YÊU EM ĐẾN TẬN XƯƠNG TỦY

Chương 4: Ký Ức




“Mẹ, đừng khóc, còn có con mà, sau này con sẽ bảo vệ mẹ, chăm sóc mẹ.” Đôi mắt An Hảo sưng đỏ, ôm Lâm Uyển nức nở nói.

Năm ấy ba An Hảo qua đời vì tai nạn xe cộ, từ đó trở đi gia đình dần suy bại. Di chúc của An Kỷ để lại thì bị bác cả mua chuộc người rồi sửa đổi, tiền đều bị lấy hết, mẹ con An Hảo và Lâm Uyển một phần cũng không có. Chỉ để lại một căn phòng trống, Lâm Uyển phải bán hết tất cả châu báu và đồ trang sức đi.

Ở dưới sự che chở của An Kỷ, cuộc sống của An Hảo và Lâm Uyển đều là tiêu tiền như nước. Hôm nay lại bị người thân hãm hại, bạn tốt ngày xưa luôn mang khuôn mặt vui vẻ chào đón, giờ đây cũng biến thành lạnh nhạt đối đãi, số tiền An Kỷ cho vay cũng một đi không trở về.

Rơi xuống vực sâu chỉ trong một đêm, khiến cho nhà họ An như biến thành ruồi không đầu, người quen trên thương trường đều đeo mặt nạ, ở trước mặt lợi ích, tất cả tình cảm đều là giả. An Hảo đều hiểu, cô đều hiểu, có chán ghét ra sao, có yếu ớt thế nào, cô chỉ có thể nhìn về phía trước.

Lâm Uyển bán tất cả gia sản, mở một tiệm cà phê. An Hảo nói muốn đi hỗ trợ nhưng Lâm Uyển không đồng ý, bà muốn cô chú tâm học tập thật giỏi. Lúc này đã không còn như trước, trước kia Lầm Uyển nào phải làm việc gì nặng, thế mà bây giờ cái gì cũng biết.

An Hảo đã từng nổi bật như ngôi sao sáng ngời, tự do phóng khoáng không tự gò bó chính mình, hiện giờ An Hảo lại chỉ mặc quần jean đơn giản nhất. Ánh sao đã không còn sáng như trước, chỉ còn sự quật cường là không đổi thay.

_____________

“Không làm tổn thương đến con trai tôi thì chuyện gì cũng dễ nói.” Tống Chấn Hoa cầm điện thoại kích động nói. Tống Từ Nhất tám tuổi, tay chân bị trói, miệng cũng không phát ra được âm thanh nào, cậu chỉ nhìn khoảng không trước mặt, có một bé trai xấp xỉ tuổi cậu cũng bị trói ném ở không gian tối đen ẩm ướt này. Đứa trẻ đối diện khóc hu hu, Tống Từ Nhất lại thật yên lặng, chỉ là đôi tay nhỏ bé không kìm được run rẩy.

Cho dù Tống Từ Nhất trầm mặc ít lời từ nhỏ, tính cách trầm ổn hơn những đứa nhỏ cùng tuổi, nhưng dẫu sao cũng mới chỉ tám tuổi, nói không sợ thì chính là nói dối.

Chỉ nghe tiếng nghiến răng nghiến lợi của tên bắt cóc nói với đầu bên kia điện thoại: “Tống Chấn Hoa, năm đó ông lái xe đụng vào ba tôi, ông thậm chí còn không thèm xuống xe liếc nhìn một cái, ba tôi chết cũng không kịp nhắm mắt! Ông bỏ tiền tìm người ngồi tù thay ông, nợ máu này, tôi muốn ông phải trả bằng máu!” Tống Chân Hoa hoảng sợ: “Nói đi, phải làm gì thì cậu mới chịu thả con trai tôi.”

“Hahaha, con trai ông? Hahahaha, Tống Chấn Hoa, trong tay tôi không chỉ có một đứa con trai của ông thôi đâu.” Tên bắt cóc cười dữ tợn. Tống Chấn Hoa vội hô to: “Cậu, cậu có ý gì?”

“Tống Chấn Hoa, ông cho rằng không có ai biết chuyện ông có con riêng sao?”

Tống Từ Nhất vừa nghe thấy thế, tay nhỏ chợt nắm chặt lại, nhìn đứa trẻ ở phía đối diện, trong lòng cuồn cuộn, cậu biết, cậu biết con riêng là như thế nào.

“Cậu muốn thế nào!” Tống Chấn Hoa tức giận nói: “Tôi nghĩ, trong hai đứa con trai của ông, ông chỉ có thể chọn một, ông chọn đi, là chọn con trai lớn, hay là con trai nhỏ.”

Tống Chấn Hoa mắng: “Cậu điên rồi sao, cậu đòi tiền tôi cho cậu, cậu nói đi, cậu muốn bao nhiêu!” Tống Chấn Hoa đã sớm báo cảnh sát, đến bây giờ, tên bắt cóc vẫn không biết mình đã bị bao vây.

“Tống Chấn Hoa, tôi nói cho ông biết, mẹ nó ông không có thời gian lựa chọn đâu, ông muốn một đứa cũng không thấy được có đúng không!” Tên bắt cóc hung hãn nói.

“Tôi,…. Đừng, đừng làm hại Tống Niên…” Tống Chấn Hoa dập đầu nghẹn nói.

Tống Từ Nhất vừa nghe tới đó, ong một cái, cả đầu trống rỗng, thật giống như cái gì cũng không nghe được, chỉ nhớ câu Tống Niên kia….

