Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 132: Thuỷ tâm nhu ở paris




Nghe tiếng, Đường Khả Tâm đang chìm đắm trong giai điệu say mê động lòng người lập tức tỉnh táo vài phần. Cô bỗng nhiên đưa tay đẩy Vũ Văn Thác ra.

Khốn kiếp, thời điểm yêu cô vậy mà còn gọi tên người kia.

Anh hoàn toàn xem cô như cô ta rồi!

Phát hiện Đường Khả Tâm chống cự, con ngươi Vũ Văn Thác lướt qua một tia phức tạp. Anh gắt gao đè cô, không cho phép cô giãy dụa chống cự. Anh càng muốn hung mãnh, căn bản không để ý tới người mới biết mùi đời như cô có thể chịu được sự nhiệt tình của anh hay không.

Ánh mắt anh điên cuồng chứa đựng dục vọng cùng phẫn nộ khiến anh cực kỳ suồng sã tà ác, giống ma quỷ khát máu trong đêm.

“Vũ Văn Thác, anh khốn kiếp…” Đường Khả Tâm dùng sức đánh anh, ý bảo anh nhẹ chút.

“Tuyết Nhi… Tuyết Nhi… anh nhớ em, rất nhớ… đừng từ chối anh…” Nụ hôn nhỏ vụn theo giọng nói khàn khàn của anh rơi xuống, rất dịu dàng, giống như vỗ về lại giống như đau lòng.

Người anh yêu là Trịnh Sơ Tuyết, người anh ôm cũng là cô, anh chỉ muốn dùng sức đưa cô vào trong sinh mạng mình.

Dung hợp mật thiết, không lại tách rời.

Cái mũi cay cay, nước mắt lặng yên tụ lại trong hốc mắt Đường Khả Tâm, cô rất không có tiền đồ, khóe mắt tràn ngập nước mắt khổ sở. Nếu người anh có thể tràn đầy nhu tình đúng là cô, cô nhất định sẽ rất vui vẻ, thế nhưng người kia trong lòng anh không phải cô, trong lòng cô rất khó chịu.

Tức giận bộc phát, cô bỗng dưng cong người lên hung hăng cắn bả vai Vũ Văn Thác.

“A……ui…..”

Vũ Văn Thác trong nháy mắt thanh tỉnh chút, tức khắc anh cũng giống như con sư tử bị chọc giận, anh không do dự nữa, điên cuồng đi theo cảm giác của mình mà cướp đoạt, chiếm giữ… Phát hiện cô khó chịu, kìm lòng không được, ma xui quỷ khiến anh cũng chậm lại.

Vở kịch một người khẳng định không đặc sắc bằng hai người, chỉ ở trong vòng xoáy kích tình say mê anh mới có thể tạm thời quên đi đau khổ.

——————–

Dục vọng bị trêu chọc đến điểm cao nhất, Đường Khả Tâm không đè nén được thét lên một tiếng, vào lúc được an ủi đưa lên mây trong nháy mắt kia, bởi vì ngăn cản không được cảm thụ quá tuyệt mỹ chưa bao giờ có mà cô ngất đi….

Mơ mơ màng màng, cô còn có thể nghe được Vũ Văn Thác thì thầm ‘Tuyết Nhi’, nhưng mà mắt cô đã không mở ra được, cô cũng không còn sức cùng anh dông dài rồi. Cô dường như đặt mình vào trong đại dương mênh mông, Vũ Văn Thác chính là phao cứu mạng cô, cô chỉ có thể phụ thuộc vào anh…

Ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, thân thể nhỏ xinh trên giường lớn rộng rãi đột nhiên bắt đầu chuyển động, Đường Khả Tâm lờ mờ tỉnh lại. Chớp chớp đôi mắt nhập nhèm, cô ngồi dậy.

Trong nháy mắt, cảm giác xé rách đau đớn từ giữa hai chân truyền khắp toàn thân. Đường Khả Tâm hơi nhíu mày bò dậy, cô biết đây là phòng Vũ Văn Thác. Nhặt quần áo lên mặc vào, ôm lấy áo đơn lộn xộn nhàu nát, Đường Khả Tâm kéo lấy thân thể đau buốt rời đi.

Cô nhìn thấy Vũ Văn Thác cùng Douglas ngồi ở ban công, cô chỉ yên tĩnh nhìn anh một cái, khóe miệng chua chát giật giật, cô không đi qua quấy rầy mà trở về phòng mình.

A…. anh đã cắt mái tóc dài kia rồi, ngay cả râu cũng cạo.

