Yêu Em Thiên Trường Địa Cửu

Chương 16




Sau khi nói chuyện dứt khoát với Đoàn Dịch Sâm, dường như Nhan Nặc có cảm giác rẽ mây nhìn thấy trời xanh, mọi thứ đều được giải tỏa. Cũng phải, trên đời này liệu có thứ gì không thể buông được không? Sau này cô mới nhớ ra mình còn giữ sợi dây chuyền kim cương ấy, nghĩ đi nghĩ lại, cô gọi điện cho anh, anh bình thản nói với cô một câu: “Nếu còn coi anh là bạn thì hãy giữ nó.”

Từ trước tới giờ anh luôn biết cách khiến người khác phải nuốt lời từ chối vào bụng... Vì thế cô đành nhét sợi dây vào chỗ những con búp bê vải, giống như những hồi ức tươi đẹp mà hai người từng có, tất cả đều được cô cất giữ ở một nơi sâu thẳm trong trái tim, không chạm vào nó nữa, cũng không bao giờ mất đi. Sau đó cô mới biết anh đi Anh, từ đó hai người cắt đứt liên lạc.

Scarlett nói: “Ngày mai là một ngày mới.” [Scarlett: Nhân vật trong cuốn tiểu thuyết Cuốn theo chiều gió của nhà văn người Mỹ Margaret Mitchell]

Nhan Nặc cũng hy vọng mình có thể rũ bỏ quá khứ, làm lại từ đầu.

Công việc triển khai dự án giữa văn phòng và Thịnh Thế tiến triển vô cùng thuận lợi, Phương Lỗi vô cùng phấn khởi, anh hô hào mọi người thứ Bảy tới nhà mới của anh liên hoan. Thực ra Phương Lỗi muốn nhân cơ hội này tạo cơ hội cho Tần Phóng. Sau khi biết Tần Phóng định hẹn Nhan Nặc đi xem phim hoạt hình Astro Boy, anh biết ngay Tần Phóng không biết chút gì về yêu đương. Xem ra, có lẽ tới khi con trai anh biết hóng chuyện, Tần Phóng vẫn giậm chân tại chỗ, là anh em với nhau, phải giúp một tay, vì thế anh muốn nhân cơ hội này để hai người được tiếp xúc nhiều hơn.

Nhà mới của Phương Lỗi được xây trong khu biệt thự nhỏ gần ngoại ô, có xe đưa đón nên cũng không xa lắm, anh sắp xếp để Tần Phóng đi đón Nhan Nặc.

Tần Phóng quan sát rất kỹ. Anh thấy gần đây Nhan Nặc đã thay đổi. Cô cắt tóc ngắn, không để tóc xoăn nữa, túm tóc đuôi gà vô cùng mát mẻ, nụ cười của cô cũng rạng rỡ hơn, anh không thể diễn tả được đó là cảm giác gì, nhưng anh thích sự thay đổi của cô.

“Sếp Tần? sếp Tần?”

Nhan Nặc vẫy vẫy tay, nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ: “Đèn xanh rồi kìa?” Xe đằng sau đang bấm còi inh ỏi vẻ khó chịu.

“Ờ.”

Mặt Tần Phóng nóng bừng, anh xấu hổ lấy lại tinh thần rồi nổ máy đi tiếp.

Vô tình anh thấy cô đang ôm một chiếc hộp được gói rất đẹp, liền hỏi: “Cô cầm cái gì trong tay thế?”

Nhan Nặc cười đáp: “Hôm nay sếp Phương về nhà mới, phải tặng quà chứ. Có điều tôi không biết anh ấy thích gì, đành chọn theo ý thích của tôi vậy.”

“Ồ? Cái gì thế?” Tần Phóng tò mò hỏi.

Nhan Nặc ôm món quà rồi làm ra vẻ bí mật: “Sếp Tần, bây giờ nói thì còn ý nghĩa gì nữa, đợi khi nào sếp Phương mở ra là biết ngay.”

Tần Phóng nghe xong, đôi mày chau lại, mặt nặng trình trịch, đáp: “Không nói thì thôi, có gì đâu mà ham hố.” Sau đó, anh không nói thêm câu nào nữa.

