Yêu Giả Vi Vương

Chương 1089: Làm lớn chuyện




Hiên Viên Thiên Tâm nói lời chắc chắn như thế khiến mọi người đều trở nên căng thẳng. Thiên Tôn Hiên Viên đột phá, chuyện này đã sớm truyền ra ngoài. Ban đầu hắn còn chưa đột phá, lực chiến đấu đã đứng thứ mười. Giờ phút này hắn tuyệt đối đứng trên lão tổ Thiên Ma.

Ma Đằng và Thần Chí Cao Tu La có chút quan hệ, nhưng Chiến Ma người ta năm đó đã theo Thần Chí Cao lăn lộn. Nếu thật sự khai chiến, Thần Chí Cao tuyệt đối sẽ gõ cả hai bên, bất kỳ ai cũng không giúp được.

Hơn mười đôi mắt về về phía Tiêu Lãng. bọn họ không nghĩ tới Tiêu Lãng lại có trọng lượng như vậy trong lòng Thiên Tôn Hiên Viên?

Ánh mắt tên võ giả Thần Tổ đỉnh phong kia nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng mở miệng nói:

- Tiêu tiên sinh thả người, bằng không hôm nay ai cũng không thể nào cứu được ngươi!

Sắc mặt Tiêu Lãng bình tĩnh. Sau khi đi một chuyến tới Yêu Vực, tầm mắt hắn đã cao hơn rất nhiều. Chút uy hiếp ấy hắn hoàn toàn không để ở trong lòng. Ánh mắt quét qua, hắn thản nhiên mở miệng nói:

- Thả người thì không dám. Trước tiên các ngươi dẫn Tiêu Ma Thần và Vô Ngân tới đây. Chờ chúng ta an toàn tự nhiên sẽ thả người. Đừng uy hiếp ta, ta là người trời sinh không sợ chết. Cũng đừng nói với ta, công tử Ma Đằng này có thân phận trân quý đến mức nào. Ta phát điên lên, luôn lục thân không nhận! Đi! Đi tới truyền tống trận!

Tiêu Lãng gầm thét một tiếng, nắm lấy Ma Đằng bước nhanh ra ngoài. Nhưng Ma Đằng lại quát lớn:

- Được, được, được! Tiêu Lãng đúng không? Ngươi có dũng khí! Tất cả mọi người nghe ta, bất kỳ ai cũng không được phép thả người. Thật ra ta muốn xem thử, hắn dám động vào ta hay không?

Răng rắc!

Hắn còn chưa nói hết lời, một tay Tiêu Lãng đã nhanh như tia chớp đánh một cái vào phía sau lưng công tử Ma Đằng. Một tiếng xương gãy vang lên. Công tử Ma Đằng rên lên một tiếng, cảm giác toàn thân chí ít có năm cái xương sườn bị đập gẫy, không nhịn được càng nổi giận rống lớn:

- Ngươi dám đánh gãy xương ta? Được, được, được! Có giỏi trực tiếp giết bản công tử đi? Động thủ đi, đồ rác rưởi!

Răng rắc!

Liệt Thần Thủ trên tay khác của Tiêu Lãng biến mất, sau đó bỗng nhiên sờ một cái, trực tiếp bóp gãy cổ hắn, khiến hắn thậm chí muốn nói cũng không nói ra được.

Ánh mắt Tiêu lãng vô cùng lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Ma Đằng nói:

- Ngươi lại gào cái gì? Hôm nay Ma gia các ngươi không thả người, ngươi xem thử cuối cùng ngươi có thể sống sót hay không? Đi!

Tiêu Lãng ra lệnh, công tử Ma Đằng cũng nói không ra lời, một đám người chậm rãi lùi dần ra ngoài. Toàn bộ Thiên Ma Thành đều là người của Ma gia. Vô số người bao vây phía bên này, nhưng không người nào dám động.

Mấy cường giả Thần Tổ đỉnh phong vừa đi theo, vừa truyền tin để người ta đi mời lão tổ Thiên Ma xuất quan.

