Yêu Hoặc Phật Tâm

Chương 16: Án mạng




Edit: V.O

"Người này ngươi giải thích thế nào." Hòa thượng chỉ thi thể dưới đất. Vẻ mặt nghiêm túc.

"Có người dẫn ta tới." Ta thành thật trả lời. Cảm thấy hòa thượng này có chút kỳ lạ. Hắn nên bắt yêu, sao hỏi nhiều vấn đề như vậy. Theo lẽ thường, không phải là cũng tiến lên thu ta sao.

"Ngươi đi đi." Gì? Là ta nghe lầm? Hắn thả cho ta đi?

Bây giờ không đi thì đợi đến bao giờ. Lát nữa hắn đổi ý ta sẽ không đi được nữa. Ta xoay người muốn đi. Đi hai bước, quay đầu lại. Nếu như tạo quan hệ tốt với hòa thượng này, có lẽ có thể lợi dụng hắn khiến Pháp Hải kia tha cho tỷ tỷ thì sao.

"Sao ngươi lại trở lại?" Hòa thượng nhìn ta từ từ đến gần, cau mày thật chặt, mắt nhìn chằm chằm ta.

"Này, hòa thượng, ngươi ở Kim Sơn Tự sao?"

"Ngươi. . ." Đột nhiên ánh mắt hòa thượng thoáng hoảng hốt.

"Sao? Ngươi có phải ở Kim Sơn Tự không, ngươi nói đi chứ." Ta nhìn dáng vẻ kỳ lạ của hắn, nghi ngờ nói.

"A di đà phật. Phải" Hòa thượng này thật là đàng hoàng, ta hỏi cái gì hắn đáp cái đó!

"Vậy ngươi có biết một hòa thượng tên là Pháp Hải không?" Ta tiếp tục hỏi thăm.

Tay hòa thượng nắm chặt thiền trượng vài phần, ta ở gần, vừa vặn cúi đầu là thấy.

"Ngươi sao vậy? Ngươi có biết không." Hòa thượng này thật đúng là khác thường.

"Ngươi biết hắn?" Sau một lúc lâu, hòa thượng mở miệng hỏi ngược lại ta.

"Không biết. Chẳng qua nghe nói hắn là pháp sư bắt yêu." Ta lắc đầu: "Ngươi đã ở Kim Sơn Tự, vậy lần sau ngươi hãy dẫn ta đi gặp hắn."

"Không thể! Ngươi chỉ là yêu, hắn là hòa thượng! Gặp hắn có thể thế nào? Còn không phải là mắc công phiền phức!" Đột nhiên hòa thượng hô lên một câu khiến cho ta không hiểu.

"Mắc công phiền phức?" Có gì đó trong lòng ta không khỏi run lên, cũng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, ta không tha: "Hòa thượng, ngươi có ý gì?"

"A di đà phật." Hình như sắc mặt hòa thượng không quá tốt, hắn không trả lời ta. Trực tiếp đi qua bên cạnh ta, đi hướng nơi xa.

"Này, hòa thượng, ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy!" Ta kêu với bóng lưng hắn, cũng không biết hắn có nghe hay không. Thật là một hòa thượng kỳ lạ.

Ở Túy Hồng Lâu gần nửa tháng, ta mới đến chỗ Hứa Tiên tìm tỷ tỷ.

Hiển nhiên tỷ tỷ gầy một vòng. Nàng quan tâm hỏi ta chạy đi đâu. Ta cũng không thể nói đi Túy Hồng Lâu, chỉ có thể tìm lý do qua loa.

Lần này trở về, nói gì tỷ tỷ cũng không để cho ta đi ra ngoài. Nói là sợ ta gây họa. Ta biết tỷ tỷ lo lắng ta xảy ra chuyện, cho nên cũng theo lời nàng, đàng hoàng ở nhà.

"Công Phủ, chàng đừng vòng tới vòng lui nữa có được không! Ta bị chàng lượn quanh đầu cũng đau!"

"Ta mới đi vài bước, nàng đã nói phiền, ta thấy là nàng cố ý moi móc!"

"Ta cố ý thì sao, nếu chàng phiền thì chàng ra ngoài lượn đi, đừng cả ngày lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt ta, đầu cũng đau!"

Tỷ tỷ Hứa Tiên tên là Hứa Giao Dung, là một nữ nhân nói năng chua ngoa tấm lòng đậu hủ. Tỷ phu Hứa Tiên tên là Lý Công Phủ, là bộ đầu nha môn.

"Tỷ tỷ, tỷ phu, sao vậy? Sao lại cãi vả?" Tỷ tỷ bưng trà đi tới, hỏi.

"Còn không phải là chàng ấy, cả ngày chọc tỷ tức giận." Hứa Giao Dung thở dài: "Bỏ đi, lười cãi với chàng, ta về ngủ." Nói xong, nàng trợn mắt nhìn Lý Công Phủ, đi ra khỏi cửa.

"Tỷ phu, đã xảy ra chuyện gì sao, mấy ngày nay thấy huynh cứ phiền lòng, nóng nảy." Tỷ tỷ rót ly trà cho Lý Công Phủ.