“Hahahahaha, phụt, ông chính là đồ tể, Tống Chấn Hoa, ông nhớ lấy, đây là chính ông lựa chọn.” Rầm một tiếng, cửa bị đá văng ra, Tống Từ Nhất thấy rõ hình dáng của kẻ bắt bắng, đôi mắt đỏ ngầu như muốn xe nát cậu, kẻ đó từng bước từng bước đi về phía Tống Từ Nhất, hung hăng đá Tống Từ Nhất một cái, đây vẫn chỉ là cơ thể của trẻ con, sao có thể chịu được cú đá như vậy.

Cả người Tống Từ Nhất run lên, nhưng lại quật cường cắn răng không kêu một tiếng. Tên bắt cóc ngồi xuống: “A, không nghĩ tới con traiTống Chấn Hoa lại là một thằng nhóc xương cứng như vậy, hahaha, nhóc con, người bố phế vật kia của mày không muốn mày, ông ta chọn là chọn đứa con trai nhỏ mà ông ta có được khi phong lưu ở bên ngoài, hahahaha.” Tống Từ Nhất hung hãn nhìn kẻ bắt cóc. Kẻ đó thấy vậy, ánh mắt ác hơn, đánh đập Tống Từ Nhất như phát điên.

Tống Từ Nhất cảm thấy rất đau, cậu thật sự rất đau, cảm giác trên người trầy da sứt thịt, chảy thật nhiều màu, kẻ kia cầm dao, giống như người điên, trong lòng Tống Từ Nhất rất sợ hãi, không có ai biết, một đứa bé tám tuổi bây giờ không được ai giúp đỡ thì tuyệt vọng đến nhường nào.

Tên bắt cóc vốn không muốn Tống Từ Nhất chết một cách dễ chịu, anh ta đã điên rồi. Bên cạnh là đứa trẻ tên Niên, nó hoảng sợ nén nước mắt, run rẩy không giám lên tiếng.

Đúng lúc này, đoàng! Đoàng! Một loạt tiếng súng nổ vang lên, máu bắn đầy lên mặt Tống Từ Nhất. Tên bắt bóc ngã xuống cạnh Tống Từ Nhất, lúc này, thần kinh của cậu cũng đã không thể chịu đựng nổi, mấy giây trước khi mất đi ý thức, cậu nghe được các loại âm thanh ồn ào “Tỉnh lại đi, cố gắng một chút…”

Chờ khi Tống Từ Nhất tỉnh lại, bên mép giường chỉ có mẹ cậu đang ngồi chờ, Đường Tịch nhìn thấy Tống Từ Nhất tỉnh lại liền khóc gọi bác sĩ. Cậu nhìn Đường Tịch, trong lòng chua xót muốn chết, nhưng lại không nói gì cả. Cậu mệt quá, cũng rất đau, giống như không nhớ nổi điều gì.

Đường Tịch cũng biết chuyện về đứa con riêng kia, chuyện này sớm muộn gì thì bà cũng biết, Tống Chấn Hoa lại không có ý giấu giếm, nói hết ra toàn bộ, ở cùng bà một thời gian, không được bao lâu ông ta đã ngoại tình, liên tục ở bên ngoài nuôi tiểu tam, còn sinh một đứa con.

Đường Tịch không tiếp thu nổi sự thật này, cộng thêm bệnh tim vốn có nên đã qua đời. Tống Từ Nhất mất mẹ, mà Tống Chấn Hoa tuy quản việc ăn ở của cậu, nhưng cũng dẫn tiểu tam và đứa trẻ tên Tống Niên về. Hài cốt Đường Tịch còn chưa lạnh, Tống Chấn Hoa đã không nhịn được mà đón người về. Tống Từ Nhất hận, cậu hận không giết được ông ta, thế nhưng cậu còn quá nhỏ. Cậu chỉ có thể nhịn.

Hàng năm vào ngày giỗ Đường Tịch, chỉ có mình Tống Từ Nhất đi thăm bà, “Mẹ, con đến thăm mẹ.” Chỉ có bóng lưng đơn bạc tịch mịch của Tống Từ Nhất.

Đường Tịch là thiên kim nhà họ Đường, ban đầu khi ở cùng một chỗ với thanh niên nghèo là Tống Chấn Hoa, người nhà đã dùng mọi cách gây khó khăn, nhưng không thể kéo Đường Tịch đơn thuần rơi vào bể tình ra ngoài.

Lúc còn trẻ, Tống Chấn Hoa luôn mặc quần vì giặt nhiều mà bạc trắng, nhưng thân hình thon dài, ngũ quan tuấn mỹ. Ở cái tuổi đó, quả thật là có sức hấp dẫn cực lớn với thiếu nữ. Cuối cùng Đường Tịch bị luân hãm dưới thế công đầy lời ngon tiếng ngọt của Tống Chấn Hoa, có con, còn ở chung một chỗ.

Tống Chấn Hoa tính toán thật giỏi, ông ta cần cù chăm chỉ, làm một nhân viên tốt, chồng tốt. Sau đó thu nhà họ Đường vào tay, Đường Tịch làm người vợ tốt, sinh một đứa con trai ngoan, nhưng đây đều là quang cảnh trước kia. Từ sau khi Đường Tịch qua đời, Tống Từ Nhất thề, nhất định cậu sẽ lấy lại nhà họ Đường, cũng nhất định phải để ông ta trả giá thật lớn.

Từ ngày đó trở đi, cậu không có mẹ, cũng không có ba. Thế giới của cậu bị bóng tối bao trùm, không có nhiệt độ, lạnh như băng, cũng sinh ra một Tống Từ Nhất có đôi con người đen sâu không thấy đáy.