Yêu Em Đậm Sâu

Quyển 1 - Chương 50: Là yêu hay là . . .




Dư Thiên từng nói với tôi, thời gian nói chuyện làm ăn sắc rượu chỉ là nền, nếu quả thật có thể dùng những thứ này để giải quyết, vậy thì đối phương tuyệt đối không có khả năng ngồi đối diện với anh ta. Cho nên, anh ta an bài tất cả mọi chuyện đều là đến giới hạn thì ngưng.

Vì vậy tôi không tài nào hiểu nổi cách làm hiện tại của Trương Mật, nếu như cô ta chỉ vì muốn đùa cợt tôi cũng không thể dùng thủ đoạn ngây thơ như vậy với bạn học thời trung học của mình được.

Người khách kéo tôi vào phòng bao mặc dù đã uống say, nhưng khi tôi đẩy anh ta ra rồi giải thích thân phận của mình thì anh ta lập tức lùi về sau một bước rồi nói xin lỗi. Chuyện lo lắng trước đó không hề xảy ra.

Thế là, khi trong góc phòng bao truyền đến một âm thanh, tôi rốt cuộc cũng biết dụng ý của Trương Mật.

"Thẩm tổng, đến đây uống một ly."

"Ha ha, được, vậy anh chờ mà theo kịp tôi đi nhé."

Hai cơ thể thân mật sát nhau thì ra là như vậy, ly rượu chát màu đỏ tươi trong tay bọn họ tản ra mùi tanh kinh khủng, từng chút từng chút đã từng là tín ngưỡng xâm chiếm tôi.

Trương Mật đã thành công, tôi nghĩ về chuyện không lâu trước đây, khi tôi tận mắt nhìn thấy cô ta và Lộ Phi xuất hiện cùng nhau trước mặt tôi vào đêm hôm ấy, mẹ tôi và tôi nằm torng chăn, bà ấy nghĩ hết cách để an ủ tôi.

Bà ấy nói, "Lam Lam con phải tin rằng, trên thế giới này vẫn còn đàn ông tốt."

Tôi không chắc về sự khẳng định của mẹ, từ đàn ông tốt phát ra từ miệng bà ấy, người đàn ông tôi sùng bái suốt hai mươi ba năm qua, bây giờ đang ở cùng một người phụ nữ đáng tuổi con gái mình diễn ra vở kịch dung tục nhất.

Người bố thân ái nhất của tôi, khi ông dùng xe chạy bốn vòng đi biểu đạt cái gọi là tình yêu kiên định hơn cả tiền của, có lẽ đã bắt đầu lưu luyến với người đàn bà trẻ tuổi.

Bây giờ ông ấy trong mắt tôi, chỉ là một người có ham muốn nguyên thủy. Ham muốn đã chiếm giữ linh hồn của động vật giống đực.

Hơi lạnh thổi đến trên người tôi, tôi không tránh được cơn run rẩy.

"Thẩm Lam rốt cuộc cô cũng quay lại rồi." Trương Mật cố ý gọi lớn tên tôi.

Mà lúc này, "Thẩm tổng"" cuối cùng kinh hoàng đẩy người phụ nữ trên người ông ta nhìn về phía tôi. Ông ta chìa tay về phía tôi bị tôi gạt ra.

"Lam Lam -- "

"Lam Lam con nghe ba giải thích -- "

Tôi cầm ly rượu, cuối cùng không tạt vào người ông ta, khi chạy ra khỏi phòng bao, tôi mơ hồ nghe được tiếng cười đắc ý đầy thắng lời thuộc về Trương Mật, cô ta tàn nhẫn chúc mừng chuyện thành công giết chết tôi.

Bên ngoài hội sở trời đang mưa, những hạt mưa mỏng đan vào nhau, tôi chạy rất nhanh, tôi cho rằng chỉ cần chạy thật nhanh là có thể thoát khỏi cơn ác mộng này. Bỗng nhiên chiếc xe dừng lại kèm theo âm thanh nhắc nhở nhục mạ của tài xế cũng như đang cười câu chuyện chân thực đang diễn ra.

Tôi ở phía bên kia đường lớn nhìn bố tôi, ông không đuổi kịp tôi. Tôi nhìn ông cười, rất tàn nhẫn rất tuyệt vọng.