“Đừng nói nữa, mấy ngày nay sắp phiền chết ta rồi." Lý Công Phủ bưng trà, miệng to uống một hớp: "Gần đây hầu như mỗi ngày đều có người bị moi tim mà chết, bên trên ra lệnh, không tìm được hung thủ nữa, toàn thể đều phải bị ăn hèo. Nhưng, hung thủ này tới vô ảnh đi vô tung, đi đâu mà tìm. Aiz."

"Sao lại không bắt được hung thủ? Gây án nhiều lần như vậy, nhất định sẽ có đầu mối."

"Thật sự là không có một chút đầu mối, là yêu quái làm, sao có thể có đầu mối chứ." Lý Công Phủ thở dài.

"Yêu quái?" Tỷ tỷ nhăn mày.

“Đúng, theo người chứng kiến nói hung thủ thấy có người phát hiện, sẽ trực tiếp bay đi. Muội nói xem nếu như là người làm sao biết bay?"

"Lý bộ đầu. . ." Đột nhiên một người xông vào. Thì ra là một sai dịch.

"Sao hốt ha hốt hoảng vậy." Lý Công Phủ nhíu mày.

“Đã bắt được hung thủ!"

"Cái gì! Ngươi nói thật?"

"Đúng, mới vừa rồi lại xảy ra một án mạng, chúng ta bắt được một hòa thượng trên người dính máu ở hiện trường! Còn chưa tra hỏi đã tới thông báo cho ngài."

Hòa thượng? Ta vốn ung dung đứng sau lưng tỷ tỷ, nghe sai dịch nói thế, tim không khỏi căng thẳng. Không phải là tên kia chứ.

"Được, ta đi xem thử." Lý Công Phủ vội vội vàng vàng muốn đi.

"Đợi ta một chút!" Ta cũng đi theo.

"Tiểu Thanh?" Tỷ tỷ kỳ lạ hỏi ta.

"Muội cũng sắp buồn chết, đi ra ngoài hóng mát một chút." Ta cười nói.

"Vậy cũng tốt, dieendaanleequuydoon – V.O, muội đừng gây thêm phiền phức cho tỷ phu!" Tỷ tỷ gật đầu.

"Biết rồi."

Chúng ta vội vã đi tới nha môn.

"Hung thủ ở đâu?"

"Bộ đầu, bây giờ hắn đang ở địa lao."

"Không phải là còn chưa tra rõ sao, sao lại bắt người vào địa lao?" Ta hơi nhíu mày. Ngay cả bản thân ta cũng không phát hiện trong lời nói có thêm chút quan tâm.

"Tiểu Thanh, không phải là muội đến gây phiền phức cho ta đó chứ." Lý Công Phủ nói.

"Hừ." Ta nghiêng đầu sang chỗ khác, không để ý đến hắn.

"Dẫn ta đi xem thử."

"Vâng, bộ đầu."

Dù thế nào ta cũng không tin hòa thượng kia sẽ là hung thủ, hắn là người bắt yêu, có lẽ là bị bắt lúc đang bắt yêu.

"Bộ đầu, chính là hắn." Sai dịch chỉ thân hình màu trắng ngồi trong lao.

"Quả nhiên là hắn." Ta nhíu mày. Lần này nhất định có thể tạo quan hệ tốt với ngươi.

Hòa thượng nghe thấy tiếng, từ từ mở mắt ra. Nhìn chúng ta. Khi ánh mắt của hắn nhìn lên người ta thì rất tập trung.

"Chính là ngươi giết nhiều người như vậy?" Lý Công Phủ hỏi.

"A di đà phật, không phải là ta." Hòa thượng tỉnh táo trả lời.

"Vậy sao bên cạnh ngươi có người bị moi tim? Ngươi còn một thân là máu?"

". . ." Hòa thượng nhíu mày lại, không nói gì.

"Không nói được chứ gì, vậy nhất định hung thủ chính là ngươi." Sai dịch bên cạnh chen miệng nói.

"Ngươi không giải thích, có phải chính là ngầm thừa nhận ngươi là hung thủ hay không?" Lý Công Phủ nghiêm túc hỏi.

Hòa thượng vẫn không giải thích. Yên lặng lần tràng hạt trong tay.

Kỳ lạ, sao hòa thượng này không giải thích?

Lý Công Phủ hỏi xong muốn đi. Nếu như hắn đi, như vậy tội danh cũng coi là định. Thượng đường thẩm tra, chuyện này cũng sẽ truyền ra. Rốt cuộc hòa thượng này đang nghĩ gì? Ta vẫn không nhịn được làm phép, làm mọi người hôn mê.

Hòa thượng đang nhắm mắt đột nhiên mở ra: "Xà Yêu! Ở trước mặt ta còn dám dùng yêu thuật hại người?"

"Ngươi đừng không biết rắn tốt có được không?" Ta lắc mình vào trong lao, đứng ở bên cạnh hòa thượng: "Nói đi, tại sao ngươi không giải thích? Rõ ràng hung thủ không phải là ngươi."

Hòa thượng nhìn chằm chằm ta nửa ngày, xoay đầu: "Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm."

