Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 14: Bệnh nhân nữ mang thai tầng 6




Edit: Cầm thú

Beta: Đại tổng quản

"Thất Bảo, em lại đang nhìn cái gì vậy?"

Trần Xu cảm thấy ánh mắt thiếu nữ hình như đang nhắm về phía sau mình, liền quay đầu nhìn phía sau, trống không chẳng có gì cả.

"Chị Tiểu Trần, có phải chị cảm thấy đau lưng mệt chết đi được đúng không?"

Tần Thất Bảo nhìn thấy trên lưng Trần Xu có đeo theo hai tiểu anh linh, nắm chặt góc áo, nhỏ giọng mở miệng hỏi.

Mặc dù Lưu Tiểu Vũ nói anh linh không có năng lượng gì, nhưng sức lực vẫn lớn hơn người bình thường, cả thân thể đeo bám trên người người khác, nhất định rất mệt mỏi.

"Sao em biết?"

Trần Xu nghe vậy thì có chút kinh ngạc, giơ tay chống eo, hông của cô không những mỏi mà thôi, còn lạnh nữa, giống như bị tảng băng dính lên vậy.

Bởi vì hành động này của cô, hai tiểu anh linh không hẹn cùng lúc bò lên trên, cầm lấy quần áo của cô, từ bên hông bò ra sau lưng, cuối cùng một trái một phải ngồi xổm trên vai Trần Xu, ánh mắt không quá thân thiện nhìn Tần Thất Bảo, "Y a" kêu hai tiếng.

Hai anh linh này giống nhau như đúc, chắc hẳn là song sinh, cái mũi miệng nhỏ, nhưng đôi mắt không nhỏ, giống như hai quả nhỏ đen tròn, nhìn thật đáng yêu, chẳng qua hiện tại hai đôi mắt quả nho xinh đẹp ẩn chứa ánh sáng âm u, nhìn chằm chằm khiến người ta sởn tóc gáy.

Trần Xu "Ai ôi" một tiếng, cảm giác trên lưng nhẹ đi, nhưng sức nặng không biến mất, mà di chuyển đến vai của cô, lạnh buốt, tóc gáy toàn thân đã dựng đứng lên rồi.

"Chị Tiểu Trần, hiện tại tụi nó đang ngồi trên vai chị." Có bác sĩ Phó bên cạnh, Tần Thất Bảo đủ dũng khí để nói.

"Tụi nó? Tụi nó là ai?!"

Trần Xu nghe vậy đứng thẳng lên, nhưng thiếu chút nữa bởi vì sức nặng trên vai mà ngã xuống, bàn tay đặt trên bàn khó khăn chống đỡ, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Hiện tại cô đã không còn tâm trạng đi so đo độ tin cậy của lời nói người bệnh, chỉ muốn biết nguyên nhân mình mệt mỏi, loại cảm giác lạnh buốt này quả thực không thể chịu nổi.

"Là anh linh..."

Khi Tần Thất Bảo nói ra ba chữ kia, hai tiểu anh linh trên vai Trần Xu đồng thời hét lên, tiếng thét chói tai không giống nhân loại, sau đó từ trên vai Trần Xu nhảy xuống, xuyên qua bàn y tá, hướng về phía thiếu nữ, bàn tay nhỏ lạnh lẽo mò tới chân của cô.

"A! Bác sĩ Phó!"

Tần Thất Bảo sợ hãi la một tiếng, cả người nhảy dựng lên, nhảy vào trong lòng bác sĩ Phó, hai chân gắt gao bám hắn, giống như con gấu koala.

"Đừng sợ, đừng sợ..."

Phó Thành không nhìn thấy quỷ, nhưng hướng về chỗ Tần Thất Bảo vừa đứng đá một cái, sau đó hai tay nâng cô lên đi về phía trước, dùng giọng nói dỗ dành nhẹ nhàng an ủi.

Trần Xu bị anh linh quấn vài ngày, tinh thần xuy nhược, lúc này cái gì cũng chưa thấy, nhưng đã bị dọa lùi lại sau mấy bước, lôi kéo cánh tay một y tá khác lạnh run lẩy bẩy.

Mà hai anh linh kia chạy rất nhanh, dựa vào việc Phó Thành không nhìn thấy chúng nó, khi anh đá một cước, liền chạy lại bàn y tá.

"Tiểu Trần cô bị sao vậy? Không thoải mái chỗ nào? Có muốn vào phòng cấp cứu hay không?"

Y tá bị Trần Xu kéo cánh tay, thấy thế vội vàng bỏ bút xuống, đứng dậy đỡ cô.

"Tôi, tôi lạnh..."

