Yêu Giả Vi Vương

Chương 942: Đại nhân nhà ta




Cực bắc Thiên Châu, Huynh Thành sơn.

Gần đây Mê Thần Cung lạnh lẽo, ban đầu là sự tồn tại cao cấp nhất Thiên Châu, thường hay có người đến Mê Thần Cung xin bái kiến. Tuy người bình thường không lên thềm đá kia được nhưng vẫn có rất nhiều Thiên Đế muốn thử dịp may, nếu được Mê Thần Cung thu làm môn nhân vậy sẽ là một bước lên trời.

Sau khi Diệt Hồn Điện thống nhất Thiên Châu thì thanh thế Mê Thần Cung không vang dội như trước kia nữa. Cuộc chiến Tây Lương Sơn, chuyện Thanh Mộc Thạch tập kích Tiêu Lãng truyền ra thì Mê Thần Cung bị nhiều người trơ trẽn. Nếu như là quang minh chính đại công kích thì có lẽ không ai nói gì, nhưng phụ tử Thanh Mộc Thạch, Thanh Mộc Ngọc lợi dụng lòng tin của Tiêu Lãng đột nhiên hạ sát thủ.

Chuyện phản bội luôn có, vấn đề là Thanh Mộc Thạch có uy vọng cao thì ảnh hưởng lớn. Cho nên lúc này Khuynh Thành sơn tiêu điều, không ai đến bái sơn. Thiên Đế, Chí Tôn Thiên Đế trên núi đã chết gần hết, Thanh Mộc Thạch đang bế quan, để lại Thanh Mộc Ngọc và vài thị nữ.

Thanh Mộc Ngọc ngồi xếp bằng trong đại điện trống rỗng, không có tâm tình tu luyện. Thanh Mộc Ngọc luôn kẹt ở bình cảnh này đã mấy chục năm, bế quan cũng vô dụng. Cái này cần cơ hội, ngộ đạo, chỉ dựa vào bế quan là vô dụng.

Gần đây tinh thần Thanh Mộc Ngọc hoảng hốt, không biết ở đâu có trục trặc. Thanh Mộc Ngọc đứng lên, đi qua đi lại trong đại điện, thầm nghĩ không bằng đi bốn phía dạo một vòng, để xem có thể đột nhiên ngộ thiên đạo không? Nhưng phụ thân đang bế quan, Thanh Mộc Ngọc không có thể tùy ý rời đi.

Đang lúc Thanh Mộc Ngọc do dự, đằng sau Mê Thần Cung truyền đến dao động nhẹ.

- A?

Mắt Thanh Mộc Ngọc tỏa sáng, nhanh như chớp bay ra hậu điện.

phía sau Mê Thần Cung có một nửa cái bậc, bên trên xuất hiện một võ giả rất trẻ, trên vai có con tiểu thú trông như mèo nhỏ đứng. Một người một thú vui vẻ hân hoan, hình như không khí Thiên Châu khiến bọn họ rất là thoải mái thích ý.

Thanh niên áo trắng vẻ mặt thổn thức, cảm thán rằng:

- Rốt cuộc trở về, chắc gần hai năm rồi? Không khí Thiên Châu vẫn luôn khiến người thoải mái như vậy.

Thanh niên áo trắng quay đầu nói với tiểu thú trên vai mình:

- Tiểu Bạch, không biết bây giờ đại nhân sao rồi?

Vù vù vù vù vù!

Một bóng trắng từ xa bay đến. Thanh niên áo trắng, tiểu thú thấy người đầu tọc mặc giáp trắng thì lộ vẻ thân thiết. Thanh Mộc Ngọc vẫn như xưa, xem ra Thiên Châu không có gì thay đổi.

- Vô Ngân Thiên Đế? Tiểu Bạch?

Thanh Mộc Ngọc khó tin nhìn một người một thú, chẳng phải Vô Ngân Thiên Đế, Tiểu Bạch cùng Tiêu Lãng vào cấm địa cổ thần rồi chết trong đó sao? Tại sao bây giờ Vô Ngân Thiên Đế lại đi ra? Thanh Mộc Ngọc cẩn thận cảm ứng hơi thở trên người võ giả áo trắng thì hút ngụm khí lạnh, người run rẩy.

