Yêu Giả Vi Vương

Chương 483: Võ Đạo Chi Tâm




Cường giả Thiên Đế sáng tạo ra Mê Hồn Thuật thời điểm giải thích Mê Hồn Thuật xem ra rất đơn giản, nhưng Tiêu Lãng cảm ngộ suốt một tháng, mới hiểu đại khái nguyên lý tu luyện tầng thứ nhất.

Nguyên lý rõ ràng, nhưng tu luyện hết sức rườm rà khó khăn. Không chỉ phải tu luyện một loại thân pháp cực kỳ phức tạp, còn phải tu luyện bí kỹ linh hồn. Hơn nữa, còn phải phối hợp hai cái một cách hoàn mỹ, bằng không không đạt tới công hiệu như vậy.

Điều khiến Tiêu Lãng cảm thấy may mắn chính là hắn đã từng học một loại chiến kỹ. Bây giờ, chiến kỹ này đối với hắn mà nói cũng không có tác dụng quá lớn. Nhưng đối với việc tu luyện Mê Hồn Thuật lại có sự giúp đỡ rất lớn. Bằng không nếu muốn tu luyện Mê Hồn Thuật tầng thứ nhất thành công, ít nhất phải mất thời gian nửa năm.

Lục Minh đã từng đưa cho hắn một loại chiến kỹ gọi Huyễn Vũ Trảm, lợi dụng không khí chấn động phát ra một loại âm thanh đặc biệt, do đó chiến kỹ ảnh hưởng thần kỳ tới linh hồn kẻ địch.

Mê Hồn Thuật này cũng lợi dụng một loại thân pháp đặc biệt, đồng thời khiến thân pháp chớp động chế tạo ra một loại âm thanh, lợi dụng huyễn ảnh của thân pháp và loại thanh âm này, phối hợp với bí kỹ linh hồn, tạo cho kẻ địch một loại ảo giác, khiến kẻ địch phán đoán sai lầm.

Hai loại chiến kỹ có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu. Chỉ có điều cấp bậc của Mê Hồn Thuật so với Huyễn Vũ Trảm lại cao cấp hơn không biết bao nhiêu, cũng càng bác đại tinh thâm hơn.

Sử dụng Huyễn Vũ Trảm đối chiến với võ giả Chúng Sinh cảnh, có lẽ có tác dụng một chút, nhưng nếu đối mặt với võ giả Chư Vương lại hoàn toàn không có tác dụng. Mức độ cường đại của linh hồn võ giả Chư Vương cũng không tệ lắm, căn bản sẽ không chịu chút ảnh hưởng nào.

- Huyễn Vũ Trảm lợi dụng vũ khí đánh xuống, trong nháy mắt trên không trung có nhịp điệu nhanh chóng run rẩy, do đó tạo ra một loại âm thanh quỷ dị, ảnh hưởng tới linh hồn của kẻ địch. Mê Hồn Thuật này có thân pháp đặc biệt, cũng cần chế tạo ra một loại sóng âm.

Sau khi Tiêu Lãng hiểu rõ ràng điểm này, toàn thân cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Có cơ sở là Mê Hồn Thuật tầng thứ nhất này, hắn có lòng tin trong vòng một tháng sẽ nhập môn.

Thân thể của hắn bắt đầu di chuyển ở trong sơn động, hơn nữa di chuyển hết sức quỷ dị. Hắn cũng không chạy loạn, phạm vi bước chân di chuyển nhỏ. Thân thể trái phải trước sau dao động theo nhịp điệu liên tục.

- Tiểu Lãng Lãng đang làm gì vậy?

Thanh Minh nhìn thấy Tiêu Lãng làm như vậy cảm thấy rất nghi hoặc, cũng cực kỳ không tự nhiên. Nhìn thấy một đại nam nhân, ở nơi đó xoay qua xoay lại, làm sao có thể khiến người ta thoải mái được? Hơn nữa động tác của Tiêu Lãng hết sức kỳ lạ, thông thường hắn rẽ trái một chút sau đó liền nhanh chóng rẽ phải ba lần, tiếp theo lại tiến lên phía trước hai lần. Thân thể giống như một con rắn, hai tay còn phối hợp tạo ra các loại dấu hiệu quái dị, khiến người ta cảm giác hắn giống một người điên phát tác...

