Yêu Giả Vi Vương

Chương 797: Tự sát tạ tội




Chiến khải từ đâu ra?

Mộc Tiểu Đao mờ mịt, ngẩn ra một chút lại chửi ầm lên:

- Cái gì mà từ đâu ra? Đây là thần hồn của tiểu gia. Sao, chó già, chưa từng thấy thần hồn cường đại như vậy sao?

Mộc Tiểu Đao đi theo Tiêu Lãng lâu, nói tục giống y nhau. Mọi người nhìn nhau, không hiểu tại sao Man Thần Yêu Kiệt xuất hiện không cứu Man Hách trước mà đi chú ý thần hồn thần khải của Mộc Tiểu Đao?

Mắt Tiêu Lãng tóe lửa, lòng cực kỳ tức giận. Mắt thấy sắp cứu được Mộc Tiểu Đao lại bỗng nhiên xuất hiện một Man Thần Yêu Kiệt, nếu gã tới chậm một lát thì mọi người đã rút lui ngay rồi. Bây giờ sự việc khó giải quyết, cường giả Bán Thần cảnh này là một nửa thần, tùy tiện một chiêu đã trọng thương Mộc Sơn Quỷ, có ai địch lại nổi?

- Thần hồn?

Man Thần Yêu Kiệt nhìn Mộc Tiểu Đao, trong mắt đầy nghi hoặc rồi bỗng nhiên mắt sáng lên nhìn chằm chằm gã thật lâu. Mộc Tiểu Đao bị nhìn sởn gai ốc, thầm nghĩ không lẽ Man nhân già này thích đàn ông?

Man Thần Yêu Kiệt không nói chuyện, mọi người không dám nhúc nhích. Nhiều người căng thẳng muốn chết. Nếu Man Thần Yêu Kiệt này tức giận muốn giết người thì hôm nay tất cả người có mặt đừng hòng trở về.

Theo thời gian trôi qua, lòng Tiêu Lãng phập phồng. Dù sơn chủ của Phổ Đà sơn và Hòa Nhi có quan hệ tốt nhưng chắc chắn sẽ không ra mặt vì hắn, đối kháng cùng cường giả Bán Thần cảnh. Hơn nữa bà lão đã sớm rời khỏi trần thế, tu hành không hỏi chuyện trần gian. Hồng Mông tôn giả chỉ mới gặp Tiêu Lãng một lần, dù có báo tin cho nàng thì chưa chắc nàng sẽ đến hỗ trợ. Còn tàn hồn bên trong thảo đằng thần hồn màu xanh chỉ có thể xuất hiện một lần, hồn lực sẽ tiêu hao hết. Điều này chứng minh một vấn đề, tàn hồn không còn bao nhiêu hồn lực, dù óc xuất hiện thì chưa chắc đối kháng lại Man Thần Yêu Kiệt.

Một lát sau, ánh sáng trong mắt Man Thần Yêu Kiệt biến mất, biểu tình trở về không cảm xúc. Man Thần Yêu Kiệt quay đầu nhìn Tiêu Lãng, một bàn tay nhanh như chớp chộp giữa không trung. Tiêu Lãng chưa kịp phản ứng thì thân thể Man Hách đã bay lên không trung.

Tiêu Lãng trầm giọng quát:

- Tà Chủ trở về!

Một bóng đen bay ngay ra khỏi người Man Hách, đôi mắt kinh hoàng nhìn Man Thần Yêu Kiệt đứng giữa không trung, vội núp vào trong đầu lâu.

Man Thần Yêu Kiệt lầm bầm:

- Thì ra có tàn hồn bán thần, hèn chi có thể trọng thương Man Hách.

Man Thần Yêu Kiệt nhẹ nhàng vỗ người Man Hách, ánh sáng nhu hòa chui vào người lão.

Man Hách nhanh chóng tỉnh dậy, vẻ mặt xấu hổ nhìn Man Thần Yêu Kiệt.