Tâm tình Vô Ngân Thiên Đế rất tốt, chắp tay, thân thiết kêu lên:

- Thanh Mộc đại nhân!

Vô Ngân Thiên Đế còn nhớ lúc trước quan hệ của Tiêu Lãng, Thanh Mộc Ngọc xem như thân thiện, hơn nữa nếu không nhờ gã hỗ tợ thì bọn họ không vào cấm địa cổ thần được, cũng sẽ không nhận cơ duyên kia.

- Xèo xèo!

Tiểu Bạch ở trong Mê Thần Cung một đoạn thời gian, nó không hiểu Tiêu Lãng và Thanh Mộc Ngọc ngăn cách nên rất là nồng nhiệt kêu gã.

Thanh Mộc Ngọc ngây ra rồi tỉnh táo lại ngay, vội đáp lễ:

- Vô Ngân Thiên Đế, không, là Vô Ngân đại nhân, ngươi có thể đi ra từ cấm địa cổ thần? Ngươi... Đột phá Bán Thần cảnh rồi? Tiểu Bạch cũng đạt đến thực lực Đại Đế? Các ngươi được đến đại cơ duyên trong cấm địa cổ thần?

Vô Ngân Thiên Đế mỉm cười nói:

- Có chút thành tựu. Ta được truyền thừa của Chúc Âm Đại Thần, Tiểu Bạch thì được truyền thừa của Phàm Tâm Đại Thần. Lần này phải cảm tạ Thanh Mộc đại nhân. Đúng rồi, Thanh Mộc đại nhân, đại nhân Tiêu Lãng nhà ta bây giờ có khỏe không? Thế cục Thiên Châu gần đây sao rồi?

Lòng Thanh Mộc Ngọc run lên, mặt ngoài bình tĩnh, thân thiết nói với Vô Ngân Thiên Đế:

- Đi đại điện rồi nói.

Thanh Mộc Ngọc dẫn Vô Ngân Thiên Đế, Tiểu Bạch chậm rãi đi đến đại điện. Đầu óc Thanh Mộc Ngọc nhanh chóng xoay chuyển. Vô Ngân Thiên Đế, Tiểu Bạch đều được đại cơ duyên trong cấm địa cổ thần, thực lực tăng mạnh. Không tính đến Tiểu Bạch chỉ có thực lực Đại Đế, Vô Ngân Thiên Đế thì đột nhiên đến Bán Thần cảnh. Nếu trong tay Vô Ngân Thiên Đế có thêm một thanh thần binh Đại Đế thì e rằng Thanh Mộc Thạch cũng không là đối thủ.

Không thể nói sự thật cho Vô Ngân Thiên Đế biết, phải tìm cách giết chết gã và Tiểu Bạch.

Thanh Mộc Ngọc nhanh chóng quyết định. Xem tình hình thì Vô Ngân Thiên Đế đã đột phá Bán Thần cảnh, nhắc tới Tiêu Lãng vẫn rất là nồng nhiệt kêu đại nhân nhà ta, nếu để gã biết sự thì dù không đi lièu mạng với Diệt Hồn Điện nhưng vẫn có thể cho phụ tử Thanh Mộc Ngọc, Thanh Mộc Thạch nếm mùi cay đẳng.

Thanh Mộc Ngọc đã ra quyết định, liền dẫn Vô Ngân Thiên Đế, Tiểu Bạch vào trong đại điện.

Thanh Mộc Ngọc thở ngắn than dài nói:

- Cục diện hiện tại của Thiên Châu cực kỳ không ổn. Vân Tử Sam được một thanh thần binh Đại Đế trong cấm địa cổ thần. Diệt Hồn Điện và Vân Tử Sam thống nhất Thiên Châu, toàn bộ thế lực thần phục, Mê Thần Cung không dám đứng ra chống lại. Cánh tay của phụ thân ta gãy, luôn bế quan, trước khi lành lặn không dám rục rịch cái gì.