Nhìn một hồi, Thanh Minh cũng không thèm quan tâm tới Tiêu Lãng nữa. Rõ ràng hắn đang tu luyện Mê Hồn Thuật. Chỉ có điều trong lòng Thanh Minh vẫn có chút nghi hoặc. Vì sao tu luyện Mê Hồn Thuật lại phải nhảy múa quỷ dị như vậy làm gì?

Thanh Minh tiếp tục cảm ngộ chiến kỹ, thỉnh thoảng lại nhìn võ đạo tâm kinh một chút, xem có thể có cảm giác ngộ được gì hay không. Đáng tiếc không biết có phải ngộ tính của hắn không được, hay là cơ duyên không đủ, trước sau vẫn không thể cảm ngộ được.

Chiến kỹ thật ra có hai loại để tu luyện, đều là Hoàng phẩm. Một quyển chiến kỹ Huyền phẩm hắn cảm ngộ rất lâu còn chưa thành công, chứ đừng nói tới chiến kỹ Địa phẩm.

Tiểu Bạch vẫn đang ngủ say, giống như một con mèo nhỏ cuộn mình lại, ngủ rất yên lành. Con huyễn ma thú này theo Tiêu Lãng thấy, nhất định là đã xảy ra vấn đề, chỉ có điều tìm không ra được vấn đề là gì. Bọn họ cũng chỉ có thể chờ nó thức tỉnh sau đó mới nói sau.

Thời gian trôi qua nhanh chóng. Chớp mắt lại một tháng nữa trôi qua, Tiêu Lãng vẫn không ngừng tu luyện vũ đạo kỳ quái, Thanh Minh tiếp tục cảm ngộ, Tiểu Bạch vẫn đang ngủ say.

- Ai, vẫn không được. Xem ra, ta quả nhiên không thích hợp để đến Thiên Châu!

Thanh Minh cau mày, thở dài một tiếng, thu hồi bí tịch trong tay. Hắn quyết định nghỉ ngơi một chút, bằng không tiếp tục cảm ngộ nữa, sợ là bản thân sẽ phát điên.

Thanh Minh đứng lên, nhìn về phía Tiêu Lãng. Vừa nhìn hắn liền bị dọa.

Bởi vì hắn phát hiện vừa nãy thân thể Tiêu Lãng loáng một cái, giống như chia ra làm hai? Cảm giác giống bị người ta dùng một đao chém thành hai phần giống nhau. Hắn vội vàng lắc lắc cái đầu, để mình tỉnh táo lại.

Thanh Minh tiếp tục nhìn sang, lần này hắn phát hiện Tiêu Lãng đứng ở tại chỗ. Hắn mở trừng hai mắt, có chút nghi hoặc. Chẳng lẽ gần đây mình cảm ngộ quá độ đến mức xuất hiện ảo giác?

Nhưng khi hắn lại nhìn về phía Tiêu Lãng lần nữa, lại phát hiện không đúng. Thân thể Tiêu Lãng di chuyển nhanh như tia chớp, hắn lại nhìn thấy thân thể Tiêu Lãng chia ra làm hai phần! Hắn xác định lần này không phải ảo giác, vội vàng kinh ngạc kêu lên:

- Tiểu Lãng Lãng, ngươi… ngươi làm sao vậy!

Thân thể Tiêu Lãng lóe lên, lại đứng ngay tại chỗ, cũng nghi ngờ hỏi:

- Làm sao là làm sao? Thanh Minh vì sao đại nhân lại hỏi như vậy?

Thanh Minh lập tức giải thích nói:

- Ta… ta thấy được thân thể của ngươi đã biến thành hai phần, giống như bị người ta một đao bổ ra làm hai vậy!

- Ừm?

Tiêu Lãng cũng cảm thấy kinh ngạc, sờ sờ sau gáy, sau đó nhếch miệng cười một tiếng nói:

- Xem ra Mê Hồn Thuật này quả nhiên rất hữu dụng. Ta mới nhập môn đã có thể khiến đại nhân nảy sinh ảo giác. Vậy nếu như đại thành, chắc hẳn linh hồn võ giả Chư Vương cảnh không mạnh cũng phải chịu ảnh hưởng!

- Mê Hồn Thuật, công pháp thật quỷ dị!

