Yêu Giả Vi Vương

Chương 151: Giết chết Tiêu Lãng




Tình huống biến lúng túng, rơi vào cục diện bế tắc. Trong tay Tiêu Lãng có con tin, là tôn nữ mà Tả Bình Bình yêu thương nhất, thái tử phi tương lai. Người muốn giết Tiêu Lãng lại ném chuột sợ vỡ đồ, nhưng không thể thả hắn đi. Nếu không thả cọp về núi, mấy chục năm sau không chừng mang đến tai họa cho bọn họ.

Mắt trưởng lão của Huyết Chiến đường, Tả Phàm chớp lóe, mặt lộ tia độc ác, quay đầu nhìn Tiêu Bất Hoặc, môi mấp máy truyền âm nhập mật.

- Bất Hoặc tộc trưởng, Tả Hi mà bị tổn thương chút nào là Tiêu gia các ngươi chờ gánh chịu lửa giận ngút trời của tộc trưởng nhà ta đi. Hôm nay không cho Tả gia chúng ta một đáp án vừa lòng thì ta chắc chắn sẽ cáo lên Trưởng Lão các của Tả gia, toàn diện đè ép Tiêu gia. Nên làm sao thì ngươi hãy tự nghĩ đi!

Nghe trưởng lão của Huyết Chiến đường, Tả Phàm truyền âm, Tiêu Bất Hoặc biến sắc mặt. Người bên cạnh tuy không biết trưởng lão của Huyết Chiến đường, Tả Phàm nói gì nhưng đoán được chút gì, hơi biến sắc mặt.

Tiêu Bất Hoặc trầm ngâm giây lát, rốt cuộc lên tiếng:

- Tiêu Lãng, thả Tả Hi ra, ngươi tự sát đi, ta có thể bảo đảm tha mạng cho những người còn lại.

Tiêu Bất Hoặc dứt lời, vô số người hoàn toàn biến sắc mặt, đặc biệt là trưởng lão Huyết Chiến đường của Đông Phương gia, Đông Phương Nhất Dạ, trưởng lão của Trà gia, Trà Hắc. Tiêu Bất Hoặc xử lý việc nhà, bọn họ không có lý do nhúng tay.

Tất cả đôi mắt nhìn hướng Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng bật cười, hỏi ngược lại:

- Dựa vào cái gì?

- Dựa vào cái gì?"

Mắt Tiêu Bất Hoặc lạnh băng, tức giận quát:

- Dựa vào ta là tộc trưởng của Tiêu gia, dựa vào ta là đại gia gia của ngươi, dựa vào ngươi là đệ tử của Tiêu gia. Mệnh lệnh của ta là mệnh lệnh cao nhất Tiêu gia, là đệ tử của Tiêu gia phải nghe theo!

Tiêu Lãng im lặng, cụp mi mắt xuống như đang suy tư. Lát sau Tiêu Lãng chợt động, giơ một tay lên, ngón trỏ chỉ vào mặt Tiêu Bất Hoặc.

Tiêu Lãng chửi:

- Tổ cha mi!

Nhiều người run lên, cảm giác như bị sét đánh. Tiêu Lãng dám chửi Tiêu Bất Hoặc? Tiêu Lãng điên thật rồi!

Những người có mặt đều là võ giả thế gia, từ nhỏ được gia tộc giáo dục bọn họ phải biết tôn trưởng trọng lễ. Đừng nói là chỉ vào tộc trưởng nhà mình chửi thề, khi trưởng bối dạy dỗ cũng không dám cãi lại.

Tiêu Lãng không đợi mọi người tỉnh táo lại từ cơn kinh ngạc, mặc kệ Tiêu Bất Hoặc vẻ tức giận hộc máu, càng không thèm nhìn Tiêu Thanh Long tràn ngập sát khí.

