Yêu Em Dưới Ánh Mặt Trời

Chương 4




Âu Vãn Quân vừa định động thủ, chợt nghe đến một giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu thì nhìn thấy Tô Hoài Dương đang chạy nhanh về phía bên này. Tên mập thấy có người đến cũng dừng tay, “Ai! Em không sao chứ?” Tô Hoài Dương xông lên một phen kéo Âu Vãn Quân đến bên người hỏi han, trong giọng nói tràn ngập sự lo lắng mà ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, đem Âu Vãn Quân kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, xác định không có gì trở ngại, Tô Hoài Dương mới quay đầu nhìn về phía những người khác, thực lạ mặt, hẳn là những học sinh năm nhất mới vào trường.

“Các cậu muốn làm cái gì?” Không ngần ngại đem Âu Vãn Quân bảo vệ ở sau người, Tô Hoài Dương ẩn chứa sự tức giận hỏi mấy người kia, có lẽ bị khí thế oai hùng của Tô Hoài Dương trấn áp, đám người kia giật mình.

Tên mập đứng đầu là người phản ứng lại đầu tiên, tạch một chút nhảy đến trước mặt Tô Hoài Dương, lúc này mới phát hiện bản thân chỉ đứng tới cằm của người ta, khí thế bỗng chùn xuống, vừa vội vàng vừa thối lui hai bước mới lên tiếng, “Không mắc mớ gì tới thằng nhóc như mày, ít xen vào việc của người khác chút đi!”

“Chuyện của cậu ta chính là chuyện của tôi, có ý kiến gì?” Tô Hoài Dương khoanh hai tay lại, mạng giọng điệu khinh miệt nhìn khuôn mặt vặn vẹo của tên mập.

“Thằng nhóc, mày muốn chết!” Thẹn qúa hóa giận, tên mập xắn tay áo muốn tiến lên, mới động đậy một chút đã bị tên ốm nhom phía sau kéo lại, tiếp theo tên ốm nhom đó nói thầm vài câu gì đó bên tai tên mập, chỉ thấy sắc mặt của tên mập biến hóa dữ dội, không nói một câu lẳng lặng mang theo nhóm bạn rời đi.

Nguyên lai tên ốm nhom đó vừa thấy mặt liền nhận ra Tô Hoài Dương chính là hội trưởng đỉnh đỉnh đại danh của hội học sinh kiêm đội trưởng đội bóng rổ uy danh toàn trường.

“Sao lại thế này?” Thấy đám người đó đã đi xa, Tô Hoài Dương quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi Âu Vãn Quân.

“Tên mập trong khi thi muốn coi cọp bài làm của em, nhưng em không cho.” Âu Vãn Quân rầu rĩ đáp trả, trên mặt đầy ý khinh thường.

“Quên đi, đừng để trong lòng, không có việc gì là tốt rồi. Đi thôi, mọi người đang chờ.” Vỗ vỗ vai Âu Vãn Quân, Tô Hoài Dương bước đi trước. Đi được vài bước phát hiện người phía sau không theo kịp, Tô Hoài Dương nghi hoặc quay đầu lại, chỉ thấy Âu Vãn Quân vẫn còn đứng yên tại chỗ, căm giận nhìn theo hướng mà đám người đó đã đi.

A, nhóc con giận dỗi, “Đi thôi, đi thôi.” Tô Hoài Dương đi trở về chỗ đó, khoác tay lên vai Âu Vãn Quân, dẫn cậu đi ra ngoài.

“Những người như thế tồn tại ở trường học là điều tất nhiên,” Thấy nhóc con vẫn còn rầu rĩ, Tô Hoài Dương khuyên nhủ, “Cha mẹ của bọn họ thường là những người hoặc có tiền hoặc có quyền, nhưng không biết cách dạy con. Cho nên bọn họ dùng hết thủ đoạn, lợi dụng quan hệ để đưa được đứa con vào trường trung học được coi là trọng điểm này, bọn họ nghĩ rằng chỉ cần ở nơi này ngốc ba năm, chim trĩ mông thượng cũng có thể dài thành lông phượng, bọn họ xem nhẹ điều căn bản nhất là, nếu tự bản thân không cố gắng, đầu heo được khiêng tới kinh thành thì cũng vẫn là đầu heo!”

“Chán ghét những kẻ có tiền…..” Âu Vãn Quân rầu rĩ đáp lại.

“Ai! Ngày 11 tháng 11 là sinh nhật của Hạ Lí, cùng nhau đến dự nhé.” Nhìn vẻ mặt Âu Vãn Quân tuy vẫn còn rầu rĩ nhưng đã đỡ hơn lúc nãy, Tô Hoài Dương đúng lúc chuyển đề tài.

“Ai?” Âu Vãn Quân có điểm không theo kịp lời nói của hắn, hơi bất ngờ một chút.

