Yêu Em Đến Phát Điên

Chương 17




- Thả Thiên Nhã ra...đồ biến thái...cầm thú...Vũ Vũ...cứu Thiên Nhã

Suốt dọc đường, cô không ngừng la ó, khóc lóc, còn gọi "Vũ Vũ" khiến Dương Phong nổi máu điên tiết. Nếu cứ tiếp tục như vậy, đi đến đâu, người ta cũng nghe thấy, cũng cho rằng anh đang bắt cóc phụ nữ.

– Câm mồm! – Anh thét.

Thiên Nhã giật bắn mình, ngồi thu lu ở ghế sau, nín bặt. Không gian trong xe coi như im lặng. Nhưng chỉ vài giây sau đó...

– Aaaa...!

Cô bắt đầu hét, tiếng hét trong trẻo và vang vọng tấn công đôi tai nhạy cảm của Phong. Anh với bộ mặt quỷ dữ dừng xe bên đường vắng, nhanh chóng xuống xe, mở cửa hàng ghế sau, bịt miệng Thiên Nhã lại, đem cơ thể cao lớn phủ lên người cô.

– Ưm!

Anh không hề biết tất cả những hành động hiện tại khiến Thiên Nhã gợi nhớ về cuộc khủng hoàng tinh thần năm năm trước nhiều thế nào. Trong đầu cô, mơ màng hiện về hình ảnh mình bị băng keo dán miệng, không nói nổi lời nào, rồi cả cái tấm thân nặng trịch đè lên cơ thể cô lúc đó. Thiên Nhã sợ hãi, hoảng hốt cắn vào tay anh thật mạnh.

Dương Phong lúc này đang đau điếng nhìn bàn tay chảy máu của mình, nhưng vẫn không buông cái miệng nhỏ của cô ra. Anh sợ bỏ ra, cô sẽ nói những câu anh không muốn nghe.

– Cắn anh sao? Được! Cắn nữa, cắn nữa đi, anh cho em cắn, cắn đến khi nào em vừa lòng thì thôi. Em thử phát ra một câu nữa xem, xem anh xử em ra sao?

Một lát sau, anh chịu bỏ tay ra, cẩn thận quan sát xem cô sẽ chống cự anh ra sao nữa? Nhưng cô không làm gì cả, không nói một câu, duy chỉ có hơi thở là bắt đầu mạnh dần, lồng ngực liên tục phập phồng. Dương Phong bắt đầu sợ, hình như bệnh của cô đang tái phát.

– Thiên Nhã! Em không sao chứ?

Thiên Nhã hấp hối:

– Đừng mà...xin anh...đừng làm thế với Thiên Nhã...xin anh...hức...

Anh thực muốn điên lên vì bản thân mình, cứ nghĩ chỉ cần ép buộc cô, chắc chắn cô phải nghe lời anh. Nhưng anh không ngờ thực trạng bệnh của cô mới thực là đây. Trong phút chốc, anh đã nghĩ hay là đưa cô về cho Thái Uy Vũ? Nhưng anh gạt phăng nó ra, anh sẽ tự mình chữa bệnh cho cô.

– Anh không làm gì Thiên Nhã nữa! Thiên Nhã ngoan, bình tĩnh lại!

Dương Phong đỡ cô ngồi dậy, ôm cô vào lòng, bàn tay không ngừng vuốt ve sống lưng của cô:

– Anh sai rồi! Anh sai rồi! Ngoan! Đừng sợ!

Cả gương mặt ngập tràn nước mắt của Thiên Nhã áp vào lồng ngực Dương Phong. Trong lúc hô hấp còn khó khăn ấy, bên tai cô văng vẳng nhịp tim đập liên hồi cùng giọng nói dịu dàng của anh, nhất thời nhớ về những phút giây yên bình bên cạnh anh lúc trước, hơi thở điều hòa dần.

Thiên Nhã không dám nhìn thẳng vào mắt anh, bịt hai tai lại, không muốn nghe giọng anh nữa. Cô luôn cảm nhận được tình thương từ anh mỗi khi ở cạnh. Nhưng cứ mỗi khi giọng nói của anh cất lên, hàng loạt đau đớn năm xưa như ùa về, khiến cô sợ anh, muốn xa lánh anh.