Anh linh bò về bàn y tá trở lại bên cạnh Trần Xu, bàn tay nhỏ vịn lấy chân cô, âm khí trên người không ngừng tuôn ra,

"Tôi dẫn cô ấy đi khám." Phó Thành tiến lên, muốn đỡ Trần Xu từ trong tay y tá khác, ở đây đông người, không phải nơi để nói chuyện.

"Chị Tiểu Trần, để em đỡ chị."

Thời điểm Phó Thành đi sang bàn y tá, anh linh đã chạy sang một bên, Tần Thất Bảo vẫn treo trên người anh, thấy anh giơ tay đỡ cánh tay Trần Xu, không hiểu sao trong lòng có chút ấm ức, vì thế từ trên người Phó Thành nhảy xuống, chen giữa hai người.

Trần Xu khó chịu đến mức không còn sức để nói chuyện, nghe vậy thì liếc mắt nhìn Tần Thất Bảo một cái rồi cảm ơn, tùy ý để cô đỡ mình, đến khi vào thang máy xuống tầng một mới bình tĩnh một chút.

"Thất Bảo, hồi nãy em nói anh linh, đó là chuyện gì?"

Hai người không đỡ Trần Xu đi khám liền, chỉ để cô ngồi xuống một cái ghế, Trần Xu nghỉ ngơi vài phút, bình tĩnh xong mới nghĩ lại lời của Tần Thất Bảo nói khi ở trên tầng, liền nghi ngờ mở miệng hỏi.

"Chị Tiểu Trần có phải gần đây chị từng tiếp xúc với phụ nữ mang thai không? Hoặc là ở bệnh viện khác, ừm... giống như khoa phụ sản đó?"

Tần Thất Bảo biết Trần Xu còn trẻ tuổi, nhưng không biết chính xác cô ấy từng bị xẩy thai hay không, thuận tiện hỏi vòng vo.

"Thứ tư tuần trước chị qua khoa phụ sản, tầng 6 của chúng ta có bệnh nhân muốn sanh, chị với hai y tá nữa đưa cô ấy đi Bệnh viện số 2." Trần Xu nghĩ tới cô vừa nhắc tới anh linh, cơ thể không nhịn được lại run rẩy.

Chẳng lẽ bởi vì cô đi Bệnh viện số 2 khoa phụ sản một chuyến, liền bị thứ gì không sạch sẽ bò lên rồi hả? Nói như vậy, thời gian cũng rất hợp lý, thứ tư tuần trước sau khi từ Bệnh viện số 2 về, ngày hôm sau liền không thoải mái rồi.

Không đúng không đúng, nhất định là do mình đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi, thực tế làm gì có thứ gì không sạch sẽ!

"Người bệnh ở tầng 6... Là chị Tiểu Hồng sao?" Tần Thất Bảo hỏi.

Cô nhớ trong viện có cô gái trẻ tuổi mang thai, hình như là bị kích thích gì đó mới được đưa vào bệnh viện, lúc thì tỉnh táo lúc thì hồ đồ, khi cô vừa mới tới, cô ấy vẫn ở tầng 7, thời điểm tỉnh táo thường hay gọt táo và lê cho cô, nói là mẹ chồng mang tới rất nhiều.

"Đúng vậy, là Triệu Lỵ Hồng, cô ấy mang thai bảy tháng, vốn định nửa tháng nữa sẽ liên lạc với người nhà, chuyển bệnh nhân tới khoa phụ sản ở Bệnh viện số 2, nhưng không ngờ tuần trước bỗng nhiên muốn sanh." Trần Xu gật gật đầu.

Triệu Lỵ Hồng mang thai song sinh, sinh non hai cái đứa con trai, lúc ấy tình huống khẩn cấp, lúc ở Bệnh viện số 3 đã vỡ nước ối rồi, khi xe cứu thương đưa tới Bệnh viện số 2, cũng may tốc độ vận chuyển nhanh, sinh sản cũng không quá khó khăn, mười hai giờ cùng ngày đã sinh, mẹ con bình an.

"Hai đứa trẻ giống nhau y đúc có phải không? Ánh mắt to tròn?" Tần Thất Bảo nghe xong, vội vàng hỏi.

"Không sai, hai đứa trẻ đều mắt to, vừa tròn vừa đen... khoan đã, Thất Bảo sao em biết được chứ?!" Trần Xu nói được phân nửa liền dừng lại, quay đầu vẻ mặt không thể tin hỏi.

Lúc ấy người nhà Triệu Lỵ Hồng còn chưa tới, chỉ có cô với hai y tá khác ôm đứa trẻ, mặc dù đứa trẻ rất nhỏ nhưng khỏe mạnh, sau khi lau mặt liền mở mắt, đôi mắt quả thực vừa lớn vừa tròn... Nhưng sau đó hai đứa trẻ liền bị người nhà đưa đi, Tần Thất Bảo luôn ở trong Bệnh viện số 3, không có khả năng nhìn thấy!

