Yêu Giả Vi Vương

Chương 911: Thất bại thảm hại




- Thanh Mộc Ngộc, ngươi muốn chết!

Bản thể con thú Thao Thiết của Vọng Nguyệt các chủ tức giận, mắt bắn ra hai luồng sáng đỏ, phát ra thiết quyền đánh vào người Thanh Mộc Thạch. Hai cường giả Bán Thần cảnh phát ra công kích năng lượng mạnh mẽ cỡ nào?

Tiêu Lãng thụt lùi ra sau. Quân Thần Độc Cô Hành vung tay lên, mang theo mấy vạn người còn lại vào truyền tống trận. Thanh Mộc Ngọc, Thanh Mộc Thạch tham gia làm chiến cuộc hoàn toàn ổn định, bọn họ có ở lại cũng không giúp ích gì. Lỡ như bị bản thể con thú Thao Thiết của Vọng Nguyệt các chủ tức giận đánh chết thì không may, nên Quân Thần Độc Cô Hành dứt khoát dẫn người rút lui.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Một luồng sáng lóe lên, sóng xung kích khủng bố lan tràn bốn phương tám hướng. Bản thể con thú Thao Thiết của Vọng Nguyệt các chủ khổng lồ lăn lông lốc trên bầu trời. Thanh Mộc Thạch bay ngược ra sau.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Sóng xung kích phát tán bốn phía dẫn đến núi đá sụp đổ, cổ thụ to lớn bứng gốc, bụi đất bay đầy, bốn phía hỗn độn.

- Thực lực của Thanh Mộc Ngọc vẫn chưa hồi phục.

Tiêu Lãng thấy miệng Thanh Mộc Thạch hộc máu bay hướng mình thì lòng tức giận. Tại sao Vọng Nguyệt các chủ vẫn không chịu xem rõ tình thế? Diệt Hồn Điện đã hoàn toàn thua, Vân Tử Sam nằm trong tay Tiêu Lãng rồi mà Vọng Nguyệt các chủ còn dám gây chuyện như vậy. Nếu Thanh Mộc Thạch truyền tin cho Man Thần, hai cường giả Bán Thần cảnh liên hợp thì bản thể con thú Thao Thiết của Vọng Nguyệt các chủ sống nổi không?

Mắt Tiêu Lãng chớp lóe, suy tư tại sao bản thể con thú Thao Thiết của Vọng Nguyệt các chủ không sợ hắn giết Vân Tử Sam, cá chết lưới rách? Tiêu Lãng nhìn bản thể con thú Thao Thiết của Vọng Nguyệt các chủ lăn một vòng trên bầu trời rồi lại lao xuống, nhìn Thanh Mộc Thạch từ dưới đất gần đó vọt hướng nó. Trong lòng Tiêu Lãng tăng thêm nghi ngờ.

Mới rồi rõ ràng Thanh Mộc Thạch bị thương nhưng sao tốc độ nhanh hơn mấy phần?

Không đúng!

Linh hồn Tiêu Lãng bỗng run lên, vì hắn thấy Thanh Mộc Thạch chuyển hướng, gã lao hướng hắn.

Trong khoảnh khắc đó...

Tiêu Lãng đã hiểu một số chuyện, hiểu tại sao bản thể con thú Thao Thiết của Vọng Nguyệt các chủ dám ra tay, cũng hiểu vì sao Thanh Mộc Thạch đột nhiên tăng tốc độ.

Bởi vì mục tiêu của Thanh Mộc Thạch là... Tiêu Lãng!

Trong lòng Tiêu Lãng cực kỳ tức giận, Liệt Thần Thủ mạnh cào phía trước muốn giết Vân Tử Sam. Nhưng xảy ra chuyện khiến Tiêu Lãng cực kỳ giật mình là người Vân Tử Sam chợt tỏa ánh sáng bảy sắc, khí thế hùng dũng bắn ra từ sau lưng nàng. Tiêu Lãng không kịp bóp nát tim Vân Tử Sam đã bị hơi thở hất bay ra.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Tiêu Lãng ở giữa không trung bị một tay vỗ trúng, cảm giác như bị ngọn núi to đánh bay hóa thành đạn pháo đập vào Tây Lương Sơn ở phía xa, đụng thủng một lỗ to. Tây Lương Sơn lại đổ sụp đất đá chôn sống Tiêu Lãng.

- A?

Phương xa, đám người Tiêu Ma Thần, Mộc Tiểu Đao, Quân Thần Độc Cô Hành đã khởi động truyền tống trận, tầm mắt dần mơ hồ, hình ảnh cuối cùng là tình hình biến đổi trên chiến trường. Bọn họ thấy Tiêu Lãng bị Thanh Mộc Thạch một đấm đánh bay, không biết sống chết.

Giọng Quân Thần Độc Cô Hành phát ra từ truyền tống trận:

- Lãng nhi, xem ra ngươi lại bị người bán đứng rồi.

Mấy vạn người biến mất trong Tây Lương Sơn, siêu cấp truyền tống trận nổ tung, chỉ để lại tiếng thở dài bất đắc dĩ của Quân Thần Độc Cô Hành quanh quẩn trên bầu trời.

Đám người Tiêu Ma Thần không nghĩ ra nhưng với trí tuệ của Quân Thần Độc Cô Hành liếc sơ liền nhìn thấu Thanh Mộc Thạch luôn đứng bên Vân Tử Sam, mới rồi lão chỉ diễn kịch. Bao gồm Thanh Mộc Ngọc đánh bay Diệt Nhân, kiềm giữ Diệt Hồn cũng là diễn trò. Vọng Nguyệt các chủ và Thanh Mộc Ngọc chiến đấu càng giả dối.