Cũng chính bởi vì lão tổ Thiên Ma đang bế quan, không người nào có thể áp chế thanh uy chấn động của đại công tử, lúc này mới xảy ra chuyện ầm ĩ như vậy. Cường giả Thiên Ma tộc không tránh khỏi âm thầm tức giận. Nhưng đại công tử này ngay cả phụ thân hắn nói hắn còn không nghe, ai có thể làm gì được hắn? Hiện nay nhờ người này nên Thiên Ma tộc mới có thể kiêu ngạo.

- Ma Thanh Thanh! Không ngờ ngươi lại cấu kết với người ngoài đối phó đại công tử? Ngươi đúng là kẻ ăn cây táo rào cây sung.

Một tiếng rít gào tức giận từ trong đám người phía xa truyền đến. Đám người Tiêu Lãng đưa mắt qua, phát hiện có một quý phụ đang tức giận nhìn Ma Thanh Thanh.

Kỳ thực Ma Thanh Thanh có thân phận là Thiên Ma tộc, rất nhiều người đã sớm tra xét được. Chỉ có điều giờ phút này tâm tư Thiên Ma tộc đều đặt ở trên người đại công tử, không ai quan tâm.

Ma Thanh Thanh nhìn lướt qua quý phụ kia, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt, mắt xoay chuyển một cái cười lạnh:

- Ma Thanh Thanh đã không phải là người của Thiên Ma tộc nữa. Thiên Ma tộc cũng không xem cha con ta là con cháu Thiên Ma tộc, sao có thể nói ta ăn cây táo, rào cây sung? Ngươi tính là thứ gì, cũng dám hô to gọi nhỏ đối với ta?

Ánh mắt Tiêu Lãng lộ ra một tia tán thưởng. Nữ nhân không thèm đến xỉa quả nhiên cũng rất điên cuồng. Hắn cũng không nói gì, dẫn theo mọi người chậm rãi lùi ra ngoài.

- A ha? Ngươi chỉ là một kẻ lạc loài cũng dám mắng bản phu nhân sao? Ngươi tự tìm cái chết! Năm đó gia gia ngươi chết sớm, không phải nhờ bản phu nhân chiếu cố cha con các ngươi, các ngươi đã sớm chết. Ngươi...

Quý phụ kia vừa nghe liền nổi giận, lại giơ tay múa chân không ngừng chửi rủa.

Vèo!

Trong mắt Tiêu Lãng lóe lên hắc quang. Toan Nghê Sát đột nhiên phóng thích, bay thẳng đến quý phụ kia. Một Thần Tổ đỉnh phong lập tức quát lớn:

- Cẩn thận!

Vèo!

Toan Nghê Sát đủ uy lực. Thật ra bên cạnh quý phụ kia có hai hộ vệ Thần Quân đỉnh phong, nhưng hai người không dám chặn lại! Hơn nữa quý phụ này chính là Thần Tổ sơ kỳ, nàng còn đỡ không nổi, hai người làm sao đỡ được?

Toan Nghê Sát lóe lên một cái rồi bắn về phía quý phụ kia. Quý phụ kia phóng thích vòng bảo hộ, nhưng vòng bảo hộ đột nhiên bị nghiền nát. Một tiếng nổ mạnh vang lên. Quý phụ kia lại nổ tung thành bột mịn...

Thuấn sát Thần Tổ sơ kỳ!

Tất cả mọi người ở đó đều ngây người. Hắn không phải là thần khí thể sao? Đây là thần khí thể sao?

- Thật can đảm! Tiêu Lãng ngươi dám?

- Tiêu Lãng ngươi muốn chết! Cẩu tặc, hôm nay ngươi chết không hết tội!

Vô số tiếng quát lớn vang lên. Bên ngoài trong đình viện sát khí cuồn cuộn, nhưng vẫn không có người nào dám động thủ. Bởi vì mắt Tiêu Lãng ngưng tụ hắc quang, dường như lại muốn vận dụng thần thông khủng bố quỷ dị kia.

Ánh mắt Tiêu Lãng thản nhiên quét qua, nhìn về phía một bên nào đó, người bên đó lập tức kinh hoàng lùi về phía sau né tránh. Tất cả đều hoảng loạn. Trong lòng mấy chục cường giả Thần Tổ đều có chút bồn chồn. Chỉ có Thần Tổ đỉnh phong là ngạo nghễ không sợ.

