Yêu Giả Vi Vương

Chương 616: Nguy cơ của Thần Khải phủ




Phía nam Thần Khải phủ là Loan Luân Hải mênh mông vô bờ. Bên kia bờ biển lại là khu vực Nam Man. Nam Man và Đông Vực cũng có có vô số vực diện. Trên Loan Luân Hải cũng có hải đảo đếm không hết. Những hải đảo và vực diện này đều bị đại phủ vực gia tộc phía nam Thiên Châu chia cắt.

Loan Luân Hải giống như biển Thần Hồn, có vô số hải thú. Hơn nữa hải thú ở đây cường đại hơn nhiều so với trong biển Thần Hồn. Bởi vì trong Loan Luân Hải có mấy linh mạch cực lớn thu hút vô số hải thú cường đại tụ tập lại. Vượt qua Loan Luân Hải còn khó hơn nhiều so với vượt qua biển Thần Hồn.

Hải thú cường đại bình thường đều ẩn nấp ở sâu dưới đáy biển, cũng sẽ không công kích võ giả trên mặt biển, cũng rất í khi đi công kích hải đảo, càng không công kích đại lục Thiên Châu. Dù sao hải thú rời khỏi biển rộng, thực lực sẽ giảm đi rất nhiều.

Vấn đề hết lần này tới lần khác lại xuất hiện ở trên người hải thú. Ba năm trước đây hải thú trong Loan Luân Hải đột nhiên bạo động, quét ngang mấy trăm hải đảo. Nơi nào hải thú đi qua, trên hải đảo không còn một người nào may mắn còn sống sót. Lúc đó việc này đã khiến Thần Khải phủ chú ý cao độ. Mộc Sơn Quỷ lập tức dẫn dắt cường giả đi tới Loan Luân Hải. Chỉ có điều khi bọn họ chạy tới, hải thú lại ngừng bạo động di chuyển ra ngoài khơi. Loan Luân Hải khôi phục lại sự yên tĩnh. Mộc Sơn Quỷ cuối cùng chỉ có thể giết lung tung một vài hải thú để trút hận, sau đó bỏ mặc việc này.

Sau một năm, hải thú lại bạo động. Lần bạo động này càng mãnh liệt hơn, phá hủy mấy vạn hòn đảo, tiêu diệt mấy ngàn vạn võ giả. Hơn nữa chờ khi Mộc Sơn Quỷ dẫn cường giả đi vào, chúng lại không úy kỵ khí tức cường đại của Mộc Sơn Quỷ, ngạo nghễ khai chiến. Cuối cùng Mộc Sơn Quỷ chém giết hai con hải thú mấy trăm vạn năm, bạo động này mới trở nên yên tĩnh.

Lúc đó việc này khiến cho Thiên Châu rối loạn một hồi. Dù sao bạo động lớn như vậy, chết mấy ngàn vạn võ giả, đã liên quan đến cục diện ổn định của Thiên Châu. Mười đại Thiên Đế Chí Tôn liên thủ xuất động, đi tới sâu trong Loan Luân Hải tra xét nguyên nhân.

Kết cục... rất không tốt!

Mười đại Thiên Đế Chí Tôn bị hải thú đánh ở sâu trong Loan Luân Hải!

Ở sâu trong Loan Luân Hải thậm chí có tám con thú hoàng ngàn vạn năm. Thực lực của chúng có thể sánh ngang với Thiên Đế Chí Tôn. Quan trọng nhất là ở trong biển, hải thú có ưu thế rất lớn. Mười Thiên Đế Chí Tôn lại không làm gì được tám con thú hoàng.

Thú hoàng có trí tuệ gần như của nhân loại. Sau khi đẩy lùi được mười Thiên Đế Chí Tôn, chúng truyền ra một câu nói - quân đoàn hải thú không có ý tiến công Thiên Châu, cũng có lòng tâm muốn khai chiến với võ giả nhân loại. Sở dĩ phá hủy nhiều hải đảo như vậy, tất cả nguyên nhân bởi vì nguyền rủa một cường giả trước khi chết.