Nhan Nặc vừa tức vừa buồn cười, tên sếp của cô lại giở thói trẻ con rồi, lại còn tức vì cái chuyện cỏn con này chứ.

Nếu Phương Lỗi biết mình vất vả tạo ra cơ hội này mà lại bị Tần Phóng phí phạm thì chắc chắn anh sẽ nói to: “Gỗ mục không thể đẽo” cho mà xem.

Thực ra Tần Phóng không vui vì anh chưa được Nhan Nặc tặng quà bao giờ, đã vậy còn bị Phương Lỗi giành phần trước, anh cảm thấy khó chịu trong lòng, đang nghĩ xem mình có nên tổ chức một buổi tụ tập như thế này hay không, hay trực tiếp cướp món quà của Phương Lỗi thì sẽ thực tế hơn chăng?

Hai tiếng sau, Nhan Nặc và Tần Phóng mới tới căn hộ mới của Phương Lỗi.

Nhan Nặc xuống xe, vui sướng thốt lên: “Woa, không khí ở đây thích quá, sếp Phương thật biết cách lựa chọn đấy.”

Cách thiết kế căn hộ trong khu biệt thự này rất đẹp, cách bài trí của mỗi ngôi nhà đều được xanh hóa, những làn gió lạnh thổi qua đây đều mang theo mùi thơm mát lạnh của lá cây, giữa các căn nhà đều có một khoảng cách nhất định, nên không có cảm giác quá chật chội. Hơn nữa, trước mỗi căn hộ đều có một vườn hoa nhỏ, theo sở thích riêng của chủ nhà nên có đủ các loại hoa cỏ, màu sắc, cả khu vườn luôn tràn ngập hương thơm.

Tần Phóng đỗ xe, thấy Nhan Nặc mở to mắt đứng nhìn quang cảnh của khu biệt thự, trong lòng thấy vui lạ, anh cố ý hỏi với vẻ bâng quơ: “Sao? Cô thích nơi này à?”

“Ừ, tôi thích lắm, thiết kế quá đẹp.” Cô gật đầu tán thưởng.

Tần Phóng đắc ý định mở miệng: “Thực ra là tôi...” Anh còn chưa nói dứt câu thì đã bị người khác cắt ngang.

“Chị Nhan, chị Nhan, ở bên này! Lại đây, mọi người đang chờ hai người đấy!” Giọng Ninh Hiểu Quang oang oang, lại còn sự hai người không nghe thấy nên vừa vẫy tay vừa gọi lần nữa.

Nhan Nặc bật cười, nhanh chóng bước về phía đó, cô đi nhanh đến mức Tần Phóng muốn nói nhưng cũng đành im lặng, mặt xị xuống. Một lúc lâu sau, Ninh Hiểu Quang mới phát hiện ra hôm nay sếp tổng nhìn cậu với ánh mắt có phần khủng bố, thầm nói không biết mình đã làm gì sai, nên đành ít tiếp xúc với sếp, tránh châm thêm lửa.

Tất cả mọi người trong văn phòng đều đã đến, Hàn Dược và mọi người đang ở ngoài vườn hoa chuẩn bị bếp nướng thịt, Mai Tử Hy và mấy đồng nghiệp nữ đang nói chuyện với bạn gái của Phương Lỗi. Nhan Nặc vào bếp giúp mẹ Phương Lỗi nấu nướng, bố Phương Lỗi bị ốm nặng nên chỉ chào hỏi mọi người rồi lên gác nằm nghỉ.

Mẹ Phương Lỗi nhìn “bánh chẻo” Mai Tử Hy gói rồi cười: “Ai da, cháu gái ngoan của bác, cháu nhìn xem nó thành cái gì thế này, sao bác cứ thấy nó giống một bộ phim điện ảnh đợt trước trên ti vi có giới thiệu nhỉ?”

Mai Tử Hy còn ngốc nghếch hỏi lại: “Phim gì hả bác?”

“Hình như phim đó nhiều người xem lắm đấy, tên là gì nhỉ?... À đúng rồi, là Xác ướp.”

Mẹ Phương Lỗi nói rồi cười lớn, các nếp nhăn nơi khóe mắt co lại. Cả đám cùng cười khiến Mai Tử Hy xấu hổ che mặt, không dám nhìn ai.