Man Hách quỳ xuống nói:

- Tôn nhi bái kiến gia gia, tôn nhi hổ thẹn, thế nhưng bị hai tiểu tử này ám toán!

Vù vù vù vù vù!

Bên kia, Man Tuyết Nhi và Thiên Đế, Chí Tôn Thiên Đế Man nhân nhanh chóng bay hướng Man Thần Yêu Kiệt, quỳ gối giữa không trung, cực kỳ cung kính. Man nhân căm hận nhìn Mộc Tiểu Đao, Tiêu Lãng ở phía xa.

Man Tuyết Nhi trầm giọng nói:

- Lão tổ tông, mau giết tên to con này, giết hết bọn chúng đi! Bọn chúng giết nhiều tộc nhân của chúng ta!

Man Thần Yêu Kiệt hờ hững liếc Man Tuyết Nhi, bỗng ra lệnh:

- Người đâu, mang Tuyết Nhi về giam năm năm, không đột phá Thiên Đế thì không được xuất quan!

Man Tuyết Nhi trợn to mắt, không kịp nói nhiều đã bị Thiên Đế của Man Thần sơn bay đi hướng nam. Quyền uy của Man Thần sơn là chí cao vô thượng, không ai dám chất vấn lời gã nói. Đám người Man Hách không dám nói nhiều, chờ Man Thần Yêu Kiệt ra lệnh. Đám người Tiêu Lãng cũng không nói chuyện, chờ quyết định cuối cùng của Man Thần Yêu Kiệt.

Man Thần Yêu Kiệt xa xa nhìn Tiêu Lãng, mỉm cười nói:

- Ngươi là thủ lĩnh?

- Thiếu niên, ngươi rất có can đám, dám dẫn đại quân đến công kích Man Thần vực diện của lão phu.

Tiêu Lãng chắp tay:

- Man Thần!

Tiêu Lãng bình tĩnh nói:

- Tại hạ cũng là bất đắc dĩ, trong tay ngươi đang giữ đệ đệ của ta. Nếu không phải người của ngươi bắt hắn thì ta sẽ không dẫn quân đến cứu, lý do sự việc thì Man Thần có thể hỏi người của ngươi.

Man Thần Yêu Kiệt liếc Mộc Tiểu Đao:

- Hắn là đệ đệ của ngươi?

Mắt Man Thần Yêu Kiệt xoe tròn, nhìn Tiêu Lãng, nói:

- Giết nhiều người của ta, mặc kệ lý do gì thì ngươi phải cho ta một lời giải thích.

Chuyện Tiêu Lãng lo lắng nhất vẫn xảy ra, hắn và Mộc Sơn Quỷ ở trên mặt đất từ từ trị thương liếc nhau.

Tiêu Lãng trầm ngâm giây lát, hỏi:

- Man Thần muốn giải thích như thế nào?

Mắt Man Thần Yêu Kiệt liếc qua vô số võ giả đứng lẫn trong bầy hải thú.

Man Thần Yêu Kiệt lạnh nhạt nói:

- Có ba lựa chọn. Thứ nhất là toàn bộ hải thú chết, thứ hai là trừ ngươi ra tất cả võ giả chết. Thứ ba là... Ngươi tự sát!

Man Thần Yêu Kiệt dứt lời, không khí cực kỳ nặng nề. Nhiều cường giả phát ra khí thế hùng hồn. Mị Ảnh chiến đao của Tiêu Ma Thần phát ra từng đợt sóng lửa.

Tiêu Ma Thần nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, trầm giọng nói:

- Đừng chọn, liều mạng đi!

- Grao! Grao!

Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng ngửa đầu cuồng rống như đang nói với Tiêu Lãng chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng thì nó sẽ bất chấp tất cả công kích. Các thú hoàng khác im lặng, hiển nhiên chưa thân với Tiêu Lãng đến mức đó.