Gia tộc Thần Khải đã từng diệt một gia tộc. Gia tộc kia có một loại thần hồn quỷ dị độc ác. Loại thần hồn này không có lực công kích, nhưng có thể gián tiếp khống chế hung thú và hải thú công kích.

Lúc đó gia tộc này cũng không cường đại, nhưng một lòng muốn chiếm lĩnh một phủ vực trở thành chúa tể một phương. Nhưng gia tộc của bọn họ cũng không có cường giả quá cường đại, cuối cùng lại phát điên khống chế vô số hung thú, công kích một đại phủ ở phía tây của Thần Khải phủ, yêu cầu gia tộc phủ vực kia nhường địa bàn ra.

Việc này tất nhiên đã chọc giận Thần Khải phủ thống trị phía nam Thiên Châu. Cường giả của gia tộc Thần Khải nổi giận ra tay, gần như giết chết toàn bộ võ giả của gia tộc này. Bọn họ không nghĩ tới cuối cùng tộc trưởng gia tộc của bọn họ lại trốn thoát, ẩn nấp vào trong Loan Luân Hải.

Người này ẩn nấp ở trong Loan Luân Hải mấy chục năm, vẫn một lòng muốn báo thù gia tộc Thần Khải. Cuối cùng hắn không tiếc khiến máu thịt và thần hồn của mình tự bạo, hóa thành vô số oán niệm độc huyết, thôi thúc hải thú trong Loan Luân Hải không ngừng phát sinh bạo động. Mục tiêu chỉ có một - phá hủy Thần Khải phủ.

Oán niệm độc huyết này có khả năng ẩn nấp ở bên trong thân thể của hải thú, ảnh hưởng của thần trí chúng, khiến chúng không tự chủ được cũng có thể phát sinh biến dị. Quan trọng nhất là... nó còn có thể truyền nhiễm. Mấy con thú hoàng có trí tuệ nhân loại cho dù biết là nguyên nhân gì, nhưng không có khả năng giải trừ.

Trừ phi Thần Khải phủ diệt vong, lực nguyền rủa biến mất, bằng không hải thú sẽ không ngừng biến dị, sau đó cứ cách một khoảng thời gian lại bắt đầu tiến công hải đảo và thành trì của Thần Khải phủ.

Nếu như là chuyện cơ mật, hiển nhiên không thể nào truyền ra ngoài. Không phải Tiểu Đao Tiêu Lãng không có tư cách được biết, sợ rằng thành chủ bình thường trong Thần Khải phủ cũng không có tư cách được biết. Bằng không một khi truyền bá ra ngoài, con dân Thần Khải phủ sẽ lưu vong trên diện rộng, Thần Khải phủ cũng sẽ biến thành một phủ vực chết.

Đây là một tử cục không có cách nào phá giải.

Hải thú vô cùng vô tận, tốc độ sinh trưởng cực nhanh, căn bản giết không hết. Chỉ cần có một con vẫn chứa oán niệm độc huyết, sẽ không ngừng truyền nhiễm ra. Trừ phi tất cả thành trì Thần Khải phủ bị hủy diệt, tất cả con cháu gia tộc Thần Khải tử vong.

Đây là chuyện của riêng Thần Khải phủ, các Thiên Đế Chí Tôn khác đương nhiên sẽ không quản, chính là muốn quản cũng không biết được.

Tuy rằng tin tức luôn được phong tỏa, nhưng vẫn mơ hồ lưu truyền ra ngoài. Vô số võ giả Thiên Châu không rõ cụ thể là chuyện gì, nhưng cũng biết Thần Khải phủ đang gặp phải đại nạn.