Lúc Phương Lỗi, Nhan Nặc và Tần Phóng bước vào thì thấy mọi người đang cười nghiêng ngả.

Anh khoác vai La Khanh Nhan một cách tự nhiên rồi cười: “Đang nói chuyện gì mà vui thế?”

La Khanh Nhan nhẹ nhàng trả lời: “Bọn em đang nói chuyện về bánh chẻo. Đây là em gói, anh xem có đẹp không?”

Cô đưa chiếc bánh có hình thù kỳ dị ra trước mặt Phương Lỗi.

“Ừ, em gói là đẹp nhất!” Phương Lỗi gật đầu khen, anh thừa biết nên làm thế nào để làm vui lòng bạn gái. Dù sao đen cũng nói thành trắng được, huống hồ đây chỉ là một cái bánh chẻo.

Tần Phóng nhìn chiếc “bánh chẻo” có hình thù miễn cưỡng lắm mới được gọi là bánh chẻo đang đặt trên đĩa, thầm nghĩ, nếu Nhan Nặc mà gói chắc chắn sẽ đẹp hơn cả trăm lần.

Mai Tử Hy phụng phịu: “Cái gì chứ? Rõ ràng là của mọi người đều như nhau mà, sếp Phương thiên vị!”

Cô lè lưỡi làm mặt quỷ trêu Phương Lỗi rồi chạy đi tìm Ninh Hiểu Quang.

Bà Phương thấy Tần Phóng tới liền vội buông que cán bột trong tay, rửa tay sạch sẽ rồi kéo anh, nhìn trước nhìn sau, thầm trách: “Thằng bé này, bao lâu rồi mẹ không được gặp con hả? Bận ngày bận đêm đến mức ăn bữa cơm cũng không được sao? Không có chút cơm canh ngon ngọt làm sao mà được chứ.”

Tần Phóng cầm tay bà Phương đáp: “Mẹ nuôi, không phải con đến thăm mẹ rồi đó sao? Con cũng nhớ mẹ lắm.”

Nói xong, anh đưa hộp tổ yến, sâm nhung đang cầm trong tay cho bà: “Mẹ cầm lấy đi, để tẩm bổ cho bố nuôi, bố phải mau chóng khỏe lại chứ, con đang đợi đánh cờ với bố đây.”

Lúc mẹ anh còn sống, anh đã nhận bố mẹ Phương Lỗi làm bố mẹ nuôi, cả hai gia đình thân thiết như người một nhà.

Nhan Nặc chưa bao giờ thấy một Tần Phóng ấm áp, cung kính thế này, xem ra quan hệ của anh và gia đình Phương Lỗi chắc rất thân mật.

“Đến là được rồi, còn khách khí gì chứ? Chúng ta là người một nhà mà.”

Bà Phương từ chối, cuối cùng thấy Tần Phóng vẫn kiên quyết nên đành nhận. Thấy Nhan Nặc lặng lẽ đứng bên cạnh, gương mặt thanh thoát, nhẹ nhàng, bà liền thấy quý mến, quay sang hỏi con trai: “Đây là...”

Phương Lỗi nháy mắt: “Mẹ, đây là Nhan Nặc, trợ lý mới của A Phóng.”

Anh đã ngầm trao đồi với mẹ về mục đích chính của buổi tụ tập hôm nay rồi.

Bà Phương lập tức hiểu, bà nhiệt tình cầm tay Nhan Nặc nói: “Hóa ra là Nhan Nặc à, bác nghe Lỗi Tử nói cháu giỏi giang lắm, hôm nay được gặp mặt rồi.”

Ánh mắt bà rất sâu xa, cứ như mẹ chồng đang nhìn con dâu tương lai vậy.

“Không phải đâu ạ, sếp Phương quá lời rồi.” Nhan Nặc cười rồi đưa hộp quà ra: “Bác nhận đi ạ, đây là tấm lòng của cháu nhân dịp gia đình ta về nhà mới.”

Bà Phương cười: “Ai da, sao hôm nay đứa nào cũng khách khí thế này? Cứ coi như người ngoài là bác giận đấy.”

“Mẹ, tấm lòng của người ta, mẹ nhận đi, lát nữa làm nhiều món ngon đãi mọi người là được mà.”

Phương Lỗi đỡ lấy món quà, nói thêm một, hai câu nữa rồi kéo Tần Phóng ra ngoài.