Tiêu Lãng im lặng. Đến giờ này mà sơn chủ của Phổ Đà sơn, Hồng Mông tôn giả còn chưa tới nghĩa là vô vọng rồi. Tàn hồn trong thảo đằng thần hồn màu xanh thì... Mới rồi Tiêu Lãng truyền tin cho Mị Nhi nhưng không được đáp lại, hắn hoàn toàn tuyệt vọng rồi.

Tiêu Lãng nhìn Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng liên tục gầm rống, vô số Thiên Đế, đỉnh Nhân Hoàng cảnh sau lưng hắn, nhìn Tiêu Ma Thần tức giận, cuối cùng đưa mắt nhìn Mộc Tiểu Đao.

Tiêu Lãng nói với Man Thần Yêu Kiệt:

- Hãy thả đệ đệ của ta, ta... Tự sát tạ tội!

Mộc Tiểu Đao và Mộc Sơn Quỷ cùng quát to:

- Không!

Tiêu Ma Thần vận thiên lực vòng quanh định công kích nhưng bị Tiêu Lãng giữ chặt. Đám người Vô Ngân Thiên Đế cũng kinh kêu. Thiên Đế tây bắc sắc mặt âm trầm. Hiện tại Tiêu Lãng là bá chủ của tây bộ, hắn làm việc không có gì đáng chê. Bây giờ Tiêu Lãng nguyện ý chết thay mọi người làm bọn họ thấy đau thương và cảm động.

Tiêu Lãng biểu tình cực kỳ kiên quyết, giọng điệu không tha cãi lời:

- Đừng nhúc nhích! Nếu ta chết thì do Tiêu Ma Thần tiếp nhận phủ chủ Thần Hồn phủ!

Tiêu Lãng truyền tin cho Mộc Sơn Quỷ:

- Hãy đưa tất cả người bên ta trở về Thần Khải phủ. Mộc gia gia, sau này nhờ ngươi quan tâm bọn họ giùm.

hải thú giúp đỡ rất nhiều cho Tiêu Lãng, hắn sẽ không lấy oán trả ơn. Nếu những hải thú này chưa được thuần hóa, không có cảm tình nhân loại thì hắn sẽ không do dự. Còn những người đi theo Tiêu Lãng thì hắn càng không thể khiến bọn họ chết. Tiêu Lãng là thủ lĩnh của mọi người, hắn có nghĩa vụ, trách nhiệm bảo hộ bọn họ, dẫn dắt họ đi hướng huy hoàng. Làm sao Tiêu Lãng có thể khiến bọn họ chết thay cho mình? Vậy kết quả duy nhất chính là Tiêu Lãng phải chết!

Mộc Tiểu Đao bị Man Thần Yêu Kiệt bắt chặt không thể nhúc nhích, tức giận quát:

- Không, ca! Không...

Mộc Tiểu Đao bỗng quay sang quát với Man Thần Yêu Kiệt:

- Chó già kia! Lộn... Man Thần! Là ta giết Giải Trĩ thú, chiến tranh này xảy ra là vì ta, nếu ngươi muốn giết thì cứ giết ta đi! Ta chết thay ca của ta, cầu xin ngươi hãy thả bọn họ! Chỉ cần các ngươi thả họ thì Mộc Tiểu Đao ta mặc cho các ngươi xử lý!

Vù vù vù vù vù!

Trong tay Tiêu Lãng xuất hiện Vô Tình kiếm gác trên cổ mình, đao phong thấu xương dính vết máu.

Vẻ mặt Tiêu Lãng trở về bình tĩnh xen lẫn ý cười. Tiêu Lãng bỏ qua mọi ánh mắt nhìn mình, lạnh lùng nhìn Man Thần Yêu Kiệt.

Tiêu Lãng nói:

- Cầu Man Thần thành toàn, thả đệ đệ của ta ra, kêu bọn họ lùi lại, Tiêu Lãng sẽ lập tức tự sát tạ tội ngay!