Những thứ không biết đều khiến người ta sợ hãi. Nếu như Tiêu Lãng có thể thuấn sát bọn họ thì sao?

- Ai còn dám chửi rửa, kết cục sẽ giống như vậy! Ai dám vọng động, ta không ngần ngại khiến các ngươi trở thành cầu đá cho đại công tử! Nhường đường, bằng không... Chết!

Tiêu Lãng quát lớn một tiếng, đám người chặn ở cửa lớn lập tức kinh sợ lui lại. Đám người Hiên Viên Thiên Tâm vây đám người Tiêu Lãng Tiểu Đao vào giữa, chậm rãi lui ra ngoài.

Trong Thiên Ma Bảo xảy ra chuyện lớn, cũng sớm khiến cho người ở phía ngoài chú ý. Khi đám người Tiêu Lãng ra ngoài lập tức khiến tất cả mọi người trên quảng trường đều xôn xao. Vô số người trong thành bảo bao vây lại đây. Xung quanh vẫn có vô số võ giả phóng lên trời, bay về phía trên quảng trường. Tình cảnh càng ngày càng lớn, rất nhanh đã có mấy chục vạn võ giả bao vây.

Hiên Viên Thiên Tâm không hề sợ hãi. Cho dù hôm nay làm ầm ĩ thế nào, chỉ cần Tiêu Lãng không giết Ma Đằng, bọn họ sẽ không có việc gì. Lão tổ Thiên Ma không phải là kẻ ngu xuẩn, tuyệt đối không dám giết bọn họ. Bằng không nếu như động vào một người, Thiên Tôn Hiên Viên sẽ tìm hắn liều mạng. Tại Hủy Diệt Chi Địa, uy danh Thiên Tôn Hiên Viên không phải là thổi ra, mà là đánh ra.

Rất nhanh, mọi người nhích tới bên cạnh truyền tống trận. Điều vô cùng kỳ quái chính là lão tổ Thiên Ma còn chưa xuất hiện?

Thời điểm mọi người đang do dự không quyết, một nữ tử xinh đẹp đột nhiên từ trong thành bảo bay ra. Phía sau nàng còn dẫn theo hai Thần Tổ đỉnh phong. Người còn chưa tới gần, nàng đã khẽ kêu lên:

- Các ngươi đều ngu xuẩn cả sao? Còn không động thủ cứu phu quân ta ra. Tất cả ra tay, bọn họ dám giết phu quân ta, ta sẽ xin lão tổ tông diệt bộ tộc bọn họ.

- Tham kiến Thiếu phu nhân Ngư Nhi!

Rất nhiều người nhìn thấy nữ tử này lập tức kinh hoàng quỳ xuống. Tiêu Lãng và Hiên Viên Thiên Tâm liền hiểu rõ thân phận của nữ tử này, huyền tôn nữ của Thần Chí Cao Tu La, Tu Ngư Nhi.

Sau khi Tu Ngư Nhi ra lệnh một tiếng, đám người Tiêu Lãng cũng phát hiện tình thế trở nên nghiêm trọng. Hai phu thê này đều điên cuồng không biên giới, tin chắc Tiêu Lãng không dám giết người.

Nhìn thấy các Thần Tổ của Thiên Ma tộc rục rịch muốn động, Tiêu Lãng cắn răng lấy ra một con dao găm, quay về phía ngực Ma Đằng liên tục đâm mấy đao, lúc này mới lạnh lẽo âm trầm nhìn tiểu thư Tu Ngư Nhi đang ở trên không trung nói:

- Thiếu phu nhân Ngư nhi đúng không? Nếu như thiếu phu nhân không tin ta dám giết người, cứ việc bảo người động thủ...

Tí tách, tí tách!

Máu tươi từ trên người Ma Đằng phun ra, theo áo choàng nhỏ rơi trên mặt đất phát ra những tiếng tí tách. Tất cả mọi người ở đó trở nên yên lặng như tờ. Mọi người nhìn vẻ mặt đau đớn đến mức vặn vẹo của công tử Ma Đằng, nhìn khuôn mặt yêu khí lẫm liệt của Tiêu Lãng phía sau hắn, trong lòng đều run lên.

Thấy máu. Hôm nay thật sự lớn chuyện rồi!