Yêu Em Không Cần Vội (Khuynh Thành Là Em)

Chương 58




Thấy con gái im lặng không nói gì, ông khẽ thở dài, ánh mắt mờ đục nhìn cô đầy vẻ đau khổ cùng thất vọng. Ông biết ông đã làm những chuyện không đáng để tha thứ, chỉ vì quá ích kỉ nên mọi chuyện mới trở nên lệch lạc như vậy. Có lẽ từ nay về sau ông sẽ không được nghe cô gọi một tiếng "ba" như trước nữa. Ông nghĩ đã đến lúc điều sai lầm mà mình đã phạm phải. Thở dài một lần nữa, giọng nói buồn rầu có chút già nua vang lên.

"Con hận ta cũng được, ta không trách con. Thật ra ta vẫn luôn lừa gạt con, ta sợ mất đi con nên không dám nói hết mọi chuyện."

Nghe xong những lời này, Băng Hi có chút kinh ngạc liền ngẩng đầu lên nhìn ông. Chẳng nhẽ bao nhiêu năm nay ông vẫn cố che dấu một bí mật nào khác sao? Ông vẫn tiếp tục lừa dối cô? Rốt cuộc ông còn bao nhiêu bí mật nữa đang che giấu trong lòng?

Tuy trong lòng rất muốn hỏi rõ mọi chuyện nhưng lại chẳng thể thốt ra một lời nào. Cuối cùng cô vẫn chọn cách im lặng nghe sự thật mà mình sắp được nghe.

"Lúc ta dắt con về đây, những chuyện trước đây mà con không nhớ được không phải là quên đi."

Băng Hi thực sự bị làm cho chấn động, ánh mắt dần mở to, kinh ngạc nhìn ông.

Không phải quên ư? Cô vào nhà họ Dương với những kí ức vụn vặt, mờ nhạt. Đôi lúc cô còn nghi ngờ chính trí nhớ của mình hay không có vấn đề. Nhưng bây giờ ông lại nói không phải vậy thì sự thật là gì? Chẳng nhẽ...

"Đúng vậy. Con bị mất trí nhớ... nói đúng hơn là bị mất một phần..."

Dường như đoán được suy nghĩ của cô, ông khẽ gật đầu nói. Nhưng câu nói mà ông vừa thốt ra lại khiến Băng Hi như sét đánh bên tai. Đây có phải hay không câu chuyện nực cười nhất mà cô từng nghe được? Bao lâu nay đến bản thân mình còn không phát hiên ra trí nhớ của mình có vấn đề. Vậy thì làm sao có thể bắt cô tiếp thu được sự thực này.

Sắc mặt dần tái nhợt rồi trắng bệch, đến đôi môi cũng không còn chút huyết sắc, ánh mắt Băng Hi bộc lộ rõ vẻ hoang mang, hoảng hốt khi nhìn ông. Cô đang mơ? Chắc chắn như vậy rồi nếu không cô làm sao cô có thể nghe được chuyện vô lí như thế này. Khi cô còn đang cố giữ cho mình chút suy nghĩ lạc quan thì ông một lần nữa đem hi vọng của cô dập tắt.

"Là ta đã bắt cóc con, muốn con ở bên cạnh ta. Nhưng khi nhìn mẹ con như vậy khi mất đi con, trái tim ta thắt lại không thể chịu đựng nổi, cuối cùng vẫn đem con trả lại cho bà ấy. Thật không ngờ...ta không thể quên được cảnh tượng đó... mẹ con trên đường tới đây, bà ấy...bà ấy bị tai nạn giao thông..."