Yêu Em Đã Mười Năm

Chương 3




Phần 3: Chương 7+8+9

_______

7.

Ngày hôm sau, khi tôi điều chỉnh lại tâm lý, chuẩn bị xong trạng thái bình thường khi đối mặt với Lục Sâm, lại được thư ký Đổng thông báo rằng Lục Sâm đi công tác một tuần.

Ngay tức khắc tôi nhẹ nhàng thở ra, một tuần sau, không đợi được Lục Sâm, trái lại là nhận được điện thoại của người quen cũ ở công ty ban đầu, hẹn gặp mặt nhau ở quán cà phê bên cạnh Lộc Trần.

Lão Trương, lão Vương trước kia đều là người có tài có năng lực của tôi, sau này công ty của Thẩm Hàng dần dần đi vào quỹ đạo, tôi lui về ở phía sau màn, bọn họ đương nhiên trở thành trợ thủ đắc lực của Thẩm Hàng.

“Lâm tổng, chúng tôi cuối cùng cũng gặp được chị.” Hai người thấy tôi đi vào, lập tức tiến lên đón, vẻ mặt kích động.

Sau khi tôi cười rồi bắt tay với hai người, ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống rồi từ từ trò chuyện, mới vừa ngồi xuống, lão Vương với lão Trương liền bắt oán giận.

Hóa ra, tôi vừa rút cổ phần không lâu, Phạm Thanh Thanh liền tìm một cái cớ, vào công ty làm trợ lý cá nhân của Thẩm Hàng.

Trước đây, công ty vì chuyện tôi rút cổ phần, đã loạn thành một mớ.

Bây giờ thêm một cái Phạm Thanh Thanh, lại loạn càng thêm loạn.

Thẩm Hàng bởi vì Phạm Thanh Thanh mà vô duyên vô cớ đánh mất rất nhiều hạng mục hợp tác, gây tổn thất nghiêm trọng.

Ngay cả bây giờ, Thịnh Thế nóng bỏng tay nhất lại cũng có thể rơi vào tay Lộc Trần, đương nhiên là làm cho bọn họ triệt để thất vọng.

Vì vậy, rất nhiều người cũ phục vụ nhiều năm cho công ty, bởi vì chịu không nổi nữa, đều lần lượt ăn máng khác.

Sau khi an ủi hai người, điện thoại của tôi vang lên, lão Vương với lão Trương đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt tôi vẫn bình tĩnh tiếp điện thoại.

“Chuyện gì?” Thái độ tôi lãnh đạm.

Có thể cảm thấy được trong nháy mắt ngữ khí của Thẩm Hàng ở đầu bên kia điện thoại tạm dừng, có lẽ anh chưa từng nghĩ có ngày tôi sẽ nói chuyện với anh lạnh lùng như vậy.

Anh ta do dự một chút, cẩn thận mở lời: “Chanh Tử, em có thể quay về công ty giúp đỡ anh không?”

Nửa ngày tôi không có trả lời, Thẩm Hàng tưởng là tôi vẫn còn niệm tình cũ với anh, anh tự tin đề cao âm lượng: “Chanh Tử, em yên tâm, chúng ta đã quen thuộc như vậy, anh sẽ tăng gấp đôi so với tiền lương của quản lý cấp cao trong công ty cho em, giá này, ở thành phố cũng không thấp rồi.”

Giọng điệu đó, cứ như ban một cái ơn huệ lớn lao cho tôi, tôi tức đến bật cười: “Gấp đôi? Thẩm tổng thật sự là hạ vốn gốc.”

Thẩm Hàng ở đầu kia cười: “Đối với em, anh có thể hào phóng.”

Hào phóng?

Công ty của anh có hơn phân nửa là công lao của tôi, lấy tiền tôi vất vả kiếm được bố thí cho tôi lại mang danh hào phóng, Thẩm Hàng thật không biết xấu hổ.

Tôi nghe được tiếng cười của anh, trong lòng buồn nôn một trận, tôi giả vờ lơ đãng hỏi: “Thẩm tổng hào phóng như vậy, chắc chắn là lấy được hạng mục Thịnh Thế kia rồi chứ hả?”

“Thịnh Thế?” Bên trong ngữ khí của Thẩm Hàng tràn đầy nghi hoặc.

Quả nhiên như tôi dự đoán, Phạm Thanh Thanh không có giao tư liệu cho anh.

