Yêu Giả Vi Vương

Chương 540: Thiếu chủ là thần tiên sao?




- Bay vượt qua hư không?

Trong mắt Phủ chủ Dạ Sâm Phủ Dạ Sâm lóe lên hào quang, ngạc nhiên lẩm bẩm nói. Nếu như Tiêu Lãng không biết bay vượt qua hư không, như vậy hắn tiến vào trong vết nứt không gian chắc chắn chính là muốn chết.

Nhưng nếu như Tiêu Lãng không hiểu bay vượt qua hư không, vì sao hắn lại làm ra hành động ngu xuẩn như vậy? Hơn nữa người bình thường có thể xé rách không gian sao?

Sắc mặt Dạ Sâm thâm trầm, trong lòng phẫn nộ như lửa đốt. Thành chủ Dạ Nguyệt Thành đã sớm truyền tin cho hắn, đồng thời nói ra suy đoán của mình về thân phận của Tiêu Lãng cho hắn biết. Hắn lập tức dẫn theo cường giả đến cứu viện. Thật không ngờ, chờ tới khi hắn đến, mấy trăm cường giả trong thành đã bị tàn sát sạch. Tiêu Lãng còn tiến vào vết nứt không gian ngay trước mắt hắn.

Hắn không lập tức đuổi theo truy sát Tiêu Lãng, trái lại nhìn về phía đám hộ vệ thành trì gầm thét:

- Mở vòng bảo hộ thành ra, nghênh đón Thiên Đế Tùy Phong!

Vèo!

Đúng lúc vòng bảo hộ mở ra, tên Thiên Đế kia chân đạp dải lụa bảy màu bay vút lên trời vượt qua hư không đến. Vừa nãy, hắn còn ở cách xa mấy trăm dặm, trong nháy mắt đã sừng sững ở trên bầu trời của thành trì.

- Tham kiến Thiên Đế Tùy Phong!

Phủ chủ Dạ Sâm phủ cùng mười mấy cường giả khom người chắp tay hành lễ. Tất cả võ giả cấp thấp còn lại trong thành đều quỳ một gối xuống hành lễ.

Ánh mắt Thiên Đế Tùy Phong không hề nhìn mọi người, trực tiếp bay đến vị trí Tiêu Lãng vừa xé rách không gian. Hắn cũng lập tức xé rách không gian tiến vào bên trong, biến mất trong vết nứt không gian.

Phủ chủ Dạ Sâm Phủ chờ sau khi mọi người không còn người nào dám nói chuyện, đợi Thiên Đế Tùy Phong đến. Chỉ có điều, thật ra phủ chủ Dạ Sâm Phủ đã sai người nhanh chóng truyền âm với đám võ giả trên quảng trường, điều tra rõ ràng tất cả mọi việc.

Trong thời gian chưa tới nửa nén hương, trên bầu trời lại xuất hiện một khe nứt. Sắc mặt Thiên Đế Tuy Phong âm trầm bước ra. Trong mắt hắn đầy vẻ kinh ngạc, cực kỳ nghi hoặc nhìn Dạ Sâm đứng phía dưới nói:

- Người này thực sự là Tiêu Lãng đã rơi vào vực sâu tử vong sao?

Tiêu Lãng thật sự đã bay vượt qua hư không rời khỏi rồi sao?

Trên mặt phủ chủ Dạ Sâm Phủ xuất hiện một sự kinh sợ. Hắn chắp tay nói:

- Đại nhân, người này rất có khả năng chính là Tiêu Lãng. Bởi vì thần hồn của hắn là Thảo Đằng. Hắn còn có móng vuốt màu ánh kim kia nữa. Toàn Thiên Châu chỉ có mình hắn có. Mặt khác, bốn chiếc chiến xa chí tôn hiện thế đều đang nằm trong tay các đại gia tộc. Chỉ còn có một chiếc ở trong tay hắn.

- Vậy thì kỳ quái!

Thiên Đế Tùy Phong cau mày, trầm giọng nói:

- Người này lại biết bay vượt qua hư không? Lẽ nào hắn có huyết thống của Âu Dương gia? Không thể như vậy được. Nếu như hắn là con cháu của Âu Dương gia, vì sao khi hắn ở Âu Dương phủ lại bị người của Trầm gia truy sát? Thật Kỳ quái!

Phủ chủ Dạ Sâm Phủ nói chuyện cùng Thiên Đế Tùy Phong khiến một đám người xôn xao. Cho dù rất nhiều người không biết Tiêu Lãng là ai, nhưng không phải là người của Âu Dương gia lại có được tuyệt kỹ bay vượt qua hư không của gia tộc Âu Dương sao? Nếu như việc này truyền ra ngoài, nhất định có thể khiến cho Thiên Châu chấn động.

Đương nhiên cho dù không có việc này, Tiêu Lãng chỉ dựa vào thực lực Thiên Ma tứ trọng, đã quét ngang võ giả Nhân Hoàng, còn có chiến xa chí tôn, thần binh chí tôn một chiêu kiếm chém giết mấy trăm võ giả Nhân Hoàng, không cần mấy ngày đại danh của Tiêu Lãng nhất định sẽ vang danh bốn biển!