Mắt Vô Ngân Thiên Đế, Tiểu Bạch cùng bắn ra tay sáng lạnh. Tiểu Bạch xèo xèo gầm gừ.

Vô Ngân Thiên Đế căng thẳng đứng dậy, hỏi:

- Vậy đại nhân nhà ta...

Thanh Mộc Ngọc xua tay:

- Đừng nóng, đừng nóng.

Thanh Mộc Ngọc ý bảo Vô Ngân Thiên Đế ngồi xuống.

Thanh Mộc Ngọc biểu tình trầm trọng nói:

- Đại nhân nhà ngươi và tất cả người tây bộ đều tiến vào không gian hư vô. Không gian đó có một vị cường giả bí ẩn thiết lập cấm địa bảo hộ, tạm thời không có việc gì! Hiện tại bọn họ đều ẩn núp, chờ khi thực lực cường đại sẽ phản công, các ngươi trở về rất đúng lúc, cơ hội phản công phe ta càng lớn một phần.

- Không gian hư vô?

Vô Ngân Thiên Đế trầm ngâm giây lát, lấy ra xương thú mai rùa, bói toán.

Thật lâu sau Vô Ngân Thiên Đế mở mắt ra, nói:

- Ừm! Ta tính một quẻ, đại nhân nhà ta đúng là không có việc gì, quẻ tượng biểu hiện không ở trong Thiên Châu, xem ra là tại không gian hư vô.

- A...

Thanh Mộc Ngọc giật nảy mình. Đại nhân nhà ta đúng là không có việc gì? Không lẽ Tiêu Lãng không chết? Điều này sao có thể?

Thanh Mộc Ngọc đang trầm ngâm thì Vô Ngân Thiên Đế đứng dậy.

Vô Ngân Thiên Đế chắp tay với Thanh Mộc Ngọc, nói:

- Thanh Mộc đại nhân, chúng ta đi tìm đại nhân nhà ta trước, còn chuyện làm sao phản công thì đợi ta bàn bạc với đại nhân rồi tính. Cáo từ.

Định đi? Thế thì sẽ lộ hết ngay.

Thanh Mộc Ngọc vội vã đứng dậy nói:

- Lúc này Diệt Hồn Điện có thế lực rất lớn, khắp nơi là người của bọn họ, các ngươi mạo muội đi tìm sợ là bứt dây động rừng, bị Diệt Hồn Điện vây công.

Vô Ngân Thiên Đế mỉm cười nói:

- Đa tạ thanh Mộc đại nhân quan tâm, đối phó Diệt Hồn Điện thì ta không chắc nhưng Vô Ngân tự tin việc chạy trốn.

- Cẩn thận vẫn hơn.

Thanh Mộc Ngọc trầm ngâm nói:

- Vậy đi, ta thuấn di mang các ngươi thế thì an toàn hơn nhiều. Ta có đi không gian hư vô kia mấy lần, như vậy sẽ an toàn hơn nhiều.

Vô Ngân Thiên Đế gật đầu, nói:

- Được rồi, làm phiền Thanh Mộc đại nhân.

Thanh Mộc Ngọc và Diệt Hồn Điện luôn kình nhau, cộng với quan hệ giữa Tiêu Lãng và gã nên Vô Ngân Thiên Đế không nghĩ nhiều. Giờ phút này, Tiêu Lãng sốt ruột muốn gặp Tiêu Lãng, gặp Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế. Vô Ngân Thiên Đế lo lắng nhất là người thân, tộc nhân của gã.

Thanh Mộc Ngọc dẫn Vô Ngân Thiên Đế, Tiểu Bạch thuấn di, cửa cái một đại điện trong Khuynh Thành sơn mở ra, một lão nhân bước ra.

Thanh Mộc Thạch đã ngưng tụ một khúc cánh tay, thực lực hồi phục chút ít, mặt lạnh băng nhìn hướng đám người Thanh Mộc Ngọc, Vô Ngân Thiên Đế, Tiểu Bạch biến mất.

Thanh Mộc Thạch lạnh lùng nói:

- Có được đại cơ duyên trong cấm địa cổ thần thì sao? Một mình ngươi là đối thủ của bốn người chúng ta sao?