Đêm trước hải thú biến dị lại tiến công thành trì trong lục địa. Điều này nói rõ cuộc chiến đấu càng thêm gay cấn. Tuy rằng nhìn mức độ tiến công hiện tại cũng không lớn, chỉ hủy diệt một thành trì lập tức lui đi. Tuy rằng những con thú hoàng ngàn vạn năm cũng sẽ không tham chiến, nhưng hải thú vô cùng vô tận công kích kéo dài, tất cả con dân các thành trì trong Thần Khải phủ sẽ lưu vong rời đi.

Đến lúc đó Thần Khải phủ to như vậy chỉ còn lại người trong bộ tộc của Tiểu Đao. Vậy Thần Khải phủ không phải chỉ còn trên danh nghĩa sao? Lại nói nữa... Ai có thể bảo đảm những thú hoàng ngàn vạn năm này sẽ không bị cảm hoá?

- Những Thiên Đế Chí Tôn này quá vô liêm sỉ. Nếu như liên thủ chỉ trong một khoảng thời gian đã có thể thanh trừ hải thú, bạo động này sẽ không phát sinh!

Trên mặt Tiểu Đao âm trầm đến mức đáng sợ. Thiết quyền của hắn đập vào phía trên bàn ngọc thạch khiến chiếc bàn vỡ tan.

Tiêu Lãng trầm mặc không nói gì. Thiên Châu tàn khốc như vậy, những gia tộc khác làm sao quan tâm tới sự sống chết của gia tộc Thần Khải? Chắc hẳn sẽ có rất nhiều người âm thầm nguyền rủa gia tộc Thần Khải chết sớm đầu thai sớm, dễ phá trừ nguyền rủa. Hải thú trong Loan Luân Hải cường đại như vậy, gia tộc nào sẽ đến giúp ngươi? Đây cũng là chết người đó.

- Tiểu Đao, đừng lo lắng! Trong khoảng thời gian ngắn hải thú không thể nào tiến công nhiều lần. Có gia gia ngươi ở đây, chúng cũng không tấn công vào được. Ngươi lo lắng như vậy cũng vô dụng. Tốt nhất là nỗ lực tu luyện, nghĩ biện pháp đột phá Thiên Đế, như vậy sẽ có thể giúp được gia tộc các ngươi! Yên tâm, chờ sau khi ta phục sinh cho nghĩa phụ của ta, ta cũng sẽ toàn lực tu luyện, nghĩ biện pháp giúp các ngươi loại trừ nguy cơ này!

Tiêu Lãng thở dài, vỗ vai Tiểu Đao khuyên nhủ. Cục diện như vậy, tất cả cường Thiên Châu giả cũng không có cách nào phá giải. Hắn và Tiểu Đao tất nhiên càng không có khả năng. Chỉ có điều hải thú lên bờ thực lực khẳng định có ảnh hưởng. Những thú hoàng này không hành động, trong khoảng thời gian ngắn thật ra Thần Khải phủ không có nguy hiểm diệt phủ.

Hai người ở trong lầu các ngồi một hồi, một thị nữ đi tới báo Mộc Sơn Quỷ triệu kiến Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng dưới sự dẫn dắt của thị nữ, đi tới hậu viện của một lầu các đơn giản yên tĩnh. Mộc Sơn Quỷ đi chân trần, mặc áo tang, tóc tai bù xù đang ngồi ở bên cạnh ao câu cá, thần thái nhàn nhã, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ buồn rầu lo lắng, công pháp dưỡng khí vô cùng tốt.

Sau khi Tiêu Lãng hành lễ, Mộc Sơn Quỷ thản nhiên gật đầu, ra hiệu Tiêu Lãng ngồi ở trên tảng đá bên cạnh giống như hắn. Sau đó hắn ném cho Tiêu Lãng một cần câu, cũng không nói chuyện, chuyên tâm câu cá.

Tiêu Lãng không tìm được manh mối, cũng không dám nhiều lời, cầm lấy cần câu. Nhưng vừa nhìn hắn liền trợn tròn mắt. Cần câu cũng không có mồi câu, thậm chí không có lưỡi câu. Mà ao cũng không có một con cá con tôm nào...