không thể không để ý đến anh.

“Này… Đường Diệc Sâm, anh muốn đi đâu? Nhanh đi bệnh viện đi, được không?” Giọng nói Thủy Tâm Nhu không có một tia nhiệt độ, biểu tình của cô lạnh lùng như băng ngàn năm.

Cô trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm, ánh mắt vô cùng u oán, rõ ràng viết cô cực kỳ không tình nguyện đi theo anh như vậy.

Mắt Đường Diệc Sâm điên cuồng, vẻ mặt kiêu căng, có cảm giác xâm lược mãnh liệt, tựa như con chim ưng muốn vỗ cánh bay, bay càng lúc càng cao.

Tốt nhất là vĩnh cữu trú trong lòng Thủy Tâm Nhu!

Lưu manh nhíu nhíu mày, Đường Diệc Sâm nheo mắt nhìn đôi mắt sâu như đầm nước, chậm rãi nói: “Anh về nhà nha, anh nói với em rồi, anh không đi bệnh viện, chính là không đi. Em đi đi, không cần phải để ý đến anh, cứ mặc anh sống chết thôi. Dù sao em cũng muốn ly hôn, anh chết, em cũng không cần ly hôn, muốn làm gì thì làm.”

Mẹ bà nó, lời anh nói sao lại giống trong lòng cô nghĩ vậy, Thủy Tâm Nhu không khỏi trừng mắt nhìn anh.

Nói như vậy không sai, nếu như anh không phải Đường Diệc Sâm, nếu sau lưng không có tập đoàn Liên Khải mà nói, anh chết cô cũng dám giẫm lên anh mấy cái.

Mẹ nó, cho anh ức hiếp chị đây!

“Anh về nhà? Nhà anh ở đây sao?” Đôi mắt tối đen lộ ra tia khinh bỉ, lạnh đến phảng phất muốn xuyên thủng đầu Đường Diệc Sâm, cô muốn nhìn chút anh đang nghĩ gì.

Biệt thự ở đây ít nhất cũng phải hết hai tỷ, anh thật dám bỏ tiền ra mua.

“…”

Khóe môi hơi cong, Đường Diệc Sâm chỉ nhìn chằm chằm Thủy Tâm Nhu. Nếu nói ánh mắt có thể giết người, anh sớm bị cô giết chết không biết bao nhiêu lần rồi.

“Đường Diệc Sâm, anh mua biệt thự ở đây lúc nào vậy?” Chuyện cô không biết quả thật nhiều, vợ chồng một lòng, như cô thấy, bọn họ ai cũng có mưu đồ riêng, bằng mặt mà không bằng lòng!

Chiếc xe ngắm cảnh dừng lại tại một dãy biệt thự phong cách châu Âu, Đường Diệc Sâm mang theo đồ này nọ đi xuống. Anh không đợi Thủy Tâm Nhu, chính mình mở cửa.

Đôi mắt liếc chung quanh một phen, với con mắt của Thủy Tâm Nhu, cô tương đối thích cảnh trí nơi này. Chẳng những không khí tốt, còn có thể nhìn toàn bộ cảnh biển ở vịnh Du Cảnh, bờ cát, công viên Disneyland…

Bất luận từ góc độ nào nhìn lại, không thể nghi ngờ đều có thể tạo thành một hình ảnh say lòng người, ánh đèn trang trí rực rỡ tuyệt đẹp càng tô điểm cho buổi đêm đẹp không thể đổi.

“Em muốn vào nhà ngồi một lát không?” Đường Diệc Sâm lưu manh nhìn Thủy Tâm Nhu.

“Này… đi bệnh viện đi, đừng có hành hạ mọi người nữa. Ngày mai, tôi đi tìm Dạ Vũ Dực ký tên, ai rồi cũng có hợp có tan.”

Ánh mắt lanh lợi như báo săn của anh lóe qua vẻ giận dữ, anh chậm rãi tới gần Thủy Tâm Nhu, “Em theo anh tới đây vì muốn bảo anh đi bệnh viện, còn có chuyện thỏa hiệp ly hôn?”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Anh tính kế tôi như vậy, anh cảm thấy tôi còn có tâm tình ngồi xuống nói chuyện phiếm, ăn cơm, yêu đương với anh sao? Đường Diệc Sâm, đừng tự cho là đúng, trên thế giới này sẽ không có ai chết vì thiếu ai, mỗi ngày mặt trời đều từ đông sang tây, sau đó trở về, đây là quy luật bất biến vạn năm.”

“…”

“Tôi nhất định phải ly hôn, tôi không thể tiếp tục cùng anh nữa. Tôi ghét nhất bị người khác gạt tôi, lợi dụng tôi, là anh xem tôi như một con ngu xoay trong lòng bàn tay.”

Ánh mắt màu đồng của Đường Diệc Sâm đang đổi màu, đây là điềm báo tức giận.

“Cho nên, em sẵn sàng vội vã bỏ đi con của chúng ta… muốn ly hôn, phải không?”

Trái tim Thủy Tâm Nhu nhói đau, cô không sợ nhìn thẳng mắt Đường Diệc Sâm, thần sắc đang cố tỏ ra kiên định lại vỡ tan dưới đôi lông mày vặn xoắn của anh.

Cắn cắn môi, từ từ buông ra, lại thốt ra lời nói cực kỳ tàn nhẫn: “Đúng, anh đối với tôi như vậy, tôi làm sao có thể sinh con cho anh… Tôi muốn ly hôn, tôi không phải không có anh thì không được.”

Đường Diệc Sâm hơi nhếch môi lắc lắc đầu, vầng trán anh nổi lên cơn bão táp đen thui.

“Thủy Tâm Nhu, em quá độc ác! Em có thể hận anh, nhưng đứa nhỏ vô tội, nó không có sai.”

“Vậy tôi sai sao? Còn không phải do anh tính kế tôi như vậy!”

Sự chua xót trong lòng bỗng nhiên dâng lên mũi, trong chốc lát, cánh môi gợi cảm của Đường Diệc Sâm chiếm lấy đôi môi tái nhợt của Thủy Tâm Nhu.

Cực kỳ dùng lực, anh cắn xuống.

Trong khoang miệng tràn ngập một mùi máu tươi, rồi sau đó, anh mới buông cô ra, lập tức đi vào nhà.

“Hu hu… khốn kiếp, đau chết mất, anh cầm tinh con chó sao? Động một tí là cắn người!” Mi mắt Thủy Tâm Nhu vương lệ, cô u oán nhìn cửa sắt đóng chặt.

Anh cảm thấy đau, trái tim em còn đau hơn anh, nhưng mà anh nhìn không thấy lòng em đang rỉ máu!

Vào phòng đặt đồ xuống, Đường Diệc Sâm rót một ly nước uống.

Sau đó, anh lẳng lặng nằm trên ghế sofa, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương. Đầu của anh đau quá, toàn thân anh đều cảm thấy nặng nề, anh không muốn động đậy, anh muốn ngủ, mệt mỏi quá!

Thủy Tâm Nhu còn muốn chạy, theo bản năng nhìn Đường Diệc Sâm mới vừa vào biệt thự, cô lại chần chờ.