Trong nháy mắt ấy tôi nghĩ đến rất nhiều chuyện khi còn bé, ngày đó tiền lương của phó giáo sư hơi ít, mỗi tuần ông thường dành ra hai tiếng ra ngoài chơi cùng tôi, những người bạn nhỏ khác cũng rất hâm mộ tôi. Ông vẫn luôn là anh hùng trong lòng tôi. Bố tôi là đẹp trai nhất, cao lớn nhất, thông minh nhất.

Ông còn nói sau này sẽ tìm cho con gái một người bạn trai tốt nhất, tôi nói muốn một người giống ông vậy.

Bây giờ ông già rồi, ông không còn đuổi kịp tôi mỗi lần tôi chạy loạn khắp nơi như khi tôi còn bé.

Mưa càng lúc càng lớn, tôi đi lang thang trên đường lớn không có đích đến, điện thoại tôi reo, nửa năm nay bố tôi chưa từng gọi cho tôi. Tôi cho rằng ông ta tìm thật nhiều lý do, tôi cho rằng ông ta bề bộn nhiều việc. Còn bây giờ tôi cảm thấy, bắt đầu từ nhiều năm trước, tôi cũng đã bị vứt bỏ rồi.

Tôi không có cách nào tiếp nhận bố tôi. Đường ray sự thật này, khi tất cả những sự thật này đè xuống trên người người tôi, tôi cảm nhận được sự sợ hãi khủng hoảng, thậm chí là vô vọng.

Tôi chật vật không chịu nổi đứng trong màn mưa, cúi đầu nhìn người ướt dầm dề. Điện thoại di động trong tay tôi còn ướt thê thảm hơn, cuối cùng nó không vang lên nữa, lại cũng không có người tìm tôi.

Đến khi không khí ấm áp bao trùm quanh người tôi, tôi nhận ra mình đã dừng trước cửa phòng bệnh của Đồng Tiểu Táp. Dường như dọc đường đi rất nhiều nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường, ý tá trẻ tuổi ngoài cửa rối rít hỏi tôi có cần giúp gì không, còn tôi nhìn những gương mặt xinh đẹp giống như cảm nhận được loại vi khuẩn kinh khủng, hốt hoảng chạy đi.

Trong đầu tôi đều là gượng mặt của Trương Mật, mặt của bố tôi, những cô gái trong phòng bao, bọn họ vặn vẹo dữ dội, đang chuẩn bị giết chết tôi.

Bọn họ nói, Thẩm Lam, cô đi chết đi. Trên thế giới này không có ai yêu thương cô cả.

Tôi đứng ngẩn ngơ một chỗ hồi lâu, tôi nhìn Đồng Tiểu Táp cầm trên tay mô hình không lâu trước đó tôi kêu Lâm Cánh chuyển cho anh, trên mặt anh tràn đầy nụ cười hạnh phúc và ấm áp. Một lát sau, anh bắt đầu nhìn điện thoại di động, giống như anh gọi một dãy số nào đó, nhưng không có ai nhận, thế là anh bắt đầu cau mày.

Cách lớp thủy tinh, tôi muốn dùng ngón tay mình vuốt lên nếp nhăn ở mi tâm của anh.

Nhưng mà, vào lúc đó, tôi lại cạn kiệt sức lực ngã trước cửa.

Trước lúc ngất xỉu, tôi thấy Đồng Tiểu Táp quay đầu lại, sau đó chạy đến thật nhanh bên cạnh, anh dịu dàng ôm lấy tôi, đáy mắt đáy mắt tôi nhìn mênh mông vô bờ bến đau thương và đau lòng.

"Thẩm Lam, em sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Đồng Tiểu Táp vội vàng hỏi tôi. Tôi nắm tay anh nhắm mắt lại.

Tôi tỉnh lại lần nữa rất nhanh, hơi ẩm trong hốc mắt hòa với làn hơi mù mịt trong phòng tắm làm thành một, Đồng Tiểu Táp ở bên cạnh tôi thở dài, anh chau mày ôm tôi đến bên cạnh phòng tắm, sau đó đưa tay ra thử nước.

Tôi nhìn ngón tay thon dài của anh ngâm trong nước trong veo, ngón tay thon dài dịu dàng khép lại. Chàng trai trẻ tuổi tràn đầy lực hấp dẫn trước mặt tôi với tầm nhìn rất tốt, đã lâu rồi tôi không nhìn anh gần đến như vậy, tôi không có dũng khí và niềm tin tin rằng có phải anh sẽ luôn tốt với tôi như vậy hay không.