Khóe miệng tôi kéo lên, ngữ khí nhẹ nhàng: “Hôm tiệc tất niên ấy, tôi đã sửa sang lại hết tất cả tư liệu, tự tay giao cho Phạm tiểu thư, cô ấy còn chính miệng đồng ý với tôi, sẽ chuyển giao cho anh.”

Tôi vừa dứt lời, Thẩm Hàng ở đầu bên kia hiển nhiên loạn thành một cục: “Cái gì?”

Tôi hài lòng cong môi, trực tiếp cúp điện thoại.

Chắc hẳn sắc mặt của Thẩm Hàng hiện tại nhất định là tái mét, nổi giận đùng đùng đi tìm Phạm Thanh Thanh tính sổ.

Đương nhiên, rất có khả năng là Phạm Thanh Thanh lê hoa đái vũ*, lại gạt bỏ chuyện này đi, từng bước kéo Thẩm Hàng xuống vực sâu.

Chú thích: Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa, khóc cũng đẹp. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi - Dương Ngọc Hoàn. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

“Lâm tổng, không ngờ rằng...”

Lão Vương với lão Trương muốn nói lại thôi, rõ ràng là không nghĩ tới việc Phạm Thanh Thanh đã đánh mất sự hợp tác với Thịnh Thế.

Đối mặt với người đã từng là cấp dưới trung thành nhất, tôi nghiêm túc nói: “Sau này nếu có cần, lúc nào cũng có thể đến Lộc Trần tìm tôi.”

Nhập cổ phần vào Lộc Trần, tạm thời tôi chưa công bố với bên ngoài, sau khi lão Vương với lão Trương sững sờ, đều không nghĩ tới tôi sảng khoái như thế, ánh mắt bọn họ phiếm hồng, gật đầu thật mạnh, tôi đứng dậy vỗ vỗ vai hai người, mọi thứ không cần nhiều lời.

...

Trong vài ngày tới, tôi lấy ra công việc khó khăn đã từng làm, ở công ty chịu đựng suốt mấy đêm, làm ra bản kế hoạch cho hạng mục Thịnh Thế.

Vốn tưởng rằng chỉ có mình tôi bận rộn, không ngờ rằng trong lúc Lục Sâm đi công tác trở về liền đi theo tôi giúp đỡ mà không một lời phàn nàn.

Trong khoảng thời gian đó, đối với nụ hôn sắp thành sau khi uống rượu ngày hôm đó, hai chúng tôi đều ăn ý giữ im lặng không đề cập đến.

Có sự trợ giúp của Lục Sâm, bản kế hoạch làm vừa nhanh vừa tốt, ngay cả Cố tổng của Thịnh Thế cũng khen không ngớt.

Vì để chúc mừng chúng tôi hợp tác thành công, Cố tổng khăng khăng phải mời tôi với Lục Sâm ăn cơm.

Thói quen của tôi chính là duy trì các vòng quan hệ tốt, vì vậy vẫn chưa từ chối, cùng đi với Lục Sâm đ ến nhà hàng mà Cố tổng đã đặt trước.

Cố tổng rót hai ly rượu, đưa một ly đến trước mặt tôi: “Ly rượu này, tôi phải cảm ơn Lâm tiểu thư, sau này hạng mục của Thịnh Thế còn cần dựa vào cô với Lục tổng nhiều.”

Tôi nhíu nhíu mi, đã từng vì công ty của Thẩm Hàng đi xã giao nhiều, nên dạ dày tôi vẫn luôn không tốt lắm, vì thế đã dùng hết khả năng để không phải uống rượu.

Sau khi do dự một lát, tôi vẫn cười lấy ly rượu, nâng lên: “Cảm ơn Cố tổng cất nhắc, tất cả hạng mục của Thịnh Thế sau này cũng mong nghĩ đến Lộc Trần chúng tôi trước tiên.”

Tôi nửa đùa nửa thật để làm sôi nổi bầu không khí tại hiện trường, quả nhiên Cố tổng bị tôi đùa đến mặt mày rạng rỡ.

Không ngờ là, chén rượu tôi vừa mới đưa đến bên miệng, Lục Sâm liền cầm cổ tay của tôi.

“Em không thể uống rượu.”

8.

EQ của Lục Sâm rất cao, cũng sẽ không làm ra chuyện khiến mọi người đều xấu hổ này.

Nhìn bộ dạng nhíu mày của Lục Sâm, trong lòng tôi một vạn dấu chấm hỏi. Tôi đây là đang kiếm tiền cho anh ta đấy, anh ta còn quan tâm tôi có thể uống rượu hay không?