"Xem ra, rất có khả năng là con của chị Tiểu Hồng rồi." Cô gái nghe vậy thì cúi đầu, trông có chút khổ sở.

Mặc dù đầu óc Triệu Lỵ Hồng mơ hồ, nhưng vẫn đối xử với cô rất tốt, cô nhớ rõ tháng trước cô còn tìm chị Tiểu Hồng nói chuyện phiếm, nói rằng sau khi sanh con sẽ cố gắng trị liệu, sau này nhất định làm người mẹ tốt.

Tần Thất Bảo nhớ khi Triệu Lỵ Hồng nói lời này, một tay chống eo, một tay vuốt ve cái bụng cực kì dịu dàng, trong ánh mắt tràn ngập tình thương của mẹ, cô không dám nghĩ nếu một người mẹ trông mong con mình được sanh ra như vậy, biệt rằng con của mình gặp chuyện không may, sẽ đau khổ điên cuồng thế nào.

...

"Thất Bảo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em có thể nói rõ ràng với chị không?" Trần Xu vừa sốt ruột vừa sợ hãi, trong lòng mơ hồ có một ý nghĩ, nhưng không dám tiếp thu.

"Có hai đứa trẻ sơ sinh đã chết đi theo cô, Thất Bảo nghi ngờ đó là con của Triệu Lỵ Hồng." Phó Thành ra kết luận đơn giản.

"Bác sĩ Phó... anh nói có quỷ đi theo tôi?"

Trần Xu nghe vậy mạnh mẽ rùng mình một cái, ngón tay không kìm chế được nắm lấy cổ tay áo, siết thật chặt.

Tần Thất Bảo là người bệnh, lời em ấy nói dĩ nhiên không đáng tin tưởng, nhưng lời của bác sĩ Phó cô thực sự phải suy nghĩ một phen, dù sao anh ta cũng không giống người thích nói đùa.

"Có quỷ, nhưng em không biết chúng nó có phải con của chị Tiểu Hồng hay không." Tần Thất Bảo do dự nhìn Trần Xu một cái.

"Nếu không chị Tiểu Trần, chị hỏi chúng nó một chút vì sao lại đi theo chị? Em nghe người ta nói anh linh có chấp niệm, chị không hỏi rõ ràng tụi nó sẽ không chịu rời đi đâu."

"Tôi không hỏi, tôi không tin! Hai người có cách nào chứng minh có quỷ đi theo tôi không? Chẳng qua là mấy ngày nay tôi mệt mỏi quá sinh bệnh mà thôi, tôi muốn đi khám gấp!"

Trần Xu không muốn tin vào ma quỷ, đôi mắt đỏ bừng, cơ thể run rẩy, gạt tay Tần Thất Bảo ra đứng lên, kết quả chưa đi được mấy bước, cái loại cảm giác âm lạnh này lại truyền tới lần nữa, từ mắt cá chân lan ra toàn thân, bên hông như có vật đè nặng, có chút đau đớn.

"Không thể nào, không có khả năng do quỷ giở trò..." Trần Xu đứng im tại chỗ, nhắm mắt lại thuyết phục chính mình.

Trên thế giới này làm gì có quỷ chứ?! Tần Thất Bảo là bệnh nhân, tâm thần phân liệt, dĩ nhiên em ấy sẽ nhìn thấy ảo giác, còn bác sĩ Phó, nói không chừng do mấy ngày ở chung với bệnh nhân, cũng bị "lây nhiễm" luôn rồi.

Trong lòng Trần Xu không ngừng lặp đi lặp lại những lời này, nhưng cổ lực đạo lạnh buốt quỷ dị bên hông cô, quả thực giống như bị bàn tay đứa trẻ vuốt ve, khiến cho cô sợ hãi, không còn khả năng xuy xét lời bọn họ nữa.

"Chị chị, anh linh lại bò lên lưng chị rồi."

Tần Thất Bảo kéo Phó Thành qua, nổi lên dũng khí muốn trao đổi với anh linh, chị Tiểu Trần bài xích như vậy, cũng chỉ có anh linh hiện hình trước mặt chị ấy, mới có thể thuyết phục được.

Một khi thuyết phục được Trần Xu, để cô trao đổi với anh linh, hóa giải chấp niệm của chúng nó, chuyện này mới có thể giải quyết, nếu không cứ tiếp tục như thế, bị anh linh bám theo lâu ngày, hậu quả không đơn giản chỉ là tinh thần xa sút như vậy đâu.