- Dạ Sâm!

Nhưng, Thiên Đế Tùy Phong lại không muốn để Tiêu Lãng vang danh bốn biển. Hắn đột nhiên quát lớn:

- Mở vòng bảo hộ trong thành ra. Mặt khác triệu tập đại quân, bắt tất cả võ giả ở khu vực gần Dạ Nguyệt Thành đã tận mắt nhìn thấy việc này vào Dạ Nguyệt Thành! Đóng truyền tống trận tại Dạ Nguyệt Thành lại. Không có mệnh lệnh của ta bất kỳ người nào cũng không được ra vào thành này! Nghiêm cấm tất cả mọi người tiết lộ tin tức về Tiêu Lãng ra ngoài. Người nào vi phạm giết không tha!

Vèo!

Sau khi Thiên Đế Tùy Phong nói xong, thân thể hắn hóa thành một lưu quang bay thẳng về phí đông nam. Thân thể hắn còn chưa nhúc nhích, một dải lụa bảy màu đã bay qua ngang trời. Thiên Đế này rõ ràng vô cùng phô trương.

- Mở vòng bảo hộ thành trì ra!

Phủ chủ Dạ Sâm Phủ tất nhiên biết Thiên đế Tùy Phong có ngụ ý như vậy. Bất luận thân phận người đó có thật sự là tTiêu Lãng hay không, việc này đều không thích hợp để truyền ra ngoài. Bởi vì nếu đúng Tiêu Lãng từ trong vực sâu tử vong đi ra, đây chính là một tin tức động trời. Bọn họ là những người đầu tiên biết được tin tức này, nhất định phải tranh thủ trước khi người khác phát hiện ra bí mật này, bắt lấy Tiêu Lãng ép hỏi biện pháp đi ra khỏi vực sâu tử vong.

Không cần phải nói, Thiên đế Tùy Phong chắc hẳn đi tới Lạc Diệp Thành, thỉnh cầu Thiên Đế Lạc Diệp liên thủ bắt lấy Tiêu Lãng. Một khi đã xác định có biện pháp từ trong vực sâu tử vong đi ra, Thiên Đế Lạc Diệp tuyệt đối sẽ lập tức đi tới vực sâu tử vong. Cho dù không nhận được chí bảo của Kiếm Ảnh Đại Đế, chí ít cũng có thể dễ dàng đi ra, không phải sao?

Mỗi đời Đại đế đều đã từng là bá chủ vô thượng nhất thống Thiên Châu. Chí bảo trên người Đại đế, cho dù là Thiên Đế Chí Tôn cũng sẽ điên cuồng. Kiếm Ảnh Đại Đế cũng không tử tôn, chí bảo hắn nhận được trong cuộc đời đều ở trong vực sâu tử vong. Nếu như có thể tự do ra vào, chí bảo bên trong tuyệt đối có thể chia cho tất cả.

Cường giả trong Dạ Sâm Phủ không ngừng bị triệu tập đến. Bọn họ từ Dạ Nguyệt Thành phóng ra bốn phương tám hướng, bắt tất cả võ giả trong phạm vi mấy trăm ngàn dặm đưa vào trong Dạ Nguyệt Thành. Tất cả ngọc phù truyền tin đều bị tịch thu. Thành lớn đứng thứ hai của Dạ Sâm Phủ đã biến thành một nhà giam lớn siêu cấp. Trước khi bắt được Tiêu Lãng hoặc là chuyện của Tiêu Lãng bị truyền khắp Thiên Châu, người ở bên trong chỉ có thể thành thật ở lại.

...

Vèo!

Trong một phủ vực ở phía tay cách Dạ Sâm Phủ ngàn vạn dặm, đột ngột xuất hiện một khe nứt, khiến võ giả trong thành trí phía dưới sợ hãi, sửng sốt tới ngây người!

- Trời, có người!

Tiêu Lãng xuyên qua khe nứt nhìn xuống phía dưới, nói thầm một tiếng xúi quẩy. Hắn lại chạy vào trong không gian hư vô. Sau khi tiếp tục xuyên qua mấy trăm không gian hư vô, Tiêu Lãng lại xé rách không gian. Xác định không có ai, hắn mới dẫn theo Bát gia và Tiêu Phù Đồ bắn ra ngoài.

- Thiếu, thiếu chủ! Thiếu chủ đã trở thành... Thần tiên sao?

Hai người Bát gia và Tiêu Phù Đồ bị dọa không nhẹ. Trên đường đi, hai người không dám thở mạnh. Giờ phút này, vừa hạ xuống đất Bát gia mới nơm nớp lo sợ nhỏ giọng hỏi. Tiêu Phù Đồ cũng không ngừng nháy mắt, trên khuôn mặt vốn lạnh lùng hiện tại đang không ngừng co rúm lại.