Với cả, sao anh ta biết tôi không thể uống rượu?

Tiếp đó, Lục Sâm lại đoạt đi chén rượu trong tay tôi, một hơi cạn sạch.

“Cảm ơn Cố tổng đã nâng đỡ Lộc Trần.”

Thái độ khiêm tốn lại lịch sự, Cố tổng sửng sốt một chút, ánh mắt dừng ở trên người tôi với Lục Sâm một lát, rồi lập tức cười: “Không ngờ tửu lượng của Lục tổng rất tốt nha.”

Có Lục Sâm chắn rượu thay tôi, tôi không dính giọt rượu nào, ngược lại rảnh rỗi ăn không ít cháo nhỏ để bồi bổ dạ dày.

Rượu quá ba tuần, trên người Cố tổng với Lục Sâm đều nồng nặc mùi rượu.

Tôi đỡ Lục Sâm đ ến ghế phó lái, cúi người xuống muốn thắt dây an toàn cho anh ta, dây an toàn có thể là bị mắc kẹt rồi, tôi thử rút vài cái, đều không rút ra được.

Ngay lúc tôi đang chiến đấu với dây an toàn, một bàn tay to lớn cầm lấy ngón tay tôi: “Dùng kỹ thuật.”

Hơi thở của Lục Sâm phả vào mặt tôi, quanh quẩn bên cổ tôi.

Tim tôi bỗng dưng mềm nhũn, giống như bị một thứ gì đánh trúng, một dòng điện tê dại chạy loạn khắp tứ chi và xương cốt tôi.

“Được... được rồi.” Tôi thắt dây an toàn cho anh ta xong, lập tức lui trở về ghế lái, hít sâu vào mấy hơi, mới đè ép lại những rung động trong lòng xuống.

“Tôi cũng không phải hổ ăn thịt người, em sợ tôi như vậy làm gì?”

Tôi xoay đầu qua nhìn vào mắt Lục Sâm, đôi mắt anh ta sâu sắc có thần, không có một chút men say nào bên trong, thay vào đó là hai má tôi ửng hồng y hệt người say.

“Tại sao lại thay tôi chắn rượu?” Nhịn suốt cả đêm, tôi cuối cùng cũng hỏi ra những lời trong lòng.

Lục Sâm ngẩn ra, mở lời nói: “Em là người của tôi, tôi không bảo vệ thì ai bảo vệ?”

Lời nói chắc chắn và nghiêm túc như vậy, càng khiến lòng tôi thêm loạn, tôi không cố hỏi anh ta vì sao biết tôi không thể uống rượu, mà là nói ngay: “Lục tổng, anh lại uống say rồi, đừng nhận nhầm người nữa.”

Tôi vẫn nhớ rõ trong lòng anh ta còn cất giữ một nữ sinh thích thầm mười năm.

Lục Sâm bật cười, mắt sáng như đuốc dán chặt vào tôi, gằn từng chữ nói: “Lâm Thư Chanh, tôi chưa từng nhận sai người.”

Tôi: “...”

Lời này của Lục Sâm là có ý gì?

Lẽ nào lúc trước tôi với anh ta có quen biết.

Nhưng trong tâm trí của tôi làm thế nào cũng không nhớ được từng có tiếp xúc gì với đại thần Lục Sâm này.

Đặc biệt là sau khi biết anh ta là đối thủ một mất một còn mà Thẩm Hàng chán ghét, tôi càng duy trì khoảng cách với anh ta.

Không khí càng ngày càng mập mờ, tôi không muốn lại không rõ ràng như vậy nữa, nghiêm túc nói: “Lục tổng, trong khoảng thời gian gia nhập Lộc Trần này tôi rất vui, sau này, là một cổ đông của Lộc Trần, tôi sẽ trở thành đối tác tốt nhất của anh, đồng hành với anh làm Lộc Trần càng lớn mạnh hơn.”

Tôi nói hết lời trong một hơi, hy vọng kéo quan hệ của tôi với Lục Sâm trở lại quỹ đạo.

Nhưng Lục Sâm không nhanh không chậm gọi tên của tôi: “Lâm Thư Chanh.”

Trong lòng tôi nghi hoặc, thì nghe anh ta tiếp tục nói: “Em chỉ chiếm cổ phần công ty của Lộc Trần thì có gì thú vị, chi bằng trở thành bà chủ Lộc Trần luôn đi.”