Ngoại trừ cặp mắt không nhìn thấy cùng cái chân què kia, anh lại biến trở về Vũ Văn Thác tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn trước kia.

Về đến phòng kiểm tra điện thoại di động tối hôm qua không lấy, Đường Khả Tâm nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ, là Đường Diệc Sâm gọi.

Đợi bình phục thương tổn tinh thần của bản thân, Đường Khả Tâm gọi lại cho Đường Diệc Sâm.

“Anh, anh tìm em có việc sao?”

“Em ra ngoài đi, anh muốn nói chuyện với em.”

Do dự một chút, Đường Khả Tâm đồng ý. Cô nói với người giúp việc trong biệt thự một vài câu, vội vàng đi ra ngoài.

Nghe được tiếng chân bước nhanh, lỗ tai Vũ Văn Thác giật giật, không tự chủ, ánh mắt thâm thúy lướt qua vẻ phức tạp.

Cảm giác tối hôm qua chân thật như vậy, da thịt cô trơn mềm, dáng người mỹ lệ kia, bầu ngực to, cái mông tròn, còn chỗ kia lại căng chặt.

Chỉ là nhớ lại… phần dưới của anh lại căng cứng!

Anh có một loại xúc động, anh muốn nhìn cô, anh hy vọng cô là Tuyết Nhi của anh…

Giọng nói của cô, hơi thở của cô, cô mang đến cho anh cảm giác giống cô ấy cỡ nào.

Chiếc xe việt dã Land Rover màu đen dừng ở ven biển, thân hình Đường Diệc Sâm cao to thẳng tắp tựa trên thân xe, tay anh còn kẹp điếu thuốc lá đang cháy.

Ánh mắt thâm thúy nheo lại, cũng không thể che giấu được u buồn.

Anh ở Macao tìm Thủy Tâm Nhu cả một đêm cũng không tìm thấy cô, tất cả manh mối cùng hành tung nhất thời bị đứt đoạn, phảng phất như có dự tính trước.

“Anh…”

Đường Khả Tâm đến nơi, cô khẽ gọi anh một tiếng. Đường Diệc Sâm nhanh chóng tỉnh lại từ tâm trạng thất thần, anh nhìn chằm chằm cô, tiện tay ném điếu thuốc lá trong tay, đôi giày da sáng bóng bước tới trước.

“Em có muốn rời khỏi Vũ Văn Thác không, anh có cách khiến cho Vũ Văn Huyễn đồng ý?”

Ánh mắt sắc bén của anh nhìn thấy vết tích mập mờ trên cổ mà Đường Khả Tâm cố gắng che giấu, đã là người từng trải, trong nháy mắt anh nhíu mày.

“Anh, cảm ơn anh, không cần đâu, em thích anh ấy, em bằng lòng ở bên cạnh anh ấy.”

Đường Diệc Sâm mấp máy môi, gật đầu một cái. Một người chịu chấp nhận một người chịu đánh, anh và Thủy Tâm Nhu sao lại không giống vậy.

“Ngày mai em cùng anh ấy sang Mỹ, anh ấy đồng ý giải phẫu rồi.”

“Em đi theo cậu ta sẽ chịu rất nhiều đau khổ, thậm chí cậu ta sẽ hận em.” Ngày hôm qua, anh thấy rất rõ ràng, đôi mắt Vũ Văn Thác tràn ngập một nỗi oán hận không tan.

Chua chát giật giật khóe miệng, Đường Khả Tâm nhẹ nhàng trả lời: “Nếu như đây là số phận của em, vậy thì em nhận.”

“Nếu em cần giúp đỡ lúc nào cũng được. Không sống được thì về nhà.”

Đường Khả Tâm không nói, cô chỉ gật đầu.

——————–

Vừa tới nước Anh, chỉ nghỉ ngơi một buổi tối mà thôi, ngày hôm sau, Phí Lạc gõ cửa phòng Thủy Tâm Nhu, thật lâu không có người đáp lại.

Anh tới chỗ tiếp tân khách sạn hỏi dò mới biết được Thủy Tâm Nhu đã trả phòng trước đó rời đi rồi. Lang thang không mục đích, Phí Lạc ở Luân Đôn tìm mấy ngày cũng không thấy bóng dáng cô, bất đắc dĩ mới trở về nước.

“Anh Sâm, thằng nhóc Phí Lạc kia quay lại rồi, nghe nói quay về từ Macao.” Vừa nhận được tin, Đoạn Vô Ngân lập tức gọi điện thoại thông báo cho Đường Diệc Sâm.