- Đây chỉ là một loại thần thông bay vượt qua hư không mà thôi! Thần? Thế giới này có thần sao? Nếu vậy, Đại đế đều phải chết!

Tiêu Lãng kiên trì giải thích một câu. Thân thể hắn chớp động tra xét tình hình xung quanh. Sau khi nhanh chóng tra xét trong phạm vi mấy trăm dặm một hồi, xác định gần đó không có cường giả nào, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn lấy từ trong Tu Di Giới ra ba viên đan dược. Bản thân hắn ăn một viên. Hai viên còn lại hắn đưa cho Bát gia và Tiêu Phù Đồ nói:

- Đây là dịch dung đan. Sau khi ăn xong có thể thay đổi vẻ bề ngoài. Võ giả từ Thiên Đế trở xuống tuyệt đối không thể nhìn thấu. Bây giờ tình hình của chúng ta rất nguy hiểm. Sợ rằng không bao lâu nữa có có rất nhiều Thiên Đế đến đuổi giết chúng ta!

Hai người lập tức nuốt vào. Tướng mạo của ba người từ từ thay đổi. Tiêu Lãng lại lấy từ trong Tu Di Giới ra ba bộ chiến giáp, bảo hai người mặc vào. Hắn trầm ngâm một lát, lúc này sắc mặt mới ngưng trọng nói:

- Hai người các ngươi không thể đi theo ta. Các ngươi tìm một nơi xung quanh đây, ẩn nấp một thời gian đi. Bát gia, đây là công pháp nhập môn để tu luyện chiến kỹ Thiên Ma. Ngươi đã bị phế bỏ đan điền, chỉ có thể tu luyện cái này. Bát gia không nên nhụt chí...

- Thúc thúc Phù Đồ, đây là một trăm ngàn viên huyền thạch, đủ cho các ngươi dùng được một thời gian dài! Các ngươi không thể vào thành. Nếu các ngươi vào thành, hồn ấn Thiên Châu của các ngươi sẽ khiến người ta phát hiện. Ta đã kiểm tra dãy núi này. Xung quanh đây tương đối hẻo lánh. Các ngươi cứ ẩn náu ở đây tu luyện đi. Trong vòng ba năm nếu như ta không chết, ta khẳng định sẽ về tìm các ngươi. Nếu hai người là nam tử hán, không có chuyện gì đừng tìm tới cái chết. Đừng khiến Tiêu Lãng ta coi thường các ngươi... Tin tưởng ta! Sau mấy năm nữa, nếu thực lực của ta có thể đạt được Thiên Đế Cảnh, đến lúc đó ta sẽ dẫn các ngươi tấn công Hắc Lân phủ, lập ra phủ vực của vực diện Thần Hồn chúng ta...

Tiêu Lãng nói rất nhiều điều với hai người, đương nhiên có rất nhiều lời nói là muốn khuyên can hai người thôi nghĩ đến cái chết. Hắn không cho rằng thực lực của mình có thể đạt được Thiên Đế Cảnh... Hắn còn không biết sau chuyện này, có phải rất nhanh hắn sẽ bị cường giả Thiên Đế bắt giết chết hay không! Hắn biết bây giờ tình hình của mình rất nguy hiểm. Nếu dẫn theo hai người này sẽ càng nguy hiểm hơn. Bởi vậy, hắn chỉ có thể để hai người ở lại đây ẩn náu tu luyện!

Hai người nghe thấy Tiêu Lãng nói như vậy, cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Tất cả đám người của Vưu Gia đã bị Tiêu Lãng giết chết. Tức giận trong lòng hai người cũng đã được phát tiết một chút. Trong khoảng thời gian ngắn, thật ra bọn họ cũng không có ý niệm đi tìm cái chết. Nghe Tiêu Lãng khuyên bảo như vậy, bọn họ chỉ có thể không ngừng gật đầu thở dài.

Tiêu Lãng thấy vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn dẫn theo hai người tra xét xung quanh một hồi, cuối cùng còn tìm được một tiểu thành. Sau khi xác định tiểu thành này là Long Nguyên Phủ cách Dạ Sâm Phủ mấy trăm phủ vực, hắn mới đưa hai người vào trong núi hoang, trực tiếp xé rách không gian bay vượt qua hư không rời đi. Hắn không biết kẻ địch có biện pháp nào truy tìm đến đây hay không, nhưng nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây, đề phòng liên lụy tới hai người.

- Thiếu chủ, bảo trọng!

Bát gia và Tiêu Phù Đồ nhìn vết nứt không gian chậm rãi khép lại, trên mặt đầy vẻ phức tạp. Trên khuôn mặt lãnh khốc của Tiêu Phù Đồ lại xuất hiện một nụ cười hiếm hoi. Hắn thở ra một hơi thật dài nói:

- Tiêu Lãng chất nhi, ngươi yên tâm đi đi. Ta và Bát gia sẽ ở lại đây chờ ngươi. Chờ tới ngày con rồng như ngươi cất tiếng vang vọng cửu thiên...