Một tiếng sấm nổ đùng bên tai tôi.

Tôi hoảng hốt nhìn Lục Sâm, hoàn toàn hoảng sợ.

9.

Sau khi gọi tài xế riêng đến cho Lục Sâm, tôi chạy trối ch.ết.

Trên đường trở về, tôi dùng sức gõ gõ vào đầu của bản thân: “Lâm Thư Chanh, mày phải tỉnh táo một chút, thiên hạ sẽ không rơi xuống chức bà chủ cho mày làm đâu.”

Tâm trạng vốn còn có chút phức tạp, kết quả vừa đến nhà liền nhìn thấy người tôi không muốn gặp nhất.

Thẩm Hàng với sắc mặt tiều tụy đứng ở cửa, ngón tay kẹp điếu thuốc, anh nhìn thấy tôi, lập tức dập tắt điếu thuốc trong tay, nhanh chóng đi về phía tôi.

Anh mới đi đến gần, tôi đã nghe thấy mùi thuốc lá nồng nặc trên người anh, chỉ có khi trong lòng anh mang tâm tình cực kém mới sẽ hút nhiều thuốc như vậy.

“Chanh Tử, anh biết sai rồi, cầu xin em quay về giúp anh đi.” Câu đầu tiên anh mở lời chính là cầu xin tôi.

“Trong khoảng thời gian này, anh đã tự hối lỗi rất nhiều, Thanh Thanh cô ấy hoàn toàn không được việc, em mới là cô gái có thể xứng với anh nhất.” Đây là câu thứ hai anh mở miệng nói, chính là chửi rủa Phạm Thanh Thanh.

“Chanh Tử, rốt cuộc anh phải làm sao em mới có thể tha thứ cho anh, anh thật sự biết lỗi rồi, sau này em nói cái gì, anh cũng nghe lời em được không?”

Câu thứ ba, anh bắt đầu dùng khổ nhục kế, chuẩn bị giở trò cũ với tôi.

Anh cứ nhìn tôi chân thành như vậy, trong mắt toàn là tin tưởng, vẻ mặt này tôi đã quen thuộc quá rồi, trước đây tôi chính là bị bộ dạng này của anh lừa dối nên mới cam tâm tình nguyện vì anh vất vả nhiều năm.

“Thẩm Hàng, vừa xảy ra chuyện liền kêu phụ nữ đến thay anh thu dọn cục diện rối rắm, khi nào anh mới có thể ra dáng đàn ông?”

Trong nháy mắt sắc mặt Thẩm Hàng có chút khó coi, sau đó vẫn tiếp tục diễn khổ nhục kế: “Chanh Tử, công ty có tâm huyết của em, em thật sự nỡ buông bỏ như vậy sao?”

Nụ cười của tôi lạnh hơn vài phần, tóc Thẩm Hàng có chút hỗn loạn, trong mắt hằn tơ máu, cả người cũng ốm đi một vòng, xem ra khoảng thời gian này anh đã ăn rất nhiều quả đắng.

Cái này không phải là kết quả tôi muốn thấy sao, bỗng nhiên tôi cảm thấy tinh thần sảng khoái.

“Thẩm Hàng, hôm nay anh đến tìm tôi, Phạm Thanh Thanh biết không?”

Thẩm Hàng sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên một tia bối rối.

Tôi lấy di động từ trong túi ra, lắc lư trước mặt anh: “Cần tôi gọi cho Phạm Thanh Thanh kêu cô ta đến đón anh không?”

“Đừng.” Thẩm Hàng sợ hãi kêu thành tiếng.

Tôi cười lạnh thêm vài phần, đây là Thẩm Hàng, từ đó đến giờ vẫn là tính tình do dự chần chừ.

Lúc trước mắt tôi thật sự mù rồi, mới có thể yêu người đàn ông này.

Tôi lại lần nữa thả điện thoại lại vào trong túi: “Thẩm Hàng, hãy đối mặt với bản thân.”

Nói xong, tôi lại cảm thấy may mắn trong lòng vì bản thân đã rời khỏi Thẩm Hàng, bắt đầu cuộc sống mới lần nữa.

Thẩm Hàng dùng sức cào tóc của bản thân, dường như không tin tôi tuyệt tình như vậy, anh đi đến muốn bắt lấy tay tôi, lại bị tôi né tránh, trong mắt anh hiện lên một tia khó coi.

“Đừng chạm vào tôi, chỗ của tôi không thu lại rác rưởi.”