Thanh Minh chấn động. Chiến kỹ này lại tạo thành ảo giác chân thực như vậy sao? Hắn nghĩ, nếu như thời điểm đối chiến với kẻ địch, đột nhiên loáng một cái như thế, khiến kẻ địch xuất hiện ảo giác, vậy không phải có thể dễ dàng thuấn sát kẻ địch sao?

Nhìn thấy Tiêu Lãng tiếp tục tu luyện, thân thể một lát lại chia ra làm hai, Thanh Minh bị dọa đến sửng sốt ngây người. Càng ngày hắn càng bội phục Tiêu Lãng. Nhưng mắt hắn lại trở nên ảm đạm. Tiêu Lãng cảm ngộ chiến kỹ nhanh như vậy, còn là chiến kỹ cao thâm như vậy. Lẽ nào ngộ tính của mình thật sự thấp như vậy sao? Chẳng lẽ mình thật sự không thích hợp lang bạt ở Thiên Châu?

Hắn nhớ tới mình ở Ẩn Tông nói với Ẩn đế, hắn muốn tới Thiên Châu lang bạt, hắn muốn trở thành cường giả, muốn giúp đỡ Độc Cô Hành phục sinh. Hắn lại nghĩ tới lời Ẩn đế nói, Thiên Châu có bao nhiêu khó khăn, nghĩ đến lời nói ý vị sâu xa của Ẩn đến khi nói với hắn, nếu như không thể ở lại được thì trở về đi thôi...

Hắn nhắm hai mắt lại. Chỉ một lát sau hắn đột nhiên mở mắt. Trong mắt hắn lại phát ra tinh quang. Hắn nhìn Tiêu Lãng cố chấp tu luyện, trong lòng dường như đã hiểu ra được điều gì.

Hắn không còn nhuệ khí, không còn quyết tâm tiến lên. Mỗi khi gặp phải nguy hiểm khốn khó, hắn đều nghĩ đến lời Ẩn đế nói, Thiên Châu quá nguy hiểm, thực sự không được thì trở về đại lục Thần Hồn đi. Chính bởi vì trong lòng có sự khiếp sợ, chính bởi vì trong lòng không đủ kiên định, võ đạo mới trì trệ không tiến.

Trái lại Tiêu Lãng tuổi còn trẻ, bởi vì chuyện của Đông Phương Hồng Đậu, bởi vì biết rõ tu luyện chiến kỹ Thiên Ma khả năng sống không được bao lâu nữa, hắn không thèm đến xỉa tới những chuyện khác! Trong lòng không có sợ hãi, trong lòng cực kỳ chấp nhất, mới có thể một đường vượt mọi chông gai, đạp thành vùng đất bằng phẳng.

Hắn đột nhiên nghĩ tới, trong bản võ đạo tâm kinh kia có một câu nói, con đường võ đạo chính là nghịch thiên mà đi, phải có tâm nghịch thiên, mới có thể thành tựu đại đạo. Mắt hắn càng ngày càng sáng, ánh mắt càng thêm kiên định.

- Ha ha! Thì ra là như vậy. Ra rốt cuộc đã ngộ ra. Võ đạo chi tâm, không có tâm võ đạo làm sao có thể thành tựu đại đạo?

Thanh Minh nhếch miệng nở nụ cười, than nhẹ một tiếng. Trong mắt hắn không còn do dự, không còn hoang mang, chỉ còn lại sự kiên định và quyết chí tiến lên. Ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn Tiêu Lãng, cảm khái lên:

- Uổng công ta tu luyện mấy chục năm, đến bây giờ mới hiểu được võ đạo chi tâm, ha ha! Tiểu Lãng Lãng, tiểu tử này dưới cơ duyên xảo hợp, lại sớm cảm ngộ được võ đạo chi tâm. Chẳng lẽ cứ nhìn tiểu tử này tu luyện nhanh như vậy. Xấu hổ, xấu hổ! Ta phải nỗ lực tu luyện, mau chóng đuổi theo bước chân của tiểu tử này, cũng không thể để hắn xem thường được!

Khóe miệng Thanh Minh lộ ra một nụ cười mỉm. Hắn lại bế quan lên. Hắn không biết, sau khi hắn bế quan, thân thể lại phát ra hào quang màu trắng nhàn nhạt. Chỉ một thoáng, hắn đã đột phá bình cảnh, sắp đột phá đến Chiến Thánh cảnh.