Tiêu Lãng chỉ tay vào Tiêu Bất Hoặc, lạnh lùng nói:

- Ngươi tính cái gì? Ngươi nói một câu là có thể khiến ta đi chết? Ngươi là ông trời? Hay thượng cổ thần để? Đại gia gia? Lão tử không có đại gia gia như ngươi! Tộc trưởng của Tiêu gia? Từ hôm nay trở đi, Tiêu Lãng ta không còn là đệ tử của Tiêu gia! Lão tử không cần Tiêu gia như vậy! Đừng nói chuyện đao to búa lớn với ta, Tiêu Lãng là người thô lỗ. Bây giờ ta muốn mang Cô Cô rời khỏi Tiêu gia, ai dám ngăn trở chính là kẻ thù của Tiêu Lãng ta! Nếu hôm nay ta không chết thì mai sau sẽ diệt tộc nhà nó!

Kiêu ngạo, cuồng vọng, phát điên!

Đây là suy nghĩ thứ nhất trong đầu nhiều người. Một Chiến Tướng cảnh nho nhỏ dám gầm rống, uy hiếp, tuyên chiến với một đám cường giả?

Bá khí, nam nhân, vênh váo!

Đây là suy nghĩ thứ hai trong đầu mọi người, bọn họ cho rằng Tiêu Lãng có tư cách này. Nếu không nay Tiêu Lãng không chết, ai can đảm đối địch với hắn, rất có thể mấy chục năm sau sẽ bị hắn diệt tộc.

Bởi vì Tiêu Lãng có bản năng chiến đấu biến thái, có thần hồn nghịch thiên. Tuy nhiều người không biết tại sao thần hồn của Tiêu Lãng nghịch thiên như vậy, cụ thể nghịch thiên ở đâu.

Nhưng Tả Phi Vũ, tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Báo đã chứng minh điều này. 

 

Vượt cấp giết người, vượt ba cấp!

Mặc kệ Tiêu Lãng làm sao thực hiện được, đây là kỳ tích xưa nay chưa từng có.

Không người dám động!

Trưởng lão của Huyết Chiến đường, Tả Phàm e ngại Tả Hi, tiểu thư của Tả gia, sợ nếu hôm nay Tiêu Lãng không chết thì chắc chắn hắn sẽ điên cuồng trả thù Tả gia. Tiêu Bất Hoặc, Tiêu Thanh Long càng không dám động, thế cục hôm nay quái dị như vậy, nếu bọn họ rục rịch bậy, không chừng Tiêu gia thật sự gặp vạ lớn. Tả gia, Tiêu gia đều không nhúc nhích, mười gia tộc có âm mưu ngầm càng không dám làm gì.

- Tiểu Đao, Thiền lão, đi. Thiên Tầm, ai dám nhúc nhích, lập tức giết chết Tả Hi!

Huyền khí vòng quanh người Tiêu Lãng, thảo đằng màu tím đột ngột hiện ra sau lưng hắn. Một cánh tay to khỏe của Tiểu Đao ôm Tiêu Thanh Y. Thiên Tầm kiềm giữ Tả Hi, tiểu thư của Tả gia, theo sát đoàn người. Thiền lão lảo đảo đi theo. Mấy người chậm rãi tới gần đám người Tiêu Bất Hoặc.

Một bước, hai bước, ba bước.

Ánh mắt của Tiêu Lãng như rắn độc nhìn chằm chằm mọi người, lưng hơi cong, tùy thời chuẩn bị ra tay. Cảm giác Tiêu Lãng như vua sói, mang theo vài con sói cô độc muốn đột phá vòng vây mãnh hổ.

Bốn bước, năm bước... mười bước.

Tiêu Lãng và Tiêu Bất Hoặc đứng đằng trước nhất cách trăm thước, mọi người vẫn chưa khẳng định nên ra tay hay nhường bước.

Người Tiêu Lãng căng cứng như dây cung kéo căng, đôi mắt càng thêm lạnh lẽo, toàn thân tràn ngập sát khí, tóc trăng bay múa, mặt dữ tợn như ma quỷ ăn thịt người.