“A, em không phải chán ghét kẻ có tiền sao, thằng quỷ kia xem như cũng là một kẻ lắm tiền, hảo hảo trấn lột hắn một phen.” Tô Hoài Dương nở nụ cười xấu xa.

“Ách, em không chán ghét anh Hạ Lí a.” Âu Vãn Quân vội vàng nói.

“Biết rồi, biết rồi, cũng chưa nói em chán ghét hắn mà.” Bật cười vò rối mái tóc mềm mại của Âu Vãn Quân, a, thật là nhóc con đơn thuần ngây thơ, ô~ mái tóc sờ vào cảm giác thật tốt, về sau phải tìm nhiều cơ hội để sờ sờ, Tô Hoài Dương cười suy nghĩ.

“A! Đừng sờ tóc của em!” Âu Vãn Quân một bên trốn một bên chụp lấy bàn tay đang tàn sát bừa bãi trên đầu.

“Được rồi, được rồi, trả lời cho chính xác nào, muốn đi hay không, đều là thành viên trong đội, biết em không thích ồn ào, Hạ Lí mới bảo tôi mời em dùm hắn.” Tô Hoài Dương không cười giỡn nữa.

“Nga, em sẽ đi.” Bị Tô Hoài Dương chọc ghẹo một trận, tâm tình Âu Vãn Quân cũng tốt lên.

“Vậy là tốt rồi, hứa thì phải giữ lời a. Đi nhanh thôi, còn chừng chờ thêm một chút nữa dám bọn họ sẽ chia nhau ra đi tìm chúng ta mất.” Nói xong kéo lấy bàn tay của Âu Vãn Quân chạy về phía sân vận động.

Trời chiều ánh nắng vàng rực, chiếu lên hai thân ảnh thiếu niên đầy sức sống đang nắm tay nhau chạy trong sân trường.

……………..

Cuối tháng mười, ở phía Bắc xem như đã vào đông, nhưng ở phía Nam của Trung Quốc, trong thành phố này mùa thu chỉ vừa mới thu hồi lại nhiệt độ nóng ẩm của nó. Thời tiết sáng sủa, ánh nắng ấm áp mang theo chút mát mẻ còn sót lại của mùa thu, làm cho người ta có cảm giác như mùa xuân đang thấp thoáng đâu đó. Trên những con đường vào cuối tuần, rất nhiều nam nữ ăn mặc theo mốt đi đi lại lại, đây chính là thành phố của tuổi trẻ, của thanh xuân. Tại đoạn đường được coi là phồn hoa nhất trong thành phố, ba thiếu niên đang vui cười đi vào cửa hàng thể dục dụng cụ bán đủ loại kiểu dáng mới mẻ, bọn họ khiêu thoát hấp dẫn ánh mắt mọi người, khuôn mặt anh tuấn xinh đẹp tạo nên một bức tranh hoàn mỹ, trên người bọn họ phát ra hơi thở thanh xuân làm cho người ta có ảo giác rằng, ánh mặt trời mới chính từ bọn họ phát ra.

Hiện tại ba thiếu niên nổi bật này đang đứng ở một góc sáng sủa trong cửa hàng dụng cụ thể thao.

“Lão đại, có kịp không, đã là thứ sáu rồi đó.”

“Đừng nóng vội, đây là vấn đề quan trọng, liên quan rất lớn đến hình tượng của toàn đội a! Ai! Tiểu Quân a, thử lại cái gì này xem!”

“Vì sao lại là em?”

“Ai nha, không phải đã nói rồi sao, Hạ Lí rất lùn, tôi rất cao, em thì vừa vặn. Đến lúc đó chiếu theo số đo của em mà may, cao thì thêm một số, lùn thì giảm một số, vấn đề của mọi người xem như giải quyết dễ dàng.”

“Tô Hoài Dương! ! Cái gì mà nói tôi rất lùn, muốn chết!”

“Oa, Tiểu Quân, cứu mạng a~~~~”

“Ai ai ai~ hai người các anh đừng náo loạn nữa, a~ cẩn thận quần áo.”

Nguyên lai ba thiếu niên này là Tô Hoài Dương, Hạ Lí cùng Âu Vãn Quân tranh thủ cuối tuần đi đặt đồng phục cho đội bóng rổ.

“Màu trắng này không tồi , kiểu dáng cũng được, nhưng làn da của Tiểu Quân quá trắng, mặc vào không nổi bật được, đổi màu khác đi.” Tô Hoài Dương nhìn nhìn rồi nói, sau khi trở về từ đợt quân sự được một tháng, làn da của Âu Vãn Quân đã khôi phục lại như xưa, không còn mang màu mật ong như lúc đầu.