Dương Phong vẫn cứ ôm cô thật chặt trong lòng như thế. Đã lâu lắm rồi, anh không được gần cô thế này. Giây phút ấy anh chỉ mong kéo dài cả cuộc đời. Nếu bây giờ, được nghe cô gọi "Phong Phong" như trước, anh có phải chết cũng hạnh phúc mỉm cười.

*************

Bảy giờ tối, anh đưa cô đến một căn biệt thự ngoại ô thành phố, cẩn thận mở cửa xe, bế bổng cô lên, bước vào trong nhà.

Thiên Nhã nhìn ngó chung quanh căn nhà, vừa lạ vừa quen, giọt nước mắt cùng tiếng nấc vẫn chưa vơi, hai bàn tay run run đan vào nhau, nhìn theo từng bước chân anh, hồi hộp xem anh đưa cô đến chỗ nào trong căn nhà này.

"Cạch...". Anh mở cửa phòng. Một cử chỉ nhỏ thôi cũng khiến cô sợ hãi mà nép vào ngực anh. Trước đây, Thái Uy Vũ có dạy cô "hết sợ" với tiếng động này, nhưng vô ích.

Như thế vẫn chưa là gì cả, điều tiếp theo ám ảnh cô còn kinh khủng hơn. Bên trong phòng rất, rất tối, tối như cái đêm năm năm trước.

– Bỏ ra! Bỏ Thiên Nhã ra!

Chân tay cô vùng vẫy, vùng vẫy khỏi cơ thể anh. Thái độ của cô lúc này mới khiến anh chợt nhớ ra, tại nơi này, năm năm trước, anh cưỡng bức cô, hành hạ tâm trí non nớt của cô.

Anh nhanh chóng mò tìm công tắc đèn điện. Nhưng khổ nỗi bật mãi mà đèn vẫn không sáng, bóng đèn hình như bị cháy.

Cuối cùng, cô vùng khỏi người anh, ngồi thụp xuống, liên tục lắc đầu:

– Đừng...đừng mà....không muốn đâu!

Hình ảnh cô giữa ánh sáng và bóng tối lập lòa như ngàn nhát dao đâm vào tim anh. Dương Phong nín bặt, tưởng như bất lực trước tất cả, chỉ có thể nhìn cô gào thét trong nỗi ám ảnh với căn phòng này, thì đôi môi mỏng của anh bắt đầu mấp máy:

– Hàng ngàn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời kia ơi! Hãy tỏa sáng lung linh khắp nơi. Cho bé ngủ say mơ giấc mơ ngọt ngào. Trong mơ, bé bay lên trời, bé gặp sao cùng cười, đem đến niềm vui nơi nơi. Này ngôi sao kia ơi...

Giọng hát trầm bổng của anh cất lên trong bóng tối, một bài hát duy nhất anh thuộc làu từ thời học mẫu giáo đến bây giờ. Anh không biết mình có bị gì không mà nhất thời học theo Thái Uy Vũ, nhưng nó có hiểu quả thật.

Một giọng hát trong trẻo cao vút hòa vào giọng anh, ngân nga theo những nốt nhạc:

– Này ngôi sao kia ơi! Hãy tỏa sáng lung linh khắp nơi! Cho bé ngủ say mơ giấc mơ ngọt ngào...

Những dòng ký ức êm đềm ùa về, Thiên Nhã nhớ lúc còn nhỏ, mẹ vẫn thường hát bài hát này cho cô nghe trước khi ngủ. Giọng mẹ trầm ấm, điềm đạm và hiền dịu, đưa cô vào giấc ngủ say nồng. Bây giờ, cô không còn phải bịt tai, sợ nghe giọng anh nữa. Thay vào đó, cô muốn nghe anh hát nhiều hơn. Lời bài hát len lỏi vào sâu trái tim cô, ấm vô cùng.