Tiêu Lãng chợt khựng bước chân, quát to:

- Lặp lại lần cuối, bây giờ tránh đường thì ta có thể thề vĩnh viễn không đối địch với các ngươi, vĩnh viễn không bước vào đế đô một bước, cũng sẽ không tổn thương Tả Hi một cọng lông. Nếu ai muốn giết ta thì cứ ra tay, không giết ta chết thì ta thề là suốt đời quyết diệt sạch tộc của người đó! Cút!

Tiếng cuối cùng Tiêu Lãng dùng hết sức lực điên cuồng rống, chấn Tiêu Bất Hoặc thụt lùi ba bước.

Trưởng lão Huyết Chiến đường của Đông Phương gia, Đông Phương Nhất Dạ kéo Đông Phương Hồng Đậu, quát với trưởng lão của Đông Phương gia:

- Tiêu Lãng, chắc chắn Đông Phương gia không phải là kẻ địch của ngươi, tất cả lùi lại!

Hai cường giả của Nghịch gia không nói một lời nhích sang bên cạnh. Trà Mộc lập tức nhìn trưởng lão của Trà gia, lùi sang bên.

Trưởng lão mười gia tộc do dự một lúc, yên lặng tránh đường. Chỉ còn lại Tiêu Bất Hoặc, trưởng lão của Huyết Chiến đường, Tả Phàm dẫn theo trưởng lão của Tiêu gia, Tả gia đứng giữa đường, chần chờ.

Quái dị là Vân Tử Sam mang theo cường giả hoàng gia đứng chính giữa, không dời một bước.

Các cường giả tránh sang bên nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, cảm thán từ xưa anh hùng xuất thiếu niên.

Vào tuổi như vậy có thực lực như thế, khiến một đám cường giả tránh đường cho hắn. Nếu chuyện hôm nay truyền ra thì thiên hạ sẽ xôn xao, Tiêu Lãng sẽ danh chấn Thần Hồn đại lục, lưu danh sử sách.

Các cường giả của Tả gia, Tiêu gia rất là rối rắm.

Thả Tiêu Lãng đi thì giữ mạng Tả Hi, tiểu thư của Tả gia, hắn cũng thề đời này không bước vào đế đô. Nhưng bọn họ mất hết mặt mũi, đám người Tả Phi Vũ, Tiêu Thanh Báo chết uổng.

Nếu ra tay thì Tả Hi, tiểu thư của Tả gia sẽ hương tiêu ngọc vẫn, sau khi Tả Bình Bình trở về chắc chắn nổi giận. Hơn nữa tình huống hôm nay quái dị như vậy, lỡ như Tiêu Lãng chạy thoát, ẩn núp mấy chục năm thì Tiêu gia, Tả gia sẽ đối mặt hắn điên cuồng trả thù.

Lúc này, Tiêu Thanh Long, trưởng lão của Huyết Chiến đường, Tả Phàm cùng nhận được truyền âm khiến bọn họ không còn rối rắm nữa.

- Giết Tiêu Lãng, hoàng thất hết sức bảo vệ Tiêu gia bình an ba mươi năm!

- Giết Tiêu Lãng, nếu Tả Hi tiểu thư ra ngoài ý muốn, Bình BÌnh quốc sư trở về thì hoàng thất sẽ cho lời giải thích, sẽ bồi thường Tả gia hậu hĩnh.

Người truyền âm là hai cường giả hoàng thất đứng sau lưng Vân Tử Sam. Khi Tiêu Thanh Long, trưởng lão của Huyết Chiến đường, Tả Phàm cùng ngoái đầu lại, Vân Tử Sam luôn rũ mi mắt đột nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi lóe tia đau khổ và kiên quyết, móc một khối lệnh bài màu vàng to cỡ bàn tay ra khỏi ngực.

- Đế vương lệnh!

Mắt Tiêu Thanh Long, trưởng lão của Huyết Chiến đường, Tả Phàm sáng lên. Vân Tử Sam cầm lệnh bài của hoàng đế, thấy lệnh bài như thấy mặt hoàng đế Vân Phi Dương. Hai cường giả hoàng thất và Vân Tử Sam quyết định hoàn toàn có thể đại biểu hoàng đế Vân Phi Dương.