“Cậu giúp tôi hẹn anh ta, tôi muốn gặp anh ta.”

Hung hăng xông tới, Đường Diệc Sâm đã cực kỳ khắc chế ngọn lửa giận trong mình nhưng anh vẫn mang khuôn mặt thối đi vào văn phòng Phí Lạc. Anh nhíu mày, nghiêm mặt lạnh lẽo, mắt lộ ra sự hung dữ, hung tợn trừng Phí Lạc, hung ác chất vấn: “Vợ tôi ở đâu?”

Phí Lạc không sợ, nghênh tiếp ánh mắt phun lửa của Đường Diệc Sâm, anh lưu manh nhún vai, gây hấn nói: “Không biết!”

Gân xanh trên trán đã sắp nổi rần lên, Đường Diệc Sâm lạnh lùng cảnh cáo, “Tôi cho anh biết, đời này Thủy Tâm Nhu là vợ tôi, cho dù bây giờ cô ấy còn đang giận tôi, cô ấy vẫn là vợ Đường Diệc Sâm tôi, chúng tôi còn chưa ly hôn, cũng sẽ không ly hôn, thức thời mà nói anh cút xa chút cho tôi.”

“Xì… Tôi có phải nên đa tạ Đường tổng đưa phần lễ lớn như vậy cho tôi không thế? Nếu Nhu Nhu thật sự yêu anh, không cần tôi thò một chân vào, cô ấy cũng sẽ trở lại bên cạnh anh. Rất hiển nhiên, hiện tại cô ấy không muốn gặp anh, cô ấy thất vọng về anh rồi, cô ấy chán ghét anh, cô ấy không yêu Đường Diệc Sâm anh. Anh tỉnh đi, đừng có cột cô ấy vào bên mình nữa.”

“Tình cảm vợ chồng chúng tôi không tới phiên người ngoài như anh tới khoa tay múa chân, cô ấy có yêu tôi không, trong lòng anh tự hiểu. Tôi ngược lại thật rất xác định, vợ tôi căn bản không thích anh, cô ấy chỉ thương hại anh mà thôi.”

Khóe miệng không tự chủ co quắp, ánh mắt hung ác trừng Đường Diệc Sâm một cái, Phí Lạc rất không khách khí hạ lệnh đuổi khách, “Đường tổng, không tiễn.”

“Không cần anh nói, tôi nhất định sẽ tìm được vợ tôi, cô ấy sẽ chỉ là vợ Đường Diệc Sâm tôi!” Ánh mắt lạnh lùng đầy cảnh cáo liếc Phí Lạc, Đường Diệc Sâm nói xong liền rời đi.

Tiếng ‘lộp cộp’ vang lên, trong nháy mắt, Phí Lạc tức giận quét toàn bộ đồ đạc trên bàn xuống dưới.

Tức giận cầm điện thoại lên, anh gọi cho Cung Trạch Hách.

“Anh rể, Thủy Tâm Nhu ở đâu?”

“Em vợ, không phải em đi cùng cô ấy sao, sao lại hỏi anh nha?”

“Anh thật không biết cô ấy đi đâu sao?” Trong đầu Phí Lạc hiện lên chút hoài nghi.

“Em muốn anh giúp em phong tỏa tin tức bên Macao, anh phong tỏa nha. Em cùng với cô ấy đi Anh, em sao có thể không biết cô ấy đi đâu chứ?”

Đầu kia điện thoại ánh mắt Cung Trạch Hách lấp lánh, anh xấu xa nhếch mày, hai chân vắt chéo lười biếng thả trên bàn làm việc. Rất xin lỗi, bà xã đại nhân nhà anh đã có lời, không thể để đứa em vợ ngốc này biết vợ người khác đi đâu.

Cô lại còn đồng tình, nói cũng không thể để cho Đường Diệc Sâm biết vợ anh ta đi nơi nào.

Ai bảo những tên đàn ông thối kia xấu xa như vậy, không cho chút lợi hại về sau các cô làm sao làm được nữ vương!

Dù sao chỉ cần nghe lời vợ liền có thịt ăn, anh có vượt qua nước sôi lửa bỏng đều không chối từ.

Em vợ, lực bất tòng tâm rồi!

Đường Diệc Sâm, anh nằm mơ cũng không nghĩ ra vợ anh lúc này đang ở Paris đúng không, cô ấy đang chủ mưu làm một chuyện lớn kinh thiên động địa!