Yêu Em Từ Kiếp Trước

Chương 2: Trở về




Phương Mộc Đản

Lâm Cảnh Tinh trầm mặc nhìn tờ báo trước mắt, tính ra hắn đã trở về hiện đại được hai ngày rồi, và hai ngày nay hắn vẫn luôn ở trong bệnh viện. Lúc đầu Lâm Cảnh Tinh nghĩ mình có thể đến một thế giới khác nhưng lập tức liền có thể bác bỏ vì sau đó y tá của bệnh viện trả cho hắn giấy tờ tùy thân. Hiện tại hắn là Lâm Cảnh Tinh năm 17 tuổi và đang du học tại Mỹ.

Lâm Cảnh Tinh cười lạnh, du học? Còn không phải là cưỡng chế ra nước ngoài tu tâm dưỡng tánh sao. Lâm Cảnh Tinh đã qua mấy chục năm sống ở đất khác nên một số người, một số vật hiển nhiên không nhớ rõ, tuy nhiên có một số chuyện cho dù trải qua mấy kiếp muốn quên cũng quên không được a.

Hiện tại Lâm Cảnh Tinh vừa mới sang Mỹ được một tháng, được người tự xưng là cháu trai của bà mẹ hắn dẫn đi ăn chơi, cũng là nguyên nhân khiến hắn phải nhập viện, mà nguyên nhân gì, hình như là đánh nhau, sau đó không biết tại sao về nước, rồi sau đó không biết tại sao bị Tần Hinh lừa khiến Lâm gia phá sản, cuối cùng bị ném xuống biển.

Lâm Cảnh Tinh cũng không cố gắng nhớ lại, trải qua một đời hắn cũng đã không còn oán niệm nào, nói cho cùng Lâm gia suy bại cũng do một tay hắn gây ra không phải sao, nếu như vậy thì có thể trách ai?

Nghĩ đến ông trời cũng thật trêu người, cuộc sống ở cổ đại của hắn đã quá viên mãn rồi, vì sao lại cho hắn trở về làm gì, ở đây hắn cũng chỉ là một con người cô đơn, không có Hành Nhi, hắn cũng thật không muốn tiếp tục ngốc nữa.

Nhưng mà, nếu như hắn quay về đây rồi thì Hành Nhi có đi theo không, ý nghĩ chợt lóe nhưng cũng nhanh chóng bị Lâm Cảnh Tinh bác bỏ, hắn có thể tới đây là vì hắn vốn dĩ là người ở đây, thế nhưng Hành Nhi không phải. Lâm Cảnh Tinh thất vọng tựa vào lưng giường thở dài. Chẳng lẽ ý của ông trời là muốn mình thay đổi kết cục Lâm gia? Nhưng mà không có mình quấy rối thì chắc hẳn Lâm gia sẽ không rơi vào kết cục thảm hại đi.

Đang suy nghĩ không thông thì người mẹ trong truyền thuyết của Lâm Cảnh Tinh xuất hiện, bà ấy trong trí nhớ của Lâm Cảnh Tinh đã biến mất không còn dấu vết, lúc này bà xuất hiện thì hắn cũng mất một lúc mới nhận ra. Mẹ Lâm Cảnh Tinh tuy đã gần bốn mươi nhưng làn da được bảo quản rất tốt nên không nhìn ra tuổi tác. Thấy vẻ mặt Lâm Cảnh Tinh xa lạ nhìn mình, Diêu Mẫn Nhi tưởng là hắn giận mình không đến thăm hắn sớm, nhẹ giọng nói:

“Tiểu Tinh à, con cảm thấy thế nào rồi, mấy hôm nay mẹ thật bận không có thời gian vào thăm con, con đừng giận mẹ.”

Thấy Lâm Cảnh Tinh không có phản ứng, bà ta lộ ra gương mặt đầy son phấn nhỏ ra hai giọt lệ ách thanh nói:

“Tất cả cũng tại ba con, bị mẹ con kia dụ dỗ ném con sang đây chịu khổ, thật là ba con đã bị mẹ con nhà đó che mắt đến lú lẫn luôn rồi, bỏ mẹ cũng không sao nhưng ngay cả con trai ruột của mình cũng nhẫn tâm vứt bỏ.”

Nhìn Diêu Mẫn Nhi cố tỏ ra vẻ mặt đáng thương nhưng trong giọng nói lộ ra tia căm phẫn không cách nào che giấu, Lâm Cảnh Tinh mặt vô biểu cảm nói:

“Con cảm thấy cũng không sao, dù sao con cũng tự do khi ở đây, không ai quản thúc con thấy rất tốt, hơn nữa con không phải còn có mẹ sao, ba không cần con nhưng con có thể sống với mẹ mà, phải không? Mẹ không định cũng bỏ con chứ?”

Nghe Lâm Cảnh Tinh nói như vậy, Diêu Mẫn Nhi liền hoảng hồn, không phải nghe mình nói như vậy nó nên tức giận đòi trở về sao, còn muốn ở với mình, cái này làm sao được. Biểu cảm trên mặt cứng đờ, nhìn Lâm Cảnh Tinh nói:

“Làm sao có thể, hiện tại con nên dưỡng thương cho tốt, sau khi xuất viện mẹ sẽ thu xếp tốt cho con, sẽ không để Lâm gia ức hiếp con.”

Cho dù cố tỏ ra từ ái nhưng vẻ mặt lúng túng của bà đã bán đứng bà, là thu xếp chứ không phải là mang về sống cùng, người mẹ này đúng là tốt với hắn a.

“Mẹ, con cảm thấy hơi nhức đầu, con muốn nghỉ ngơi một lát.” Lâm Cảnh Tinh mệt mỏi nói.

Diêu Mẫn Nhi lúc này cũng ước gì mau rời khỏi, thấy Lâm Cảnh Tinh nói mệt liền bắt lấy con ngựa này mau chóng đi ra. Nhìn bóng lưng của bà đi xa dần, Lâm Cảnh Tinh nhắm mắt thở dài, toàn bộ bi kịch của hắn không phải từ sự giáo dục của mẹ hắn sao, từ nhỏ đã dạy hắn đến vô pháp vô thiên, sau khi ly dị với ba Lâm lại xúi giục hắn phá rối, hắn còn tưởng mẹ thật sự bị ba lừa gạt, nhưng đến cuối cùng hắn mới biết người bị phản bội là ba. Người đàn ông kia của mẹ chính là chủ mưu khiến Lâm gia phá sản.

Nếu thật sự khiến hắn trở về là vì muốn giúp Lâm gia thì hắn cũng sẽ tiếp nhận, dù sao hắn cũng không nghĩ sẽ tự tử, trong lòng hắn vẫn hi vọng Hạnh Nhi của hắn đã đến đây, có thể ở nói nào đó chờ hắn cũng nên.