Mục đích đương nhiên không cần nói cũng biết, là vì khiến Tiêu Lãng thả lỏng cảnh giác để cứu Vân Tử Sam trong tay hắn.

Ở trong mắt bọn họ thì Tiêu Lãng không là cái thá gì, chỉ mình Vân Tử Sam là chân mệnh thiên tử có thể phá giải phong ấn Thiên Châu, bởi vì nàng là thần thể.

Quân Thần Độc Cô Hành không biết phút cuối Vân Tử Sam phóng ra ánh sáng bảy sắc kia là thần thông gì, nhưng nếu là thần thể thì sẽ có điểm đặc biệt, có thiên phú thần thông riêng.

Tình hình lại một lần nữa nghịch chuyển, Tiêu Lãng thua.

Quả nhiên!

Thanh Mộc Ngọc thu lại chiến đao, mang theo Diệt Hồn bay xuống dưới, vứt cho Diệt Nhân.

Thanh Mộc Ngọc chắp tay nói:

- Đắc tội rồi, điện chủ!

Diệt Hồn gật đầu, mặt trắng bệch, thở ra một hơi đưa mắt nhìn Vân Tử Sam đứng ở phía xa.

Mặt Diệt Hồn âm trầm mở miệng nói:

- Tử Sam, giết Tiêu Lãng!

Lưng Vân Tử Sam bị Tiêu Lãng đâm thủng trông rất thảm nhưng thật ra vết thương không nghiêm trọng, trong mắt tràn ngập đùa cợt. Vân Tử Sam vận công một vòng, nuốt một viên đan dược, gật đầu với Thanh Mộc Thạch, Vọng Nguyệt các chủ. Vân Tử Sam bay hướng Tây Lương Sơn. Thanh Mộc Thạch và Vọng Nguyệt các chủ không yên tâm chạy theo.

Diệt Hồn và tàn hồn sau lưng Tiêu Lãng có ước định nên gã không thể ra tay, nhưng Thanh Mộc Thạch, Vọng Nguyệt các chủ thì có thể.

Mới rồi Thanh Mộc Thạch công kích Tiêu Lãng, một quyền tổn hại nặng hắn mà tàn hồn không xuất hiện, Thanh Mộc Thạch, Vọng Nguyệt các chủ thở phào nhẹ nhõm.

Nếu tàn hồn không xuất hiện thì Tiêu Lãng chết chắc.

Mới rồi Thanh Mộc Thạch không dùng hết sức đánh ra một kích giết Tiêu Lãng, chỉ trọng thương hắn là vì sợ tàn hồn xuất hiện. Giờ phút này từ Vân Tử Sam ra tay, Thanh Mộc Thạch, Vọng Nguyệt các chủ càng yên tâm hơn.

Thanh Mộc Ngọc nhìn ba người chậm rãi bay hướng Tây Lương Sơn, nhìn chằm chằm Tiêu Lãng trong đống đá vụn, gã thở dài quay đầu đi, không nỡ nhìn thẳng. Trong lòng Thanh Mộc Ngọc rất thích Tiêu Lãng, lần trước Mê Thần Cung từ bỏ hắn làm gã rất áy náy, nhiều lần muốn bồi thường. Lần này phụ thân của gã quyết định làm Thanh Mộc Ngọc không còn mặt mũi nào nhìn Tiêu Lãng.

- Tiêu Lãng, ngươi yên tâm đi đi. Ta sẽ cố gắng hết sức bảo vệ tộc nhân, thân nhân của ngươi.

Thanh Mộc Ngọc thầm nói trong lòng, thiếu niên này là kỳ tài, đáng tiếc sinh không đúng thời, bởi vì đối thủ của hắn là thần thể.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trên Tây Lương Sơn đất đá văng khắp nơi, một thân hình đẫm máu bay ra.

Người Tiêu Lãng được thảo đằng thần hồn màu lam quấn quanh, nhanh chóng chữa trị. Tiêu Lãng không tức giận, trong mắt chỉ có bi ai. Tiêu Lãng không nhìn Vân Tử Sam, Diệt Hồn mà nhìn Thanh Mộc Ngọc.

Cảm giác bị người phản bội không dễ chịu, huống chi hai lần đều cùng một người.

Tiêu Lãng không oán hận bất cứ người nào, chỉ trách mình quá ngây thơ, quá trọng cảm tình. Trung thành thường thường là vì không đủ lý do phản bội. Đối với Thanh Mộc Thạch, có thể mở phong ấn khiến gã thành tựu Chân Thần chính là lý do lớn nhất.

Tiêu Lãng đã hiểu luồng sáng bảy sắc phát ra từ người Vân Tử Sam, đó là thần thông thiên phú của thần thể. Lúc trước Man Thần có dặn dò Tiêu Lãng nhưng hắn không để trong lòng.

Sai một bước thua cả bàn cờ.

Nếu Tiêu Lãng giết Vân Tử Sam ngay thì có lẽ tình hình hôm nay không phải là như vậy.

Thần thể chết, Tiêu Lãng nói chuyện của Thiên Ma Đại Đế có lẽ Thanh Mộc Thạch sẽ nghiêng về phía hắn, thậm chí liên hợp với Vọng Nguyệt các chủ giết Diệt Hồn. Nhưng bây giờ Tiêu Lãng thua, nói cái gì cũng vô dụng.

Thua tương đương với chết.

Tình hình vừa rồi nguy hiểm như vậy mà tàn hồn không ra mặt thì nghĩa là không bao giờ xuất hiện. Hồn lực của Thiên Ma Đại Đế yếu đến tội, càng thêm không trông chờ vào. Vọng Nguyệt các chủ, Thanh Mộc Thạch sát khí đằng đằng, thêm vào Vân Tử Sam, trên trời dưới đất không ai có thể cứu Tiêu Lãng.