"Ta cũng không quan tâm, chẳng qua là tò mò." Ta đứng dậy: "Ngươi ở đây, không phải là hung thủ đó càng có cơ hội giết người?"

"Chuyện này. . ." Hòa thượng vặn mày.

"Vậy, Thanh cô nương đây sẽ giả bộ hung thủ một lần, xoay chuyển trên không trung, là ngươi có thể ra ngoài. . ."

"Không thể! Nếu dân chúng biết có yêu quái, nhất định lòng người bàng hoàng." Hòa thượng ngắt lời ta.

"Đây chính là nguyên nhân ngươi không giải thích." Ta ngồi xổm người xuống lần nữa: "Hòa thượng, còn nói ngươi tốt chỗ nào, thật là khờ. Không nói mình chịu khổ vì người không liên quan, còn không có ai nhớ ơn ngươi."

Sau khi ta nói xong, đáy mắt hòa thượng xuất hiện một tia sáng ta nhìn không hiểu, hắn nhắm mắt lại: "Phật nói, ta không vào địa ngục thì ai vào."

"Hừ." Ta bị chân ngôn nhà Phật của hắn chặn nghẹn lời không trả lời được, hừ lạnh, ngồi ở dưới đất bên cạnh hắn: "Ta mặc kệ ngươi."

"Ngươi vẫn còn ở đây làm gì? Còn không đi?" Hòa thượng không mở mắt cũng biết ta ở, thật là pháp lực cao thâm, nhưng theo ta được biết, ở Kim Sơn Tự, ngoại trừ hòa thượng bắt yêu Pháp Hải, cũng không nghe nói có người khác.

"Này, hòa thượng, ta hỏi ngươi chuyện này." Nhìn bộ dạng hắn lạnh lùng ngồi thiền, ta bất mãn đẩy hắn.

"Làm gì vậy!" Hòa thượng quay đầu trừng ta.

"Dữ như vậy làm gì!" Ta cũng trừng mắt lên, mắt lớn hơn ai khác, ngươi hơn ta?

Mắt hòa thượng đảo qua mặt ta, thân thể nghiêng qua bên kia, khiến ta không nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Ngược lại ta còn phát hiện ý cười trong đáy mắt hắn. Nhất định là hòa thượng này đang cười nhạo ta.

Ta liều mạng, một tay đè lại vai hắn, mạnh mẽ xoay người hắn lại, quả nhiên, trên mặt hòa thượng này có thêm một tí dịu dàng.

"Hòa thượng ngươi cười ta." Ta khẳng định.

". . ." Hòa thượng không lên tiếng, sự vui vẻ trong đáy mắt sâu hơn.

Ta luôn luôn không quan tâm ý kiến của người khác, nhưng hòa thượng cười như vậy, khiến cho ta không khỏi đỏ mặt. Chuyện gì xảy ra. Tay của ta còn đặt trên vai hắn. Lúc này cách hòa thượng rất gần. Tim đập nhanh không bình thường. Ta căng thẳng. Xà tính nổi dậy. Muốn cắn người!

Cắn người? Dĩ nhiên không thể cắn mình. Ta vươn tay vén tay áo hòa thượng lên, cắn một hớp.

Hòa thượng kêu một tiếng đau đớn. Lưng ta rét run, ta liếc nhìn, quả nhiên một cái tay khác nâng lên, vô thức muốn đập xuống, nhưng lại dừng ở giữa không trung. Sao…hắn lại dừng lại?

Ta sửng sốt, nới lỏng miệng. Vô thức quay đầu nhìn mặt hòa thượng.

Sắn mặt hắn chỉ khẽ biến thành kém, nhưng không có ý thu ta.

Ta quay đầu mới nhìn thấy chỗ ta cắn, bởi vì quá dùng sức, cũng đã chảy máu. Hơn nữa đã nổi đen. Nguy rồi! Bây giờ ta là hình người, nếu như không cắn rách, vậy sẽ không khiến người khác trúng độc, ngược lại nếu như cắn rách. . .người này ắt phải chết không thể nghi ngờ.

Ta không kịp nghĩ gì khác, há mồm muốn hút độc.

"Xà Yêu! Ngươi muốn chết phải không." Hòa thượng thu cánh tay.

"Này, ngươi trúng độc! Nếu như không để ta hút ra, một phút sau hẳn phải chết không thể nghi ngờ!" Ta kéo cánh tay hắn qua.

"Hút độc ra, không phải là sẽ bởi vì độc tính nghịch chuyển, trướng chết mình sao?" Hòa thượng che miệng vết thương bằng một cái tay khác: "Ngươi tu hành năm trăm năm, sẽ không muốn chết vì ta chứ."

Cũng đúng, nếu như hút độc ra, vậy sẽ tương xung với độc tính bản thể của ta, độc trong cơ thể ta sẽ trướng mà chết. Nếu như người khác còn chưa tính, nhưng, hòa thượng. . .ta ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười nói: "Không sao, nếu là ta cắn, cho dù hút ra cũng là nên. Ta sẽ không khinh địch chết như vậy." Ta kéo tay hắn qua. Lộ ra vết thương.