Vốn quần áo không nhất định phải do Âu Vãn Quân thử, nhưng Tô Hoài Dương muốn trêu cợt bộ dáng ngày nào cũng mặc áo T-shirt cùng quần bò của cậu, hắn muốn nhìn cậu thay đổi sang đồng phục thể thao, liền chỉ định như vậy. Mặc khác, cậu không phải là không có ý kiến phản bác, nhưng đều bị người nào đó lấy quyền đội trưởng trấn áp. Rồi sau đó, dĩ nhiên đi kè kè theo bắt cậu mặc hết đồ này đến đồ khác, nhưng Tô Hoài Dương cũng không cảm thấy có cái gì là không ổn, nhìn cậu như vậy xem ra, Âu Vãn Quân thực là một người xinh đẹp, cho dù có mặc cái gì thì trông cũng được phết, đương nhiên phần tâm tư này không dám nói cho hai người kia biết.

Mà Âu Vãn Quân đối với việc này không thèm để ý, kỳ thật cậu cũng rất hưởng thụ cái cảm giác được ở chung với Tô Hoài Dương, cho dù là hắn có cố tình gây sự nhưng vẫn vui vẻ phụng bồi, cậu trời sinh tính tình lạnh nhạc, cho dù là bạn bè cùng lớp cũng không thân thiết, đội bóng rổ cũng coi như quan hệ giao tiếp nhiều, nhưng đặc biệt đối với cái người này, lúc bắt đầu liền xem cậu như đứa nhỏ mà quan tâm, chăm sóc, cảm giác ít nhiều gì cũng có chút bất đồng.

Nghĩ đến Hạ Lí liền cảm thấy đáng thương cho hắn, từ khi học sơ trung hắn đã trở thành bạn bè với Tô Hoài Dương, đối với tính tình Tô Hoài Dương có chút thấu hiểu, nhưng mà mỗi khi hắn nói, đều toàn lời than khổ. Giống như hôm nay, sáng sớm Tô Hoài Dương đã đào hắn ra khỏi ổ chăn ấm áp, bắt hắn chạy hơn gần nửa cái thành phố này, làm cho danh hiệu Hạ thiếu gia của hắn đều bay biến.

“Ai! Tôi thật sự cảm thấy tình cảnh bây giờ giống như đang cùng cậu ra ngoài mua quần áo cho bạn gái cậu~~” Hạ Lí cảm thán.

“Ha hả, nếu Tiểu Quân là nữ sinh, tôi nhất định sẽ theo đuổi cậu ta, đuổi được liền đem cậu ta buộc ở bên người, mỗi ngày đều sủng, đều yêu. Mỗi ngày đối cậu ta……” Tô Hoài Dương nói xong còn cố ý nhìn Hạ Lí lộ ra bộ dáng giống như mấy tên dâm tặc.

Khi Hạ Lí đang chuẩn bị đánh vào cái khuôn mặt dâm tặc kia, muốn báo thù cho cái làn da đang bị nổi mấy trăm cục da gà kia thì một quả bóng chuyền từ phía sau bay tới, giúp hắn trước một bước trong công cuộc trừ hại an dân.

Lúc hai người chuyển mặt về hướng phát ra ám khí, đập vào mắt là gương mặt trắng nõn giờ đang ửng đỏ dưới ánh nắng chiều của Âu Vãn Quân. Nguyên lai từ khi trở ra khỏi phòng thử đồ, Âu Vãn Quân vừa vặn nghe hết tất cả, một chữ cũng không bỏ sót, nghe được tuyên ngôn của Tô đại soái ca, dưới tình thế cấp bách mới thuận tay mò trúng quả bóng chuyền quăng qua, đúng lúc đánh vào cái miệng đang tính nói hưu nói vượn tiếp của Tô đại soái ca. Tô Hoài Dương cảm thấy thật may mắn vì trong tay Âu Vãn Quân không phải là cục tạ hai mươi mấy ký, bằng không…….

Cuối cùng, Tô Hoài Dương dùng hết IQ của mình mới bình ổn được một phần oán khí của Hạ Lí. Nhưng còn về Âu Vãn Quân thì thật phiền toái, rốt cuộc Tô đại soái ca đành phải ngậm ngùi bỏ tiền mua hai cây kem Ý mới đánh tan được rặng mây đỏ trên mặt Âu Vãn Quân. Về phần quần áo, cuối cùng vẫn đặt may, nhưng người đứng ra đặt chính là Hạ Lí. Bởi vì hắn cảm thấy người ‘vì dân trừ hại’ là Âu Vãn Quân khi mặc vào thật sự rất dễ thương, liền quyết định lấy bộ kia, nói là cấp cho Tô Hoài Dương một kỷ niệm khó quên. Mà Tô Hoài Dương vì lúc nãy lỡ dại chọc giận hai người nên đương nhiên không có dám ý kiến ý cò, hơn nữa bộ quần áo kia chính hắn cũng thấy rất vừa lòng.

Hiện tại Tô Hoài Dương vẫn chưa có nghĩ rằng, lời nói đùa ngày hôm nay của hắn không bao lâu sau lại trở thành sự thật, một điểm duy nhất khác biệt chính là, Âu Vãn Quân không có trở thành nữ sinh…………..