Đôi mắt Thiên Nhã nhíu lại, cái miệng nhỏ kịp lẩm bẩm hát vài câu, rồi gục xuống bờ vai anh, ngủ thiếp đi. Cô thật giống như một con mèo nhỏ nằm gọn trong lòng anh.

Dương Phong khẽ đặt một nụ hôn trên trán Thiên Nhã, nhẹ nhàng bế cô lên giường, đắp chăn cho cô cẩn thận mới an tâm đi sửa bóng đèn. Anh thấy mọi việc ngày hôm nay như được sắp đặt sẵn vậy, anh vô tình làm cái này cái kia, đụng chạm vào nỗi ám ảnh của cô, và rồi chấn an cô kịp lúc.

Cuối cùng, anh hiểu ra, bệnh của cô, chỉ có anh mới chữa được. Thái Uy Vũ kia miệng lúc nào cũng luyên thuyên rằng cô đã vô phương cứu chữa, khuyên anh để cô ra đi. Nhưng anh ta đâu biết, định mệnh đã sắp xếp và giao nhiệm vụ đó cho một mình anh, chỉ mình anh thôi.

Anh lật đật xuống bếp, chợt nhớ ra không có gì để nấu cả. Gần đây, đúng là có một khu chợ, nhưng tối rồi, ai còn bán buôn gì nữa. Thế là anh buộc phải lái xe với tốc độ nhanh nhất đến siêu thị trong thành phố, mua đại hàng đống thịt,rau, củ, quả các loại. Vừa đi vừa trở về mất ít nhất một tiếng đồng hồ.

Căn phòng Thiên Nhã ngủ đã có đèn điện sáng trưng. Cô lim dim mắt tỉnh dậy, thấy trong nhà yên ắng quá. Dáng hình cao lớn kia cũng biến mất hút. Ở một mình, Thiên Nhã dễ suy nghĩ lung tung. Cô có cảm giác cô đơn, hiu quạnh giống như cái lần bị Thiên Hương lừa đem đi vứt ngoài đường. Bản thân Thiên Nhã không phải không ý thức được sự ngu ngốc vô dụng của mình. Chính vì thế, cô rất sợ bị bỏ rơi.

– Đi đâu hết rồi! Sao bỏ Thiên Nhã ở đây một mình vậy?

Cô mếu máo đi xuống lầu dưới, lục tìm từng chỗ một, kiểm tra mọi gầm bàn, gầm ghế, tủ đựng đồ. Bởi, cô nghĩ Dương Phong trốn ở đâu đấy trong nhà, không chịu gặp cô, anh ghét cô vì mấy ngày nay cô xua đuổi anh. Cô không cố ý, chỉ là tâm trí của cô luôn thôi thúc cô làm vậy. Không thấy anh, cô lại khóc nức nở.

Dương Phong toát mồ hôi với đống thức ăn anh mua ở siêu thị. Từ nay, anh và Thiên Nhã sẽ sống ở đây nên cần dự trữ nhiều đồ chút. Về đến nhà, chưa kịp thở, đã thấy cô gái nhỏ của mình khóc lóc. Anh thắc mắc, cô khóc nhiều lần trong ngày như vậy, chẳng lẽ nước mắt không cạn được sao?

– Thiên Nhã! Anh về rồi! Sao lại khóc nữa?

Nghe giọng anh, hai mắt cô bỗng sáng hẳn lên, trong lòng ngập tràn vui sướng, vì anh chưa đi, vẫn ở đây bên cô. Nhưng cô hờn anh, giận anh, chống hai tay vào hông, khuôn mặt lem nhem nước mắt bỗng chốc nhăn nhó:

– Đi đâu mà bây giờ mới về!

Dương Phong ngớ người nhìn cô. Từ khi nào cô biết hờn người khác cái kiểu đáng yêu như thế. Bây giờ, cô chẳng khác gì mấy bà vợ cằn nhằn chồng mình đi sớm về khuya vậy. Ôi cô gái của anh đã biết giận hờn anh rồi!

----------+--------------------------------------------------------+----------

Mấy bạn đọc xong bình chọn cho tui điiii:>