Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 64: Vũ hội




Thì ra là anh cũng không hi vọng bạn nhảy của mình là cô.

Diệp Hân Đồng không thèm nghĩ nữa, chỉ cần không nghĩ thì sẽ không thấy khổ.

“Nhảy điệu Tăng-gô chứ?” Mặc Tử Hiên thì thầm hỏi.

“Biết một chút”

Mặc Tử Hiên giơ tay phải lên, làm ba động tác, nhạc lập tức đổi thành vũ khúc porunacabez nổi tiếng của điệu Tăng-gô.

Bàn tay ấm áp của Mặc Tử Hiên chạy dọc cơ thể Diệp Hân Đồng, kỹ thuật nhảy mềm dẻo châm ngòi tế bào nhảy của cô, âm nhạc có tiết tấu phối hợp với kỹ thuật của Mặc Tử Hiên, cả sàn nhảy thành của hai người họ, vừa nóng bỏng đẹp đẽ, lại hấp dẫn triền miêng.

Điệu nhảy kết thúc, mọi người xung quanh đều vỗ tay.

Diệp Hân Đồng vui sướng đắm chìm trong điệu nhảy, lần đâu tiên cô nhảy tốt như thế, vận động một lúc khiến tâm trạng của cô trởnên sáng sủa.

Trong một góc tường, Vũ Văn Thành lạnh lùng nhìn họ, nắm chặt quả đấm, hầm hầm tức giận.

Mặc Tử Hiên dẫn Diệp Hân Đồng ngồi vào khu nghỉ ngơi, đưa cho cô một ly rượu đỏ.

Diệp Hân Đồng nhận lấy, nhẹ nhàng uống một hơi.

“Đánh cược của chúng ta còn chưa phân thắng bại, mùng 5 tháng sau sẽ có kết quả.” Mặc Tử Hiên nhìn sản nhảy.

Anh không nói, thì cô quên mất.

“Thôi, tôi không muốn chơi trò cá cược vô nghĩa này.” Diệp Hân Đồng cũng vui vẻ nhìn sàn nhảy.

“Nếu dừng lại là cô thua, muốn làm người phụ nữ của tôi nhanh thế sao?” Mặc Tử Hiên nói mập mờ, tròng mắt đen lóe một tia sáng đặc biệt.

Diệp Hân Đồng liếc nhìn anh, cười khổ, cô căn bản không định làm thật.

“Phải rồi, tối nay không cần ở cùng phòng với anh chứ?” Diệp Hân Đồng hỏi với khuôn mặt vô tội.

Mặc Tử Hiên nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng, môi của cô rất ngọt ngào. Màu đỏ này thật hấp dẫn anh.

Mặc Tử Hiên phiền não quay đi, vừa rồi anh lại có suy nghĩ kỳ quái rồi. Tối nay lại ngủ cùng cô, anh sẽ tiếp tục bị hành hạ.

Anh chỉ muốn nhanh chóng được chân chính hưởng thụ cô.

“Ừ ừm” Mặc Tử Hiên hắng giọng “Không cần”

Diệp Hân Đồng thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu cười yếu ớt.

Nụ cười say lòng người kia như mang theo vị ngọt, tựa cơn gió xuân mát mẻ. Trong lòng Mặc Tử Hiên sinh ra một cảm giác khó tả.

“Thiếu gia.” Lão Kim đột nhiên xuất hiện.

Mặc Tử Hiên nhìn sắc mặt ông đã biết có chuyện, anh đứng lên, cùng anh đi xuống lầu.

“Có chuyện gì?” Mặc Tử Hiên hỏi.

“Trong cung báo là thân thể Lý trí vương không được tốt, nên đã nghỉ ngơi, người đang nắm quyền thay hoàng thượng là Lee Yul. Hay là chúng ta trở về một chuyến.” Lão Kim ưu sầu hỏi.

Mặc Tử Hiên nhếch miệng, ánh mắt âm u “ Không cần, lúc này ai thay mặt ai sẽ như đứng trên đầu sóng, làm tốt không ai dị nghị, nhưng làm không tốt, sẽ hứng chịu đám đại thần gây chuyện. Chuyện bên này quan trọng hơn.”

“Nhưng mà, thiếu ia, vi thần cảm thấy lôi kéo nhiếp chính tổng lý vô cùng quan trọng, hôn sự của người và Kim tiểu thư nếu sớm đăng lên báo thì tốt.” Lão Kim lo lắng nói.

“Tôi tự có tính toán.”

“Vi thần biết có nhiều lời không nên nói, tuy Diệp tiểu thư là mấu chốt trong kế hoạch của chúng ta, nhưng người thích hợp trở thành mẫunghi thiên hạ trong tương lai là con thủ tướng, vậy thì, chỉ cần thủ tướng mới một mực giúp người, chúng ta sẽ có tiền đồ…”

Mặc Tử Hiên giơ tay phải lên, ý bảo ông không cần nói nữa.

“Tôi nói rồi, tôi tự có tính toán riêng. Ông chỉ cần làm theo những gì tôi nói.”

“Thiếu gia…”

“Tôi sẽ lấy đại cục làm trọng.”