Mồ hôi từ trên trán Đồng Tiểu Táp rỉ ra, tôi theo bản năng đưa tay ra, anh nắm lấy cổ tay tôi, "Cho anh biết có chuyện gì đang xảy ra được không?"

Tôi lại bắt đầu khóc, tâm tư tồi tệ không hề báo trước khiến Đồng Tiểu Táp khẩn trương hơn, anh dịu dáng ôm lấy tôi, đầu tôi bị đè trong lòng ngực khô ráo ấm áp của anh, nơi đó tràn ngập mùi hương của anh.

"Anh ở đây." Anh nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, sau đó đảm bảo.

"Ừm."

Tôi bị ôm vào trong bồn tắm, quần áo từng thứ trút khỏi cơ thể, Đồng Tiểu Táp đương nhiên biết chuyện tôi đau lòng, trách tôi khi không có anh ở bên cạnh thì không biết chăm sóc bản thân mình.

Tôi đã quên mất lúng túng, dù toàn thân trần trụi. Khỏa thân trước mặt anh, tôi chỉ tham lam nắm chắt lấy tay anh.

"Anh sẽ không đi đâu."

Nước mắt không kìm nén nổi lăn dài xuống, ngay khi Đồng Tiểu Táp cúi đầu xuống, tôi bỗng đưa tay ra ôm lấy cổ anh sau đó liều lĩnh đến gần hôn lên môi anh.

Mùi vị quen thuộc đã lâu, Đồng Tiểu Táp đáp trả lại tôi rất nhanh, răng môi chúng tôi quấy đảo lẫn nhau, tôi thậm chí còn nếm được mùi máu tanh, tôi tiếp tục cắn môi anh, như vậy mới khiến cho tôi cảm thấy chân thực.

Đồng Tiểu Táp ôm tôi ra khỏi bồn tắm, sau đó dùng khăn tắm quấn tôi lại, một vài vị trí trên cơ thể không thể tránh sự đụng chạm, mặt Đồng Tiểu Táp đột nhiên đỏ bừng lên.

Tôi cười khanh khách, đưa tay ra, tùy tiện quẹt vào người anh.

"Đừng có phá."

Đồng Tiểu Táp để tôi nằm trên chuang, "Ngoan ngoãn ở đây chờ anh, anh đi mua chút đồ ăn cho em."

Tôi lắc đầu, khi Đồng Tiểu Táp xoay người tôi kéo vạt áo của anh lại. Tôi nghĩ dáng vẻ của tôi lúc đó rất đáng thương, Đồng Tiểu Táp quay đầu nhìn tôi, anh thở dài, "Không sao, anh không đi."

Hai người chúng tôi nằm eo hẹp trên cái giường nhỏ giống như lần trước, tôi như con mèo chiu rúc vào lòng ngực Đồng Tiểu Táp. Ngya khi cơ thể của tôi càng ngày càng mềm mại, tôi cũng cảm thấy một vị trí trên người Đồng Tiểu Táp bởi vì sự đụng chạm của tôi mà trở nên cứng rắn.

Anh mím môi không nói lời nào, chỉ ôm tôi chặt hơn một chút.

Tôi hít một hơi, đẩy mình ra khỏi lòng ngực của anh, chống người nhìn anh từ trên cao xuống, khăn tắm đã sớm tuột ra. Không khí lạnh lẽo khiến hô hấp của tôi càng thâm dồn dập.

Ngón tay của tôi dừng trên nút quần áo của Đồng Tiểu Táp, anh mặt quần áo bệnh viện mà cũng đẹp đến như vậy, xương quai xanh tinh tế cùng cơ thịt trắng nõn. Da như ẩn như hiện.

"Thẩm Lam -- "

Giọng nói của Đồng Tiểu Táp rõ ràng khàn đi. Tôi tiếp tục động tác của mình, mãi cho đến khi anh giống như tôi, trần trụi. Trần trụi, không còn lại chút gì.

Tôi to gan đưa tay ra nắm lấy anh, không có nguyên nhân không có mục đích gì. Loại hành động này đại khái gọi là có bản lĩnh.

Vào một khoảnh khắc cuối cùng đó, Đồng Tiểu Táp nắm lấy bả vai tôi, vị trí của chúng tôi bị đổi cho nhau, tôi nhìn anh ánh mắt thâm tình, nhưng không phân biệt được đó là tình yêu hay là ham muốn. Mong mỏi.

Một mùi hormone nồng nặc lan tỏa khắp phòng bệnh.