Nhan Nặc chủ động hỏi chuyện bà Phương: “Bác gái, có việc gì cần làm không ạ?”

Bà Phương cũng không khách khí: “Tiểu Nặc à, bác gọi như thế được chứ? Gọi cả tên họ nghe cứ kỳ kỳ. Hay cháu cũng qua đây gói bánh chẻo đi, mấy cô đây gói không cái nào cho vào xoong được, cháu thử xem thế nào, không biết gói cũng không sao.”

Bà không phải là mẫu người truyền thống nên biết con gái hiện đại bận rộn công việc, làm đẹp nên không để ý tới việc bếp núc, ngay cả con gái bà mười ngón tay không phải động vào việc gì cả, vì thế Nhan Nặc không biết gói bánh chẻo cũng không sao. Dù sao con trai bà cũng nói qua rồi, nếu A Phóng thích thì bà cũng sẽ ủng hộ.

Nhan Nặc cười, cuối cùng cô cũng biết tác phong nhanh nhẹn, hoạt bát của Phương Lỗi được di truyền từ mẹ, bà khiến người khác cảm thấy gần gũi và thân thiện.

Sự thực khiến bà Phương cảm thấy vô cùng bất ngờ, Nhan Nặc không những gói bánh dẻo rất đẹp mà còn biết xào rau, nấu canh. Bà cười hớn hở, trong lòng nghĩ thầm, hèn chi Tần Phóng lại nóng lòng muốn lấy người ta thế.

Đương nhiên, những điều này đều được thì thầm nên Nhan Nặc không biết. Cô chỉ thích cảm giác ấm áp mà ồn ã này, cho dù đó là vẻ hiền hậu của bà Phương hay sự hoạt bát của La Khanh Nhan, hoặc các đồng nghiệp khác của cô, cô cảm thấy ở bên họ rất vui, vui hơn nhiều so với việc cuối tuần phải ở một mình.

Bếp lửa hồng ngoài vườn hoa đã được nhóm lên, Ninh Hiểu Quang hô hào mọi người nướng thịt. Tần Phóng và Phương Lỗi đứng ngoài ban công tầng hai, nhìn mọi người chơi đùa vui vẻ bên dưới.

Thấy ánh mắt Tần Phóng không rời khỏi Nhan Nặc, Phương Lỗi huých anh một cái rồi cười rất mờ ám: “Tôi bảo rồi, thích người ta thì tỏ tình đi, ngày nào cũng nhìn người ta chả giải quyết được việc gì.”

Tần Phóng liếc anh một cái rồi nói: “Sao lắm chuyện thế?”

Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Tần Phóng nhíu mày hỏi: “Đúng rồi, cô ấy tặng quà gì thế?”

Phương Lỗi sững lại, thầm nghĩ, cái tên này ghê quá, ngay cả cái này cũng để ý! Thế là anh quyết tâm chọc Tần Phóng: “Sao, không có bản lĩnh nên mới để ý cái này hả? Tôi không nói đấy.”

Tần Phóng bắt đầu cau có: “Cái tên này, cậu ngứa da rồi hả?”

Phương Lỗi giơ hai tay đầu hàng, lẩm bẩm: “Coi như tôi sự cậu, được chưa? Có mỗi chiêu này dùng mãi không sự người ta chạy mất à?”

Mặc dù nói thế nhưng anh không coi mấy tiếng hét của Tần Phóng là gì cả. Anh bóc hộp quà Nhan Nặc tặng ban nãy và lấy ra xem, đó là khung ảnh điện tử có thể treo tường, có thể để ảnh cả gia đình ở đó, kèm thêm một tấm thiệp nữa, rất tỉ mỉ.

Thấy ánh mắt Tần Phóng dán vào món quà giống như chú sư tử đực nhìn thấy con mồi, mắt đỏ rực, Phương Lỗi vội cất món quà đi, vỗ vai Tần Phóng: “Người anh em, chỉ cần theo đuổi được người ta thì chuyện quà cáp không còn xa đâu.”

Ánh mắt Tần Phóng nhìn xa xăm, anh không nói gì nữa.

Nếu đơn giản như thế thì tốt.

Thực sự anh cũng không biết mình đang do dự điều gì.